CHƯƠNG 4
“ Có đúng là hai người đang hẹn hò?”
Kanae quyết định hôm nay bắt buộc phải đến trường. Tận lực không đụng chạm Yuichi, cậu không biết nếu chạm vào thì mình sẽ ra bộ dáng gì nữa. Cậu quay về nhà, chuẩn bị ít đồ và đến trường. Hôm nay cậu chỉ có tiết hai và ba, vì vậy cũng rất thoải mái. Sau khi học xong, cậu đi thẳng về nhà.
Cậu tránh những nơi đông người nhiều chuyện như canteen, tránh xa một chút sẽ tốt hơn. Nếu Yuichi đã tiết lộ. Thì một trận chiến nước miếng sẽ diễn ra, rất đau đầu. Chậc, mà cũng có thể Yuichi đã thông cáo cho toàn thế giới biết rồi ấy chứ, nếu gì nữa mà nếu !!!
Nếu Yuichi rời trường sau khi kết thúc tiết hai, vào lúc giữa trưa, đi thẳng về nhà và quay lại trường vào tiết ba, thì sẽ không ai có cơ hội nói hay hỏi anh về bất kì việc gì.
Sau cùng, cậu sẽ về nhà khi hết tiết hai như đã định. Chuông reo, cậu đang tính rời lớp học. đột nhiên tiếng nói vang lên, đưa ra câu hỏi làm cho khuôn mặt cậu thoáng chốc cứng đờ
“ Có thật là hai người đang hẹn hò?”
Hoảng sợ, tim cậu đập nhanh bất thường, nhưng cậu vẫn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, đưa ra biểu hiện từ trước đến nay vẫn dùng, vì vậy người vừa hỏi kia có thể không biết tâm tình cậu ra sao.
“…chuyện gì?”
Phải bình tĩnh
Kanae cười nhẹ, cậu không biết tên người này, nhưng cậu có gặp qua anh ta, có thể là bạn cùng lớp.
“ Có phải cậu với Yuichi Nagao là tình nhân?”
Lời cầu nguyện của cậu đang theo gió bay về chân trời rồi. Yuichi đã nói, mà cậu lại quên khi anh nói thì tất cả mọi người sẽ được nghe. Vì vậy cho dù cậu có xuống canteen hay không thì mọi chuyện đương nhiên vẫn tới chỗ cậu, như mặt trời mọc đằng đông vậy.
“ Vậy thì có liên quan gì đến bạn?”
Biểu cảm của Kanae thờ ơ, lạnh nhạt. Âm thanh phát ra không lên không xuống, đều như như nước mặt hồ, tĩnh và lạnh. Trải qua hai năm, tất cả mọi người rất cố gắng tìm hiểu thêm về cậu, tỉ như gia đình, hay người tình…nhưng đều thất bại. Cậu có thừa khả năng để tránh mấy câu hỏi loại này
Đưa mắt nhìn xung quanh, tựa hồ như mọi người rất muốn nghe câu trả lời.
“…không liên quan. Nhưng cậu và Yuichi Nagao rất khác nhau, vì vậy tôi rất ngạc nhiên khi nghe tin này.”
“ Tại sao chúng tôi lại khác nhau?” Kanae thay đổi giọng, ôn hòa hơn. Người kia chỉ nhún vai
“ Tôi không biết, chỉ nghe người khác nói vậy thôi.” Dù sao qua câu trả lời cũng nắm được phần nào mọi người nghĩ gì. Phải, cậu và anh khác nhau, anh- đối xử với người tình rất nhẫn tâm, hoà đồng hơn, xung quanh anh luôn có hàng đống tình sử; còn cậu- lạnh lùng, điềm tĩnh, ngoài ra còn là lưỡng tính. Nếu giống nhau thì trong mắt mọi người, đời sống *** của hai người đều rất phong phú, các mặt khác thì hoàn toàn tương phản.
“ Người khác? Yuichi nói?”
“ Không, chỉ cần cậu xuống canteen là có thể nghe thấy mọi chuyện, không ai trong lớp là không biết.”
“ Tốt, cám ơn.”
Vẫn giữ nụ cười, mà cũng không phải, chỉ là cái nhếch môi, Kanae bước ra khỏi lớp, cậu nghỉ có lẽ nên đến canteen.
“ Này. Vậy hai cậu có thật không?”
Phớt lờ câu hỏi, Kanae tiếp tục bước đi
Cậu cảm thấy dường như xung quanh rất im lặng ngay khi cậu bước vào canteen, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa. Yuichi vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế
“ Mặt trời mọc đằng tây rồi hả? Mọi khi cậu sẽ không đến đây nếu như chưa đến giờ.”
“ Nhưng nếu tôi tới đây, thì sẽ không có người trên đường chặn hỏi vài câu vô vị”
Hôm nay Yuichi không chỉ gọi café, mà còn ăn trưa nữa, nhưng dường như anh đã ăn xong rồi. Trước mặt Yuichi là cái khay đựng thức ăn trống không.
“ Uhm, thức ăn ở đây không tệ. Thật phiền nếu như cậu phải dậy sớm để chuẩn bị bữa trưa.”
Kanae nghĩ rằng Yuichi thật quá mức lười biếng, nhưng cậu cũng không hơi đâu đi tranh cãi một chuyện vô vị như thế này. Tầm mắt hơi liếc xung quanh, rõ ràng là tai của mọi người ở đây sắp bự bằng cái chén úp hai bên mặt. Tò mò dữ vậy?
“ Cậu có nghe về tin đồn mới lan ra không, Yuichi?”
“ Tin đồn gì?” Yuichi ngơ ngác, kiên quyết phủi bay tội danh. Nếu bọn họ ở trong phòng, Kanae chắc chắn sẽ túm cổ anh ta, và nên cho một trận
“ Mọi người nói chúng ta đang hẹn hò”
“Bọn họ luôn nói những điều tương tự như vậy. Tại sao chỉ hôm nay cậu lại chú ý tới chuyện này thế? Hay là cậu hẹn hò với tôi?”
Yuichi nhìn Kanae và cười, cậu thật muốn đấm vào cái mặt này…nhưng,chỉ nhún vai.
“ Ồ, tôi không quan tâm, nhưng sau khi học xong, mọi người cứ hỏi tôi, rất phiền. Nhưng không biết vì sao, họ có vẻ rất chắc chắn rằng tin đồn này là sự thật. Vì vậy, tôi xem thử từ đâu mà họ có thể xác định như vậy, tôi có thể hỏi ai ngoài người còn lại trong tin đồn, tên là… Yuichi Nagao.”
“ Vậy cậu sẽ làm gì nếu tôi là người phát tán ra tin đồn này?”
“ Tôi chưa ăn trưa, cộng thêm muốn ăn chùa.”
