Chương 130: Tôi đê tiện như thế đương nhiên là phải ở bên cạnh em rồi.
Yến Thanh Ti cười ha hả: “Nhạc Thính Phong, sao trước đây tôi không phát hiện ra anh lại đê tiện đến thế nhỉ?”
Nhạc Thính Phong thay quần áo: “Đúng thế đấy, trước đây tôi có như thế này đâu, nhắc đến vấn đề này thì phải trách em.”
Nhạc Thính Phong thay quần áo cũng không tránh Yến Thanh Ti nên cô thản nhiên đứng nhìn: “Anh đê tiện là do bản thân anh, trách gì tôi?”
Nhạc Thính Phong mặc áo sơ mi, từ từ cài cúc áo: “Bởi vì em cũng rất đê tiện, tôi bị lây bệnh của em rồi, thế nên…em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Chịu cái đầu nhà anh ấy.”
Nhạc Thính Phong cầm cái áo vest lên: “Đi nào, đại gia đưa em đến đồn công an.”
“Không cần anh đi với rôi, tôi tự đi cũng được.”
“Em cũng nói rồi còn gì, tôi đê tiện như thế, em càng không cho tôi đi, tôi càng phải bám lấy em.”
Yến Thanh Ti bóp trán, cách làm việc của cái gã này bây giờ so với cái người mà cô đã từng biết đúng là một trời một vực, sao càng lúc càng lệch lạc thế này.
Yến Thanh Ti nghĩ đến mục đích của mình, cô muốn Nhạc Thính Phong yêu cô say đắm mà, cô gật đầu: “Được, nếu Nhạc thái tử đã có nhã hứng như vậy, xin mời.”
Nhạc Thính Phong lấy một cái kính râm ra đeo lên, ôm chặt eo Yến Thanh Ti đi về phía trước.
Đêm qua lúc Nhạc Thính Phong vừa mới bước ra khỏi cửa anh đã thấy hối hận rồi, người sai không phải là anh, sao anh phải đi cơ chứ? Buồn cười thật! Anh cứ không đi đấy !
Nhạc Thính Phong định gõ cửa mấy lần liền, nhưng anh lại nghĩ, anh đã chạy ra ngoài rồi mà còn quay lại gõ cửa, thế thì mất mặt quá đi mất, thôi, dù sao…trời cũng sắp sáng rồi mà.
Anh không tin cô không mở cửa, có bản lĩnh thì cô đừng có mở cửa nữa.
Quả nhiên, Yến Thanh Ti không chịu nổi mới sáng sớm liền mở cửa ra.
……
Cơ bản thì đoàn làm phim đã bao cả cái khách sạn này thế nên Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong rêu rao khắp nơi như thế, rất nhiều người đều nhìn thấy, điều này trực tiếp xác minh lời đồn đại trước đó, trong phòng của Yến Thanh Ti luôn có đàn ông.
Người đàn ông bí ẩn đó chính thức được công khai rồi.
Nhạc Thính Phong mở cửa xe ấn Yến Thanh Ti ngồi vào trong, anh vòng lại ngồi vào ghế lái.
Vừa đến được sở cảnh sát, Yến Thanh Ti đã nhìn thấy Hứa Thiến Hi khóc sưng húp hai mắt, cô ta khóc lóc rất thật, như thể oan ức lắm, làm cho viên cảnh sát ngồi trước mặt cô ta thật không biết nên làm thế nào.
“Tuy tôi và chị Thanh Ti có mâu thuẫn với nhau, nhưng tôi có vô lương tâm đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy, tôi chỉ là một diễn viên nho nhỏ mà thôi, chị Thanh Ti vừa mới vào nghề, hai chúng tôi sao có thể có thù sâu oán nặng gì chứ? Dù tôi có muốn báo thù thì tôi cũng không thể xuống tay độc ác như thế được.”
Cảnh sát nói: “Đám người bị bắt tối qua đều khai là cô cả.”
Hứa Thiến Hi khóc nước mắt nước mũi rơi như mưa: “Bọn họ vu khống tôi, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp họ, đồng chí cảnh sát, anh đừng bị bọn họ lừa, bọn họ nói là tôi chủ mưu thì bảo bọn họ đưa chứng cớ ra đây, chỉ nói mồm vô căn cứ, nếu nói bừa mà cũng thành lời khai được thì …thì những vụ án oan trong nước nhiều không kể xiết mất.”
Cảnh sát vỗ bàn nghe bốp một cái: “Đừng có mà đánh trống lảng, giờ cô đang là kẻ bị tình nghi đấy.”
Hứa Thiến Hi càng khóc lóc thảm thiết hơn: “Hức hức, nhưng tôi bị oan thật mà, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều có thể làm chứng cho tôi, tôi quay phim cả một đêm, tôi thực không làm những việc đó mà.”
Yến Thanh Ti nhếch mép, không hổ là diễn viên, kĩ năng diễn xuất của Hứa Thiến Hi bộc phát đúng vào giờ phút này.
Nhưng Hứa Thiến Hi ung dung như thế xem ra cô ta dám chắc chắn rằng cảnh sát sẽ không điều tra ra được cô ta. Đã thế thì cô đành phải ra tay thôi.
Một kế hoạch đã thành hình trong đầu của Yến Thanh Ti, “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng tin rằng cô Hứa đây vô tội, với chỉ số thông minh của cô ta ước chừng còn chẳng nghĩ ra biện pháp trả thù như thế này ấy chứ.”