Chương 129 - Ông đây lăn vào rồi đấy.
Lúc này, Nhạc Thính Phong đang quằn quại cực độ, “ăn”, hay không “ăn” đây?
Nhạc Thính Phong nhịn hết sức cực khổ, anh bỗng cảm thấy, sao mình phải khổ thế chứ? Anh cứu Yến Thanh Ti, chuyện lần trước coi như huề nhau, nếu như cô đã khiêu khích tới vậy, mà anh còn không phát uy thì có còn là đàn ông nữa không?
Huống hồ, anh là ai chư? Dựa vào cái gì mà phải chịu ấm ức vì người phụ nữ này?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Nhạc Thính Phong bất thình lình nghiêng người đè Yến Thanh Ti dưới thân, xé toạc áo cô ra.
Yến Thanh Ti bật cười, cô buông tay, trong âm thanh đó có có chút xem thường, trào phúng, tựa như đang nói: Tôi biết anh chẳng phải hạng tử tế gì mà.
Tiếng cười này khiến mọi dục vọng trong Nhạc Thính Phong tiêu tan trong phút chốc, anh buông Yến Thanh Ti ra, xoay người, lấy quần áo rồi đi giày vào, không thèm ngoảnh lại đi thẳng ra khỏi phòng.
Ruỳnh một tiếng, cửa phòng đóng lại, trong phòng lại chìm vào một mảng tĩnh mịch, Yến Thanh Ti thậm chí ngay đến hơi thở của mình cũng sắp không nghe thấy nữa.
Yến Thanh Ti thả lỏng cơ thể, xụi lơ trên giường, Nhạc Thính Phong ra ngoài, tâm trạng của cô lại trở nên phức tạp, cô biết Nhạc Thính Phong đang nhịn cô, nhưng cô lại khiêu khích anh hết lần này tới lần khác, nguyên nhân chỉ có một, cô muốn xem xem rốt cuộc anh có thể nhịn cô đến mức nào.
Muốn nắm được người đàn ông này trong tay, cô phải phá được giới hạn cuối cùng của anh.
Một lúc lâu sau, Yến Thanh Ti bật cười, trong nụ cười có cô có chút vui mừng thật sự, như thể cô đã đoán ra được điều gì đó.
Nhạc Thính Phong sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay cô.
Có lẽ, chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi!
Nhưng, càng trong thời điểm hiện tại, cô càng không được lơi lỏng cảnh giác được. Cô lúc nào cũng phải để Nhạc Thính Phong biết, cô luôn xem thường anh, khiến anh không cam tâm vì không thể có được cô.
“Không cam tâm” sẽ thành cố chấp, cố chấp một chuyện quá lâu ắt sẽ trở thành một loại tình cảm khác.
Yến Thanh Ti đau cả nửa mặt, đầu lưỡi đau, lòng bàn tay đau, ngay cả chân cô cũng đau nữa, cô không ngủ được, đành dậy đi tắm.
Khi tắm, Yến Thanh Ti phát hiện, thật ra rất nhiều vết trầy xước trên người đều đã được Nhạc Thính Phong bôi thuốc, cô dừng lại, rồi lại mở van nước, nước nóng chảy xuống người cô, đau rát.
Yến Thanh Ti vẫn thản nhiên như không, những vết thương này đối với cô mà nói, quá là bình thường.
...........
Trời sáng, Yến Thanh Ti thay quần áo, sắc mặt vẫn kém như cũ, như vậy là được rồi, nên tới đồn cảnh sát thôi.
Vừa mở cửa ra, cô liền sửng sốt: “Anh..........”
Nhạc Thính Phong dựa vào bức tường đối diện cửa, dưới chân là một đống tàn thuốc, anh ngẩng lên nhìn Yến Thanh Ti, mặt không chút biểu cảm, mắt đã đọng đày tia máu, nhưng rõ như đang nói: Con mẹ nó, cô thật quá nhẫn tâm.
Yến Thanh Ti......... Cô cứ tưởng rằng trong tình huống như vậy, Nhạc Thính Phong đã giận tới mức đó, nhất định sẽ đi ngay trong đêm, nhưng không ngờ, anh lại ở ngoài cửa cả đêm, lòng Yến Thanh Ti bỗng hơi thắt lại.
Nhạc Thính Phong đứng thẳng, đen mặt xông tới, Yến Thanh Ti tưởng anh sẽ đánh cô, đang chuẩn bị nghĩ xem nên trả đòn thế nào, vị Nhạc thái tử kia lại hừ lạnh một tiếng: “Tránh ra.”
Yến Thanh Ti ngẩn ra, bảo cô tranh ra để anh vào sao?
Yến Thanh Ti vươn tay ra chặn lại: “Nhà của tôi, dựa vào cái gì mà cho anh vào.”
Nhạc Thính Phong: “Đến cả người cô tôi còn vào rồi, vào nhà thì làm sao?”
Yến Thanh Ti cắn răng, cái gã này, có thể đừng tỏ ra thiếu đòn đến như thế được không?
“Mới sáng sớm ra anh muốn làm gì hả? Muốn ăn đòn phải không?”
“Làm cô đấy.”
“Đồ lưu manh, cút đi.”
Nhạc Thính Phong gạt tay Yến Thanh Ti ra, lách vào cửa, nhếch mày, mặt đầy khiêu khích: “Ông đây lăn vào rồi đấy.” ------------------------------------------------------------------------------------------------------