“Vậy nếu tôi không nói gì?”
“Có lẽ tôi phải nói lời xin lỗi.”
“Hmmp, xem nào. Well, cậu muốn ăn gì?” Yuichi cười có vẻ rất thành ý, Kanae chỉ còn biết thở dài
“…cà ri với salad.”
“Haha, sao ít vậy. Hôm nay thật là một ngày đẹp trời.”
“Oh, sau đó… gọi cho tôi móm nào đắt nhất ở đây, và nước ép trái cây loại 1.”
“Cậu…bầu trời đã có mây.”Yuichi lầm bầm, sau đó nhìn Kanae “Vậy là cậu chấp nhận nó? Đang hẹn hò với tôi.”
Anh biết mọi người xung quanh đang cố gắng không bỏ sót từng lời nói nào giữa bọn họ. Kanae đưa mắt nhìn, cậu có thể biết cho dù mọi người có giả vờ như thế nào thì tai vẫn thính hơn chó săn.
“Thôi, để cho bọn họ tự suy nghĩ.”
“ Nhưng tôi nói với mọi người chúng ta đã quan hệ! Tôi sẽ như tên ngốc nếu cậu bào rằng không có chuyện gì.”
“…cái gì?!”
Tự nhiên sao anh ta nói ra vậy?!Cố kìm chế không hét lên. Tên càn rở
Phải nhẹ nhàng. Phải bình tĩnh. Ta là con người ôn hoà.
Nếu cậu có hành động gì khác thường, thì chuyện này sẽ thành sự thật trong miệng thiên hạ
“ Oh, vậy hả, cậu nói rồi hả? Vậy khi quan hệ với tôi có thoải mái không?”
Yuichi huýt sáo.
“ Tôi thật đang muốn xem cậu sẽ làm như thế nào? Cậu không thừa nhận lời đồn này, nhưng cũng không phủ nhận nó. Oh, còn về ***…” Yuichi nháy mắt “…rất tuyệt.”
“Cảm ơn.” Kanae trả lời, không quên kèm theo nụ cười quyến rũ. Mặc dù mọi người có thể nghe thấy, nhưng tin tưởng hay không thì tuỳ.
Cậu đã nói với Yuichi rằng cậu sẽ không nói bất cứ lời nào về quan hệ này, thừa nhận hay phủ nhận nó, vì vậy cậu sẽ không nuốt lời
Yuchi quay trở lại với bữa trưa. “Đây là khẩu phần đặc biết cho ngày hôm nay. Hamberger Nhật và tôm nướng. Cậu chắc là thích ăn đồ ăn bổ dưỡng trong khẩu phần của trẻ con, vậy được chứ?”
“ Câm miệng cho tôi.”
Bọn họ quay về với những cuộc nói chuyện bình thường như mọi ngày, bởi vậy thái độ, cách nói chuyện, cũng như cách cư xử quay về quỹ đạo vốn có
“Tôi chỉ thích những thứ nhỏ một chút, chứ không phải thức ăn bọn con nít ăn.”
“ Thì vậy, khi ăn, cậu chỉ ăn trứng với cơm. Hôm nay ăn hamburger sẽ tốt cho cậu hơn, có thịt , rau, hơn nữa mùi vị thanh đạm, không hắc. Ah, sẽ tốt hơn nếu cậu đi uống gì chút gì đó.”
“ Không thể, tôi uống không được.”
“ Muốn đi không?”
Yuichi hỏi, xoay nhẹ li café trong tay. “ Tôi biết một quán bar rất tốt. Đi đi, tôi cũng thường xuyên tới đó, thế nào?”
“ Cũng được, nhưng tôi sẽ không uống nhiều đâu.”
“ Không sao. Chúng ta có thể uống cocktail cũng được.”
“ Tại sao đột nhiên lại hỏi ý kiến của tôi? Không phải mọi khi đều cậu tự quyết rồi kéo tôi đi sao?” Kanae hỏi, cầm salad trong tay. Yuichi không thích những quán bar có tiếng, thường thì bọn họ chỉ đi những quán nhỏ để uống với nhau.
“ Đây là hẹn hò,” Yuichi cười nói. Một sinh viên đang ngồi phía sau Yuichi bỗng nhiên làm rơi cái muỗng. Kanae đại khái cũng thông cảm, lại thở dài. Yuichi dường như không quan tâm, chỉ chú trọng tới chủ đề đang nói. “ Đi tới một quán bar có rộng có chỗ riêng tư cũng là một niềm vui, đúng không?”
“…cũng có thể.”
Xung quanh hai người lại im lặng lần nữa. Kanae không thể hiểu nổi vì cái gì mà ai ai cũng muốn biết về đời tư người khác thế nhỉ, thậm chí là hứng thú đến từng chi tiết nhỏ. Ai quan tâm đến việc cậu hẹn hò hay không hẹn hò ? Người nào sẽ chú ý đến cậu bởi vì người đó quan tâm đến cảm xúc của cậu? Có ai không?
Cậu không nói gì nữa.
Có thể Yuichi chỉ quen cậu để xem thử xung quanh phản ứng như thế nào, coi đó như một thứ giải trí cũng được. Nhưng Kanae thì khác, cậu là người chân thành trong tình yêu. Như thế thì hồi kết cũng sẽ nhanh chóng đến.
Và lúc đó mọi người sẽ lại bảo cậu không nói bây giờ là vì biết trước kết thúc như thế, mang nhục thêm.“Cậu biết rằng cậu sẽ có kết cục này khi cậu quan hệ với người tồi tệ như anh ta chứ, nào, hãy cố gắng quên đi, …v.v…”
Cậu không bao giờ muốn nghe những điều đại loại như thế, và cậu cũng không muốn trả lời những câu hỏi mang tính chất thể hiện sự gắn bó giữa hai người, như thế sẽ khiến cậu tỉnh mộng đẹp này.
Trong trái tim Kanae, Yuichi là một người đặc biệt. Và Kanae không muốn bất kì ai phát hiện điều đó.
“ Chúng ta đi chưa?”
“OK.” Kanae cười
“ Nó rất khác với những nơi chúng ta thường đến phải không. Thật muốn tới đó một lần xem sao.”
“ Tuyệt lắm. Nơi đó cũng rất tốt để trốn bọn người này. Tôi thấy ở đây cậu trông ngốc lắm! Tôi nghĩ tôi sẽ từ từ cải tạo cho cậu.” Yuichi cười nháy mắt.
“ Yuichi, cậu thật bất lịch sự…” Kanae nhăn mặt “ Không việc gì cậu phải cố gắng cho tôi, tôi sẽ không để ý đồ của cậu thành công đâu.”
