Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1634: Chương 1634: Viết tên em lên hộ khẩu nhà tôi




Một lúc lâu lúc, Hạ An Lan mới ngẩng đầu lên.

Ánh mắt ông đỏ bừng tràn đầy tơ máu, quanh vành mắt mơ hồ có ánh nước, ông nói: “Bà nội cậu hẳn là rất vui vì mình đã chết.”

“Đúng vậy, tôi cũng rất vui vì bà ấy đã chết.”

Nếu như bà ấy không có chết, chỉ sợ Yến Thanh Ti đã lặp lại bị kịch của mẹ cô ấy.

Hạ An Lan viền mắt tuy đỏ thế nhưng vẫn bình tĩnh hỏi Arthur: “Ngoại trừ liên hệ với Tằng gia, bà nội cậu có liên hệ với Hạ Như Sương hay Diệp gia?”

Chu Phượng Khanh, Hạ Như Sương, Tằng gia, Diệp gia... những người này đều là hung thủ tạo nên bi kịch của Tiểu Ái.

Hạ Như Sương và Chu Phượng Khanh là kẻ chủ mưu.

Có điều, Chu Phượng Khanh lại biết nhiều hơn.

Sau trận hỏa hoạn, đến Hạ Như Sương cũng cho rằng Tiểu Ái đã chết, thế nhưng Chu Phượng Khanh lại biết, có thể là bà ta cố ý không cho Tiểu Ái chết, bởi vì bà ta muốn dằn vặt con bé.

Hạ An Lan siết chặt nắm tay, nếu như những người này không chết thì ông nhất định sẽ đem những gì Tiểu Ái đã trải qua trả hết lên người bọn họ.

Arthur suy nghĩ một chút rồi nói: “Hạ Như Sương... cái tên này, ở nhật ký của bà nội tôi có thấy qua... hình như bọn họ có giao dịch, cụ thể như nào thì không rõ ràng lắm.”

“Đích xác đúng là... giao dịch.”

Hạ Như Sương muốn ra tay với Tiểu Ái, Chu Phượng Khanh muốn trả thù Hạ gia vì vậy... không mưu mà hợp.

“Những gì tôi biết tôi đều đã nói, như vậy đã đủ rõ chưa?”

Hạ An Lan gật đầu: “Đều đã rõ.”

Ân oán bị chôn vùi nửa thế kỉ cuối cùng cũng đã được làm rõ.

Hạ An Lan đứng dậy: “Tối mai là giao thừa, tiện thì ghé qua chơi?”

“Ngài không hận tôi sao?”

Hạ An Lan mỉm cười: “Bà nội cậu là người xấu nhưng cậu là một người tốt, cảm ơn cậu đã bảo hộ Thanh Ti trong quãng thời gian con bé ở nước ngoài.”

Arthur cúi rạp người trước mặt Hạ An Lan: “Cảm tạ sự tín nhiệm của ngài, những chuyện đã hứa với ngài tôi nhất định sẽ làm.”

“Cần tôi hỗ trợ cứ việc nói.”

“Cái này, tôi... có thể cầu ngài một việc sao?”

“Có thể...”

“Có thể để tôi mang thi thể của Mill đi được không?”

“Tro cốt.”

“Cũng được.”

...

Hạ An Lan về đến phòng, Nhạc phu nhân đã ngủ.

Ông cúi đầu hôn bà.

Chỉ chốc lát, Nhạc phu nhân bị nghẹn tỉnh, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt của Hạ An Lan.

Hạ An Lan thấy thế liền hôn lên mắt bà: “Đêm mai là giao thừa rồi, à nhầm là tối nay!”

Nhạc phu nhân nghiêm mặt: “Đúng vậy... đã khuya lắm rồi, còn chưa tới mấy tiếng nữa là trời sáng, mai còn làm việc nữa, anh mau tranh thủ nghỉ ngơi đi, có còn trẻ trung gì nữa đâu.”

Hạ An Lan đột nhiên ôm lấy Nhạc phu nhân bế lên: “Đúng vậy, đã không còn trẻ thế nên... phải thừa dịp vẫn còn có tinh lực mà điên cuồng lấy một lần.”

Nhạc phu nhân sợ đến hết, ôm lấy cổ ông: “Này, hơn nửa đêm rồi anh còn nổi điên... muốn làm gì?”

Hạ An Lan nhẹ nhàng bế bà ra ngoài, không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào: “Đi làm một chuyện vô cùng trọng yếu.”

“Chuyện gì?”

“Viết tên em lên hộ khẩu nhà tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.