Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1635: Chương 1635: Chúng ta đã bõ lỡ rất nhiều năm mới gặp được nhau




Người quản lí cục dân chính hơn nửa đêm thì bị người đánh thức bắt chạy tới cục dân chính giữa lúc tuyết rơi, vừa đi vừa thầm chửi, rốt cuộc là vị ôn thần nào nửa đêm tới đầu thai?

Đến khi thấy “vị ôn thần” từ trên xe bước xuống, ông mới tỉnh cả ngủ hết cả giận, miệng há hốc tuyết bay vào đầy miệng cũng không biết.

Hạ An Lan nói: “Quản lí Vương, chào ông.”

Quản lý Vương hung hăng xoa xoa mắt, người trước mắt ông là người thật à, ông không phải là đang xem tivi đấy chứ?

Ôi má ơi, ông đã làm chuyện gì không thể tha thứ mà đích thân Tổng thống phải đến thu thập ông thế này?

Ông lắp bắp: “Tổng... Tổng thống... ngài, ngài... ngài... làm sao... lại tới... không, không, ý của tôi là, ngài có gì... phân phó sao?”

Hạ An Lan mỉm cười: “Xin lỗi, trễ như vậy rồi còn đánh thức ông.”

Quản lí Vương sợ đến nỗi thân thể co rúm lại liên tục lắc đầu: “Không không không... không muộn không muộn, ngài xem lúc này đã... 5 giờ, tôi... tôi bình thường đều dậy vào giờ ngày tập thể dục buổi sáng.”

Hạ An Lan xem thân hình ông tròn như một quả bóng, khẽ mỉm cười: “Ừ, tập thể dục buổi sáng là một thói quen tốt.”

Quản lí Vương nuốt nước bọt... thế thế ngài đến làm gì?

“Ngài Tổng thống, có phải là... tôi là ra sai sót gì... ngài cứ chỉ ra chỗ sai, tôi nhất định sẽ sửa.”

Hạ An Lan nói: “Ông không cần khẩn trương, gọi ông tới là muốn ông hỗ trợ chút việc.”

Vương quản lí không dám tin vào tai mình: “Ngài cứ nói, nếu tôi giúp đươc tôi nhất định sẽ giúp, chắc tôi phải tích phúc ba đời mới được ngài nhờ vả, ngài nói...”

“Chờ một chút.”

Hạ An Lan mở cửa xe, khom lưng nói khẽ với người trong xe một câu, không có nghe rõ lắm nhưng biểu tình kia, khiến ông sợ ngây người, ôi trời ạ, không thể tưởng tượng được cũng có một ngày trông thấy ngài Tổng thống dịu dàng đến thế thế.

Một lát sau, ông nhìn thấy, Hạ An Lan tự mình đỡ người kia bước xuống.

Quản lí Vương đỏ hết cả mặt, thấy Nhạc phu nhân là ông tự động hiểu hết tất mọi chuyện, đúng là một chuyện động trời, sợ là nếu nói ra chắc sẽ khiến cả cái đất nước này xôn xao lên mất.

Hạ An Lan nói với ông: “Chuyện này thật sự là có chút ngượng ngùng, có điều... hôm nay là ngày cuối cùng của năm... nguyện vọng lớn nhất cả đời tôi hy vọng có thể được thực hiện vào ngày hôm nay.”

Hai mắt Vương quản lí lóe sáng, liên tục gật đầu: “Được được được... có thể, có thể, có thể...”

Ôi má ơi đây sẽ là đáng nhớ nhất cuộc đời ông mất thôi!

“Hai vị, xin mời tiến vào trong...”

Đi vào bên trong sảng của cục dân, Hạ An Lan ngắm nhìn bốn phía đây là lần đầu tiên ông tới ở đây.

Ông nắm chặt lấy tay Nhạc phu nhân: “Chúng ta đã muộn nhiều năm như vậy, không nên lại lãng phí thời gian như vậy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.