“ Ý đồ? Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi mà, làm sao có ý đồ gì chứ” . Xoay li café trong tay “ Tôi chỉ muốn nói sự thật thôi mà. Tôi chỉ muốn chúng ta là cặp đôi nổi nhất trong trường. Tôi sẽ dập tắt tin này nếu cậu cảm thấy phiền toái.”
Kanae không trả lời, tiếp tục ăn. Nếu cậu trả lời những câu hỏi của Yuichi thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình, miệng lưỡi anh ta rất đáng sợ.
“ Chiều nay cậu có lớp không?”
“ Có, tới tiết 5, còn cậu?”
“ Chỉ tới tiết 3 thôi. Tôi sẽ về nhà và tới sau.”
“ Rất lạnh đó, chờ tôi đi.”
“ Tôi phải về nhà, còn vài việc sang chưa làm kịp. Tôi sẽ không chờ cậu đâu.”
“ Uh, dù không muốn đi nhưng tôi không thể nào bỏ tiết 5 này được.Tôi biết rồi! Tôi sẽ đưa cậu chìa khoá nhà tôi. Cậu có thể chờ tôi tại đó.”
“ Tôi không biết bao lâu thì cậu về, nên sẽ không chờ ở nhà cậu.”
Yuichi liếm môi, nhìn Kanae. “Giấc mơ của tôi chính là có người ở nhà chờ mình về mỗi ngày.”
Kanae bật cười “ Cậu chỉ là không chịu từ bỏ, đúng không? Cậu chỉ muốn nghe câu trả trời ‘Đồng ý’ cho mỗi việc cậu nói ra?”
“Dĩ nhiên.”
“Hmph, ok . Vậy đi. Kéo, búa, bao để phân định, thế nào?
Yuichi sửng sốt khi nghe đề nhị của Kanae “ Kéo, búa, bao?”
“ Nếu cậu thắng tôi sẽ nói ‘Đồng ý’ , cậu thua thì ‘không’. Được chứ?”
“Oh, khỉ thật, cậu thật phiền phức!” Yuichi vò đầu. “ Cậu luôn suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động, thật chậm chạp, nhưng giờ tôi thấy các quyết định của cậu rất thông minh. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng nằm trong tầm kiểm soát!”
“ Oh, giờ cậu mới biết hả?” Kanae cười to. Kết thúc bữa ăn, cậu lấy khăn giấy kế bên chùi tay, đẩy khay đồ ăn ra và đứng dậy “ Chúng ta là trung tâm chú ý ở đây, bởi vậy tôi đi trước. Cậu muốn làm gì tối nay? Ra ngoài, đến bar hay đi ăn?”
“ Cậu đang nói gì vậy? Dĩ nhiên là phải ra ngoài đi ăn rồi. Cậu muốn ăn ở đâu?”
“ Well, nếu tôi làm bữa tối, muốn tới không?”
“ Để xem!”
Ném chiếc tách café rỗng vào thùng rác, Yuichi đứng dậy và bắt lấy tay Kanae. Giữ chặt không cho cậu vùng ra, kéo lại gần và thì thầm vào tai cậu
“ Đừng nói với chất giọng dễ thương đó nữa, Kanae, làm tôi muốn cưỡng đoạt cậu ngay lập tức.”
“…cậu không có lời nào tử tế hơn chút hả? Rốt cuộc đến không?”
“ Dĩ nhiên là đến chứ. Khi hết tiết 5 tôi sẽ đến thẳng nhà cậu.”
“ OK, vậy tôi sẽ cố gắng làm vài món cậu thích” Kanae đáp lại, Yuichi vuốt ve tóc cậu
“Thứ tôi thích? Tôi có thể ăn cậu?”
Kanae cố gắng không lúng túng. Cậu đá mạnh vào chân Yuichi
“ Oh! Tại sao cậu làm vậy?” Yuichi la lên
“ Chuyện gì?”
“ Cậu đá tôi!”
“ Oh, xin lỗi, tôi vấp phải ấy mà!” Trưng ra bộ mặt vô tội mà nói.
“Hmph…?!”
“ Ậy, tôi vội quá, gần tới tiết 3, tôi phải đi kẻo trễ giờ
“ Cậu xạo vừa thôi! Mất cả tiếng đồng hồ để đi từ đây về lớp hả?”
“….Cậu biết coi đồng hồ lúc nào vậy?” Trêu chọc…
“ Một phút trước cậu dễ thương làm sao, ngay sau đó thật đáng ghét!…Hmph…trên giường…..”
Kanae vội đưa tay bịt miệng Yuichi, cậu hết hồn. không biết Yuichi bày ra cái trò này chi nữa, báo hại cậu cũng bị kéo vô.
Đây là lỗi của Yuichi, anh ta là người không quan tâm đến người khác nghĩ gì, họ nghĩ mệt thì sẽ không nghĩ nữa thôi
Kanae cười và nói
“ Cậu nên biết cậu không thể nói ra bí mật của chúng ta như vậy!”
Yuichi nhìn Kanae thoáng bối rối, và gần như lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, sau đó cậu nói như thể không có chuyện gì xảy ra.
“ Cậu nói đúng, đó là bí mật giữa hai chúng ta. Chúng ta không nên nói cho bất cứ ai. Người yêu đã nói thế thì tôi nghe theo thôi…”
Trời ạ, thật muốn giết tên này quá…
Kanae không còn biết nói gì nữa, cậu lắc đầu, và bước ra khỏi canteen. Một lúc sau, Yuichi cũng đứng dậy đi ra
Ngay khi anh rời khỏi, mọi người bắt đầu lớn tiếng bàn xem rốt cuộc hai người là như thế nào, tối nay đi đâu, làm gì,…..
Kanae không còn biết nói gì nữa, cậu lắc đầu, và bước ra khỏi canteen. Một lúc sau, Yuichi cũng đứng dậy đi ra
Ngay khi anh rời khỏi, mọi người bắt đâu lớn tiếng bàn xem rốt cuộc hai người là như thế nào, tối nay đi đâu, làm gì,…..
.
Mất khoảng một tiếng để đi từ nhà Kanae đến trường. Bởi vì phòng ở gần trường cho thuê rất đắt, nên cậu thuê xa một chút, nhưng giá cũng mềm hơn.
Kết thúc tiết 5 cũng khoảng 6 giờ, vì vậy khoảng 7 giờ Yuichi sẽ đến.
Sau khi về nhà, làm vài việc, rồi đi mua đồ ăn.
Kanae thích thức ăn thanh đạm một chút, còn Yuichi thích thức ăn Nhật. Kanae biết Yuichi thích cá hơn thịt, vì vậy cậu sẽ làm một ít sashimi
Nhưng hiện giờ là bắt đầu mùa nóng, không biết có còn cá ngon không. Hấp măng tây, bông cải xanh, rồi trộn ít sốt mayonnaise vào, cái này sẽ rất tuyệt nếu uống kèm với rượu, hơn nữa cũng rất bổ dưỡng
Thông thường, một người đàn ông sẽ không thích cho quá nhiều giấm vào thành phần gia vị, nhưng cả Yuichi và Kanae đều thích, vì vậy cậu mua giấm nhiều một tí. Còn với sashimi thì cậu sẽ mua loại cá tốt nhất, tất nhiên nếu có. Vào bữa chính thì sẽ có thịt và khoai tây.
Cậu rất thích nấu ăn. Hai người cũng hay nấu ăn, nhưng Yuichi thường ra ngoài khi Kanae nấu. Lần nào Yuichi cũng khen cậu nấu ăn ngon. Trước đây, khi Kanae quyết định rời Tokyo, mẹ cậu đã dạy cậu nấu ăn, bởi vậy cậu có một ít kinh nghiệm về nấu ăn.
Hôm nay, đây là lần đầu tiên cậu nấu với tư cách là người yêu của Yuichi, vì vậy cậu rất hồi hộp.
Trấn tĩnh lại bản thân và tiếp tục dạo siêu thị
Đi lướt qua khu bán thịt, cậu tự hỏi có nên làm thịt hun khói không đây? Hay có thể làm cơm chiên dương châu, nhưng Yuichi lại thích mì hơn, mì soba thì thế nào nhỉ?
Đi shopping cho người cậu yêu thế này thật thú vị.
Kanae nở nụ cười hạnh phúc. Cậu thật muốn thấy Yuichi ngay lập tức.
***
Chuông cửa vang lên, Kanae đi ra mở cửa. Lúc này là 7h30, Yuichi đến hơi trễ so với sự mong đợi của cậu, vì vậy mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đó.
“ Vào đi.”
Cậu mở cửa, đập ngay vào mắt là bó hoa hồng đỏ chìa ra. Ngạc nhiên, sửng sốt.
“Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà cậu kể từ lúc chúng ta bắt đầu hẹn hò, vì vậy tôi nghĩ tôi sẽ tặng gì đó cho cậu. Nhưng tôi không nghĩ ra được là nên mua gì. Tôi thấy cậu có thể không thích rượu hay bia. Và cậu không ăn đồ ngọt. Tôi không muốn tới không, vì vậy đã chọn hoa.”
Kanae không nói nên lời, Yuichi đang tặng hoa cho cậu.
“ Kanae, rớt nước miếng kìa….cậu đi cắm vào bình đi chứ.” Yuichi cười khúc khích khi thấy biểu tình sửng sốt đến đơ người của cậu.
Xì khói, thôi, bỏ qua………
“…oh, uh…”
Năm nào, đến sinh nhật, cậu cũng có nhiều tên con trai bám theo tặng hoa. Cậu rất buồn bực, sau khi cầm thì đều vứt hết.
Nhưng đây là hoa của người cậu yêu, cậu rất vui. Cậu biết rằng hoa cần phải có công chăm sóc nó mới tươi lâu, cậu thì lười, mà cũng không muốn nhìn thấy nó héo tàn.
Cậu không thể tìm được từ nào để cảm ơn Yuichi
“Cậu không thích chúng?”
Thấy Kanae im lặng, Yuichi tiến lên hỏi. Cậu sửng sốt nhìn anh. Cậu chắc chắn rất vui, thậm chí còn muốn khóc nữa. Nhưng cậu không thể khóc ở đây, câu không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Yuichi biết cậu thích anh.
Kanae ôm hoa, nhìn Yuichi, cười
“ Cảm ơn cậu! Chúng rất đẹp! Tôi sẽ cắm chúng bây giờ! Cảm ơn cậu rất nhiều!”
“…khỉ thật….” Yuichi cởi giày ra và bước vào, anh lấy tay vò đầu
“ Cậu…thật đáng yêu, tôi muốn ôm cậu.” Vừa nói, Yuichi vươn tay ra bắt lấy Kanae, làm hoa rơi xuống sàn và môi hai người chạm nhau lướt qua
“ Bữa tối… đã chuẩn bị”
“Uh, tôi biết, tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon. Và…cậu cũng rất ngon. Hì, nụ hôn đáp lễ của cậu vì ở nhà tôi.”
“Cậu…Đây không phải nhà cậu.”
“Đừng ngốc thế chứ,” Yuichi khịt khịt mũi. “ Bất cứ nơi nào có cậu nơi đó là nhà tôi”
“…Yuichi, cậu nói ngốc gì thế, cậu nói với tôi như thế thì cậu sẽ nói với bạn đời của mình thế nào?”
“ Tôi chưa biết, tôi chỉ nói sự thật.”
Kanae chắc rằng có thể anh đúng. Nhưng anh có cần thiết phải nói quá thật thế không, vì những rắc rối của anh đều bắt đầu từ sự trung thực đó .
“… chào mừng cậu …đến nhà…”Kanae nói.
Đây là lần đầu tiên cậu có bạn trai, lần đầu tiên cậu quan hệ với người con trai, và đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy muốn gần một người như vậy. Điều này làm cậu gần như không thể thở được.
Nhiều lần Kanae bị lôi ra để Yuichi than vãn về các cô bồ, người này thế nào, người kia ra sao. Và sau vài ngày, một tuần hoặc ba tuần là hạn chót, anh ta sẽ quyết định làm việc gì đó, thế là chia tay.
Đã biết như thế, cậu sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh như vậy
Bây giờ thì hạnh phúc nhưng không biết khi nào sẽ đau khổ.
“ Cảm ơn.” Yuichi cười tươi, Kanae tiến đến và hôn anh
Nụ hôn sâu làm cậu biết đây là sự thật, có thể là ngắn ngủi nhưng đây không phải là mơ, là hiện thực.
Yuichi ăn tất cả thức ăn mà Kanae làm, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Kanae nghe rất vui, cậu uống một ít rượu, và cười nói bình thường với Yuichi dù trong lòng đang kêu gào hạnh phúc.
“ Dù sao thì mọi người cũng đang nghĩ chúng ta đang hẹn hò.”
“ Có thể…” Kanae nghiêng đầu trả lời “Nói sao thì cậu cũng ác. Tại sao trông cậu hờ hững đến thế nhỉ?”
“ Hờ hững? Tôi đã nói với cậu rằng tôi sẽ nói với mọi người, đúng không?”
“ Và tôi nói với cậu rằng tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của bọn họ. Trông thì những lời cậu nói có vẻ như tương tự những tin đồn trước kia, nhưng những điều đó làm cho tôi dù làm gì đi nữa thì vẫn khiến nó đúng, cho dù không mở lời”
Cậu nhìn Yuichi với đôi mắt sâu không gợn sóng, Yuichi nhún vai.
“ Nhưng nếu tôi không nói gì, thì sẽ có những tên không biết điều tiếp cận cậu. Mỗi lần nghĩ đến thì tôi rất lo cho cậu.”
“ Lo lắng? Vì sao?” Có lẽ do hơi men ngấm vào người, cậu thấy cơ thể lâng lâng, nằm vật xuống sàn.
Yuichi cũng nằm xuống
“ Cậu quá nổi bật, tôi cá rằng sẽ có tên lôi cậu vào toilet và quấy rối ***.”
“…không thể nào.” Kanae khép mắt lại, hiện giờ cậu chỉ thấy buồn ngủ “…không….Cậu đang nói gì vậy, Yuichi?”
“ Cậu có nghĩ rằng cậu sẽ rời khỏi tôi?”
“ Tôi không bao giờ có thể chạy…chạy khỏi cậu…Yuichi.”
“ Thật chứ?” Giọng của Yuichi lớn đột ngột, cứ như anh gặp phải chuyện gì rất kinh hỉ
Kanae xích tới gần Yuichi, kéo tay anh cho mình dựa thật sát vào Yuichi. “ Tôi chỉ ngủ với một mình cậu, Yuichi.”
Yuichi muốn hỏi vài thứ, nhưng Kanae không thể gắn gượng được nữa. Cậu muốn nói chuyện thêm với Yuichi, muốn nhìn anh thêm tí nữa, nhưng cậu không thể mở mắt ra được nữa. Cậu ngủ ngay lập tức, trên môi còn mang ý cười, không hề biết rằng một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve bờ má mình.
.
.
.
“…tôi thấy mệt.”
Cố gắng mở mắt, cậu cảm thấy cơ thể rã rời. Trước mắt là một màu đen, và cậu thậm chí không biết hiện giờ mình đang ở đâu
“…oh, tôi còn ngủ đó…”
Yuichi phải mang cậu lên giường. Kanae dễ dàng nhận ra có người đang nằm ngủ kế bên mình. Yuichi không về nhà, anh ở lại đây.
Ngay lập tức cậu rời giường và nôn thốc nôn tháo, toàn bộ thức ăn cậu đều nôn ra ngoài
“Ick, thật hôi quá đi.”
Sau khi nôn tất cả ra ngoài, cậu thấy khoẻ hơn một chút . Kanae đi bật đèn phòng bếp lên, cậu nghĩ rằng nó sẽ rất bừa bộn, nhưng Yuichi đã dọn dẹp hết mọi thứ, thậm chí anh còn rửa hết chén đĩa
“ …cảm ơn”
Kanae cố gắng khống chế bản thân, không làm cho mình rơi nước mắt
Mình không muốn khóc nhưng…….
Mình rất thích Yuichi. Mặc dù việc làm này nhỏ nhặt nhưng mình cũng rất vui
Cậu sợ rằng Yuichi sẽ rời khỏi cậu nếu anh biết được điều mà cậu cố gắng dấu bấy lâu
Phải cố gắng kìm nén tất cả cảm xúc, không nên bộc lộ ra, bởi thế, cậu không được khóc
Cậu mở tủ lạnh và rót cho mình tách trà lúa mạch
“Tửu lượng mình kém thật.”
Yuichi có thể uống nhiều mà không hề say. Vì vậy sau khi thức dậy anh sẽ không phải khó chịu như cậu, cậu thậm chí không thể ngồi vững sau khi uống vào hơn một lon bia.
“ Hình như cảm thấy gì đó thì phải, mình có cảm giác mình đã nói ra điều gì đó khủng khiếp lắm thì phải…” cậu không thể nhớ gì về tối qua, sau khi cậu say. Trong đầu cậu chỉ có cảnh cậu ôm chặt cánh tay Yuichi mà ngủ.
Nhìn đồng hồ, chỉ mới 3 giờ sáng. Kanae rót tách trà tiếp theo, uống hết. “ Có lẽ mình nên ngủ tiếp.”
Hơi men trong người có lẽ chưa hoàn toàn tan hết, bởi vậy nếu cậu ngủ chút nữa, khi tỉnh dậy chắc sẽ thấy khá hơn.
Khi cậu quay lại giường, Yuichi khẽ lầm bầm rồi lăn qua lăn lại tiếp tục ngủ. Kanae đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.
“ Cảm ơn. Tôi yêu cậu.” Kanae thì thầm và sau đó nằm xuống canh Yuichi, ôm lấy cánh tay anh, và nhắm mắt ngủ.
.
.
.
Ờ hờ hờ, part này ngắn thôi, dồn lại cho part sau vs màn quấy rối trên tàu điện
é hé hé
“ Mình trễ rồi!”
Cậu quên đặt đồng hồ báo thức. Khi cậu thức dậy và xem đồng hồ , cậu hầu như không tin vào mắt mình
7h30?!
Cậu phải rời nhà trong vòng 30’nữa nếu muốn tới trường đúng 9h.Tiết đầu tiên yêu cầu không được vắng mặt, và không ai có thể giúp cậu trốn tránh, vì vậy cậu phải đi
Cậu vội vã, cơn buồn ngủ biến mất không còn dấu vết, cậu nhảy vọt ra khỏi giường. Lao vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt một cách nhanh nhất có thể. Cậu luôn tốn khoản một tiếng để chuẩn bị bữa sáng, vì vậy cậu gạt qua bữa sáng luôn.
Kanae làm chộn rộn như vậy tất nhiên sẽ gây ít tiếng ồn, vì thế đã đánh thức Yuichi, anh mở mắt tỏ vẻ giận dữ vì có người quấy phá giấc ngủ của mình
“ Cậu đang làm gì vậy? Còn sớm mà.”
“ Trễ! Tôi trễ rồi! Yuichi, cậu cứ ngủ tiếp đi. Oh, tất nhiên là cậu không phải đến trường hôm nay.”
“Uhm?”
“ Ok, vậy tôi sẽ để chìa khoá cho cậu, cậu có thể đưa nó lại cho tôi sau.”
Kanae mặc xong quần áo và bắt đầu gom sách giáo khoa đi học
“ Oh, Yuichi, cảm ơn vì tối qua, dọn dẹp mọi thứ.”
“ Không có gì, chỉ là có người uống say và ngủ thẳng cẳng thôi mà, chuyện nhỏ”
Kanae xin lỗi
“Lần sau tôi sẽ dọn dẹp. Ôi không, 10’ nữa thôi!”
“ Chờ đã.” Yuichi vươn tay ra bắt lấy Kanae, không cho cậu đi. Kanae nhìn anh kinh ngạc
“ Sao vậy? Chuyện gì?”
“ Cậu phải đến trường hả?”
“ Dĩ nhiên! Tiết này bắt buộc phải có mặt.”
“ Cậu sẽ rời khỏi tôi lúc này ư?”
“…Uh, tôi xin lỗi, nhung mà hôm nay là thứ sáu. Tối nay chúng ta rảnh phải không? Chúng ta có thể….”
“ Tối qua chúng ta không có làm.”
Kanae biết Yuichi đang ám chỉ việc gì. Cậu đỏ mặt ngượng ngùng
“ Tôi xin lỗi, tôi uống hơi nhiều.”
“ Đừng nói thế, cậu trông rất dễ thương khi say, tôi rất thích ngắm cậu lúc đó. Nhưng chúng ta không có làm, vì vậy bây giờ bù đắp đi! OK?”
“…nếu có thời gian, nhưng giờ tôi thật sự rất vội…”
Yuichi vẫn giữ chặt tay Kanae không buông, cậu vẫn cố gắng vặn vẹo thoát khỏi Yuichi
“ Tối nay! Tối nay chúng ta sẽ làm những gì cậu muốn, tất cả những gì cậu có thể nghĩ, Yuichi. Tôi sẽ quay lại ngay lập tức sau tiết học, chờ tôi.”
“ Không, ngay bây giờ.”
“ Xin cậu đó, Yuichi, tôi phải có mặt đúng giờ, vì vậy không thể trì hoãn được nữa.”
Yuichi nghĩ một lát và thả tay Kanae ra. “Cảm ơn cậu, tại sao cậu không ngủ thêm chút nữa đi?”
“ Tôi sẽ đi với cậu.” Yuichi ngáp một cái, rồi vươn vai đứng dậy. “Tôi sẽ không thể làm gì nếu cậu không ở đây, vì vậy tốt hơn hết là nên về nhà.”
“ Cậu giận?” Kanae sợ hãi. Nếu Yuichi quả thật giận, vậy có thể anh sẽ chia tay cậu , ở đây và ngay bây giờ
Nhưng …nếu Yuichi tuyệt giao với cậu, thì cậu có thể được thả lỏng tâm tình lo sợ bất an, nếu Yuichi chia tay với cậu thì cậu có thể ngủ nhiều hơn, mặc dù có thể đau khổ trong mộng.
Nhưng Yuichi lắc đầu. “Một chút. Cậu that siêng năng, tôi rất ấn tượng đó. Sau khi học xong, cậu sẽ tới chỗ của tôi chứ?”
Kanae gật đầu tỏ vẻ biết rồi, cậu thở phào coi như qua khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Yuichi vuốt ve mái tóc Kanae
“ Được rồi, tôi sẽ không tới trường. Mất bao lâu để đi từ nhà tôi đến trường? Khoảng 20 phút không?”
Kanae gật đầu
“ Ok, tiết học kết thúc khoảng 10 giờ, vậy nếu cậu không tới đây trước 11 giờ thì tôi sẽ phát điên có, cậu nhớ đó?”
“ Uhm được rồi mà”
Kanae ôm chầm Yuichi
“ Tôi thật sự xin lỗi. Tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì cậu muốn, được không?”
“ Tôi thích thế này đấy.” Yuichi hôn phớt qua làn môi Kanae. “ Cậu phải lo chuẩn bị tốt, tôi sẽ làm cho cậu năm ngày không thể xuống giường”
Kanae nghe xong đỏ bừng mặt, tim đập nhanh, thả Yuichi ra. Yuichi cười trêu chọc. Cậu luyến tiếc không muốn rời khoảnh khắc này, nhưng cậu không muốn trễ
“ Ôi không! 8 giờ rồi! Tôi phải đi!”
“ Chờ đã, tôi chỉ đánh răng và rửa mặt nhanh thôi.”
Họ thường ở lại nhà của nhau, vì vậy Yuichi có đầy đủ tất cả dụng cụ cá nhân của mình tại nhà Kanae. Anh chỉ mất vài phút để chuẩn bị và hai người cùng rời nhà
“ Tôi thật sự xin lỗi.”
“ Đừng xin lỗi nữa. Tôi không hung dữ vậy chứ.”
“ Không đâu.”
Bọn họ bước vào thang máy, và ngay khi cánh cửa đóng lại, hai người ôm lấy nhau mà hôn mạnh mẽ.
“…tôi cược cậu muốn hôn tôi nhiều hơn nữa, huh ?”
Làm thế nào mà Yuichi biết cậu nghĩ gì vậy? Thật quái lạ. Kanae đạp lại bằng nụ cười nhẹ, và vòng tay qua cổ Yuichi, tiến lên hôn.
Hai người hôn nhau cho đến khi xuống tầng 1.
Kanae đã từng đi tàu, vì thế cảnh bon chen đông đúc của nhiều người trên tàu cậu chẳng lạ lẫm gì nữa. Cậu biết rằng lúc này là giờ cao điểm, chỉ cần lên tàu thì sẽ rất khó di chuyển, nơi nào cũng là người. Nhưng đi tàu sẽ chỉ mất 30 phút.
Từ nhà cậu đến trạm mất 10 phút đi bộ, rồi 30 phút đi tàu, và từ trạm dừng đến trường mất khoảng 20 phút nữa. Cộng lại khoảng gần một tiếng đồng hồ.
Còn nhà của Yuichi thì chỉ cần đi 20 phút là tới, vì vậy anh thường hay đi xe đạp đến trường. Bởi vậy anh chưa bao giờ đi phải đi tàu hay xe bus vào giờ cao điểm. Và quả nhiên, Yuici đã không chịu nổi sự chật hẹp nóng bức như thế này.
“ Tại sao mà mọi người đều đi tàu vào bữa nay thế nhỉ?”
“ Yuichi, đây là phương tiện đi lại thông dụng của mọi người, cậu cũng thường đi mà. Cậu hay tới nhà tôi vào cuối tuần, lúc ai ai cũng ở nhà, vì vậy cậu không phải gặp vấn đề vào lúc cao điểm mới có.”
“ Yeah, từ lúc tôi nhận thức được mọi việc cho đến nay, tôi chưa bao giờ ra ngoài vào giờ cao điểm.”
“ Cậu hay thật, tôi thấy không thể nào tránh được. Khi cậu bắt đầu đi làm, cậu sẽ phải đi bằng tàu hàng ngày.”
“ Vậy lúc đó tôi sẽ làm ở công ty không theo giờ hành chính.”
Ka nae liếc Yuichi, cậu biết Yuichi luôn có nhiều sự lựa chọn cho mỗi việc làm
“ Coi nè, tôi thậm chí không thể nhúc nhích được cái tay.”
“ Chờ tí rồi xuống trạn kế tiếp.”
Một vài người có ý định sẽ xuống trạm kế tiếp, vậy thì hai người có thể di chuyển được một tí, cho đến khi có người lại lên. Dĩ nhiên là xung quanh lại chật chội như cũ
Khi tới trạm kế tiếp, một nhóm người xuống, độ chùng vài phút, lại có nhóm người khác lên. Cậu không thích phải đẩy người này người kia nếu muốn xuống trạm lúc đông người, đó là chưa kể phải bon chen từ sau lên để xuống được, vì vậy cậu luôn đứng gần cửa ra vào. Khi cửa đóng lại, cậu thở ra một hơi
“ Cánh cửa sẽ kông mở ra cho đến trạm kế, vì vậy tôi luôn đứng ở vị trí này. Tôi có thể dễ dàng xuống mà không phải chen lấn xô đẩy.”
“ Uhm, tôi thấy rồi.” Di chuyển một tí, Yuichi nghe Kanae nói, nhìn cậu một lúc và cười.” Hmm, tôi thấy rồi. Đúng vậy. Nó rất được việc.”’
“Cái gì?”
Kanae trợn mắt nhìn Yuichi
“ Còn bao nhiêu phút nữa chúng ta tới nơi?”
“ Chúng ta chỉ mới vừa đi! Cậu muốn xuống đây?!” Kanae cười nhạo, nhưng Yuichi vẫn chỉ cười nhẹ.
“ Nói tôi biết, còn bao lâu?”
“ Khoảng 20 phút nữa. Sao vậy?”
“ Vậy là đủ rồi.”
Yuichi cười bí hiểm, và đưa mắt liếc xung quanh. Trong này phần lớn là những người đi làm , bọn họ trông rất mệt mỏi, người nào có ghế ngồi thì gật gù, còn những người đứng thì đang cố trụ vững, nói chung cũng thuộc dạng lết hết nổi, không thể lo chuyện người khác được. Còn lại số người đang vui vẻ tràn đầy sức sống là học sinh hoặc sinh viên.
“ Thật tốt. Cái gì cũng vậy, phần trước đều là phần ngon, tôi muốn thử một lần.”
“ Cái gì?”
Cậu không hiểu Yuichi đang nghĩ gì. Dựa vào đầu cậu, Yuichi vòng tay ôm Kanae, ép cậu sát cửa. Còn Yuichi đứng ngay phía sau cậu
“ Không ai có thể thấy cậu, đúng không?”
“ C…cái gì?” Nguy hiểm- cậu bỗng nhiên cảm giác được mùi vị của thợ săn đã thấy con mồi quanh đây
“ Chậc, xem như tôi là kẻ có nhu cầu *** thất thường.”
Không lẽ không phải?!
Kanae cố đẩy Yuichi ra, nhưng anh mạnh hơn cậu, vẫn không buông
“ Yui-Yuichi, …chúng ta không thể…sẽ có người thấy!”
“ Nếu cậu im lặng, thì sẽ không có gì đâu, như lần trước trong toilet ấy, tất cả tiếng rên rỉ đều bị cậu và tôi nuốt hết còn gì.”
“ Tôi không thể… Tôi đã nói… khi học xong, tôi sẽ tới nhà cậu … và…”
“ Tôi không thể chờ. Lúc đó quá trễ, tôi muốn cậu.” Bàn tay Yuichi bắt đầu vuốt ve hai cánh mông cậu.
Cơ thể Kanae ngay lập tức có phản ứng. Yuichi không vội vàng, mà khi nặng khi nhẹ chà sát bàn tay. Hành động đó làm cho Kanae cả thấy nhiệt độ cơ thể như tăng lên dưới lớp áo quần.
Có thể là do hơi men hôm qua vẫn còn
“ Yuichi…không…”
Chà sát từ ngoài vào trong, đến khe hở thì thoáng dừng lại, dùng ngón tay, lướt mạnh và chậm rãi từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Dù cách lớp quần nhưng cậu cảm nhận rõ từng động tác của Yuichi.
Yuichi tìm thấy mục tiêu của mình, và bắt đầu mơn trớn nó . Ngón tay anh nhấn vào khe hở lực ngày càng mạnh, vải là vật duy nhất ngăn cản hành động ngày càng bạo của Yuichi
“ Ngh…không…chúng ta không thể….”
Mình không thể nói !
Dù tận lực, vẫn có tiếng rên rỉ rất nhỏ thoát khỏi miệng Kanae. Cậu phải làm gì đó để ngăn Yuichi, vì vậy cậu đẩy mạnh tay Yuchi
“ Yuichi…dừng lại…”
“Tôi không thể. Tôi đã nói gì với cậu?! Không gì có thể ngăn tôi một khi tôi đã muốn cậu.”
Vòng một tay qua người Kanae, Yuichi bắt đầu cởi nút quần của cậu. Rồi kéo khoá quần, sau đó nắm quần kéo xuống dưới eo một ít.
“ Không…không.”
Kanae có cảm giác rằng quần mình muốn tuột xuống, cậu lập tức bắt lấy. Còn tay Yuichi thì như đã tìm được đường, vạch quần lót cậu ra và nắm dục vọng của cậu.
“…Ohh…”
Một ngón tay của Yuichi chầm chậm vẽ loạn lên đỉnh dục vọng của Kanae. Từ trạng thái ban đầu là mềm oặt, nhưng với sự kích thích của anh, nó đã rục rịch muốn khởi động.
Cơ thể cậu run lên.
“ Xen kìa, tại sao cậu cứ chống cự trong khi cơ thể cậu lại thích? Không thành thật với bản thân không tốt tí nào.”
Yuichi cúi sát đầu vào Kanae, vừa thì thầm vừa phả luồng nhiệt khí vào tai cậu. Điều đó quá đủ làm cho chân Kanae mềm nhũn ra
Nhìn vào tấm cửa kính trước mặt, cậu mơ hồ thấy Yuichi đang liếm ngón tay của anh ta. Và cậu biết tiếp theo anh sẽ làm điều gì. Kanae muốn chạy trốn, nhưng cơ thể cậu lại khát khao được yêu thương.
Tay Yuichi vẫn chầm chậm ma sát lên xuống. Sau đó dừng lại tại gốc dục vọng, dùng ngón giữa vẽ xung quanh nơi ẩn mật của cậu, rồi đột ngột tiến vào.
“ Ngh…ngh…ahh…hhhh….”
Kanae lắc lắc đầu mình. Đôi tay vẫn đang cố gắng kéo quần lên, cậu dựa hẳn vào Yuichi phía sau
Ngón tay Yuichi đã đi vào, nhưng không quá sâu. Cậu cảm giác được ngón tay chỉ dạo quanh mép, rút ra, lòng vòng, đẩy vào, vẫn không vào thêm nữa. Tay còn lại anh nhẹ nhàng ma sát dục vọng cậu
“ Cậu muốn tôi vào?” Yuichi vừa hỏi, vừa liếm bên trong tai Kanae. Hơi đẩy cậu về phía trước, giờ Kanae hoàn toàn dựa vào cánh cửa trước mặt.“ Như thế đã đủ chưa? Còn muốn gì nữa?”
Kanae cau mày Tôi không muốn gì nữa. Chúng ta không thể làm. Anh ta phải kiềm chế chứ
Nghĩ là một chuyện, nhưng mà phản ứng tự nhiên của con người lại là chuyện khác.
Cường độ run rẩy của cậu gia tăng theo từng cú chạm, từng cái vuốt ve của Yuichi.
“ Kanae, cậu muốn tôi vào? Hay cậu muốn giữ tư thế này tới khi đến trạm?”
Anh ta sao có thể nghĩ được như vậy kia chứ?
Kanae nhẹ giọng nói, gần như tiếng mèo con rên rỉ.
“ Không…xin cậu…. vào…. hãy vào đi….”
“ Oh, cậu muốn tôi vào? Thật là hư hỏng.”
Yuichi cười âm trầm và đẩy mạnh ngón tay vào sâu hơn. Một tiếng rên rỉ cực nhỏ thoát ra từ làn môi mềm. Nghe thấy tiếng kêu như có như không,càng làm dậy thú tính của người đứng phía sau.
Buông tay đang xoa nắn dục vọng Kanae và vòng qua ngực, ôm chặt cậu.
“ Cậu chỉ không muốn nhiêu đó, đúng không? Tôi biết cậu còn muốn nhiều hơn nữa.”
Mặc dù Kanae có nỗ lực ngăn cản thế nào, thì tay anh vẫn lần xuống lớp áo. Khiêu khích….
Thở hồng hộc, cậu thầm nghĩ nếu Yuichi quan hệ với cậu ngay tại đây, không biết cậu có thể ngăn cản điều ấy hay không?
Khi cậu cố gắng đẩy tay Yuichi ra, cậu đồng thời cũng nhận ra rằng quần của mình lại tụt xuống tí nữa. Tay thì ngăn cản Yuichi, tay thì kéo quần, nhưng không tay nào làm được việc cả. Yuichi thì vẫn cứ bình tĩnh mà tiến tới, quần thì vẫn cứ tuột. ( đây là tình huống muôn đời của các em thụ =”=)
Yuichi rõ ràng rất hưởng thụ vị trí hiện tại mình, cho dù là một ngón tay cũng cảm thấy thoải mái
“ Kanae, cậu không thể dừng lúc này, cậu rất thích, đúng không?”
Vừa nói, hai ngón tay anh kẹp một hạt châu. Một tiếng hừ khẽ vang lên, mang theo bất mãn, khoái cảm khó nhịn, còn có sự quyến rũ không ngờ
“ Cậu thật nguy hiểm, ở chung với cậu tôi thật không thể kìm nén bản thân.”
Yuichi đồng thời chăm sóc phần nhạy cảm nhất trên cơ thể Kanae và chơi đùa cùng hạt châu trong tay. Hạt châu nhanh chóng cứng lên và mẫn cảm khôn cùng.
Yuichi chỉ đưa vào bên trong Kanae một ngón tay, thăm dò, tìm hiểu, làm cho Kanae thoải mái không ngừng.
“ Một ngón đã đủ ư?”
Di chuyển tay qua hạt châu bên kia, kéo mạnh, Kanae không thể làm gì ngoài việc phát ra tiếng nức nở yếu ớt
“Oh…không…ahh…lpp…”
“Cậu không nên phát ra tiếng, Kanae…, Có thể ai đó sẽ nghe thấy. Trả lời câu hỏi của tôi…”
Vòng, vòng, vòng…Ngón tay anh lại quay vài vòng bên trong Kanae.
Nó không đủ. Cậu cần nhiều hơn.
Đôi mắt cậu ngân ngấn nước, và cậu quay lại nhìn Yuichi. Anh sững người trong giây lát, rồi khôi phục lại bộ dáng cũ.
“ Ánh mắt cậu thật quyến rũ, có thể làm cho bất cứ ai cũng tình nguyện chết dưới tay cậu. Tôi thực sự rất muốn cậu. Tôi hỏi cậu lần nữa ‘ Một ngón… đủ không’? ”
“ Không…Không…..”
Không, không tốt tí nào. Cơ thể này bại trận dưới tay Yuichi
Như thế nào điều này lại xảy ra chứ?
Ba ngày trước, trong đầu cậu chỉ là tờ giấy trắng. Đến khi Yuichi cho cậu biết thế nào là tột đỉnh của niềm khoái cảm. Giờ đây, cơ thể cậu đã chấp nhận dần với cự âu yếm vuốt ve mà Yuichi mang lại.
“ Vậy, bao nhiêu? Hai ngón?” Kanae gật đầu, và Yuichi tỏ vẻ như đã biết, ngay lập tức đẩy thêm một ngón vào nữa. Anh di chuyển hai ngón tay, rút ra, đẩy vào và chậm rãi xoay tròn. Kanae thậm chí có thể nghe thấy tiếng lép bép đầy *** mĩ phát ra từ dưới thân.
“ Well, hoàn toàn không chút khó khăn. Cậu chắc là không muôn nhiều thêm ?”
“ Không,…tôi…không….ohh…”
Vẫn không đủ, cậu cong người lên, cố làm cho ngón tay Yuichi vào sâu chút nữa. Một bàn tay khác vẫn đang vuốt ve bên trong áo.
“ Da cậu thật mềm mại.”
Chỉ vuốt ve thôi mà đã làm cho toàn thân cậu bứt rứt khó nhịn. Một mặt sợ người khác phát hiện, một mặt khoái cảm lan toàn than, làm cho cậu có cảm giác khác lạ trước giờ chưa từng có.
Yuichi trêu chọc hai điểm lồi trước ngực Kanae, bàn tay nhẹ di chuyển qua lại, chạm phớt qua, đè xuống và kéo lên.
Đau đớn cùng khoái cảm ập tới
“ Ahh…nhh…oho…”
Anh xoay tròn và bóp mạnh vật trong tay.
Tay còn lại di chuyển ra vào ngày càng nhanh hơn, mạnh hơn, lòng bàn tay chà sát mạnh vào hai quả cầu bên trong. Kanae có thể cảm giác được ngón tay anh chạm vào thành nội bích gây nên khoái cảm liên hồi.
“ Nhiều hơn? Hay đã đủ?”
Kanae cố gắng kìm chế bản thân mỗi lần ngón tay Yuichi ra vào. Quả thực cậu muốn nhiều hơn, nhưng cậu sợ, sợ chuyện tiếp theo sẽ diễn ra. Hai người phải mất bao lâu để kết thúc chuyện này ( em này ko phải sợ người khác nhìn thấy, mà là bao lâu để kết thúc >””