Chương 142 - Yến Thanh Ti, tổ sư cả nhà cô!
Nhạc Thính Phong........ Nếu bỏ chữ “Nhà” đi, vậy có nghĩa là........
*Lên nhà tôi = 上我家; Bỏ từ nhà đi = 上我= make love.
Nhạc Thính Phong bật cười thành tiếng: “Em hiểu tôi thật đấy.”
Vốn anh không nghĩ tới chuyện đó, nhưng nhiều lần cô bày cơ hội ra trước mặt, anh đều từ chối, đôi khi, có thể không màng tới thể diện, nhưng niềm kiêu hãnh của đàn ông lại không thể bảo cần là không cần được.
Nhạc Thính Phong muốn Yến Thanh Ti cam tâm tình nguyện đến với anh chứ không phải do bị ép buộc, thứ anh muốn là có thể chinh phục được cả thể xác và tâm hồn cô.
Chỉ là, có vẻ như chuyện này khá khó khăn.
Yến Thanh Ti cười mỉa mai: “Có ai bảo không phải đâu.”
Trên phương diện nào đó, cô quả thật rất hiểu Nhạc Thính Phong… Cũng như Nhạc Thính Phong hiểu cô vậy.
Tới Cẩm Tú Viên, Nhạc Thính Phong đi theo Yến Thanh Ti lên lầu.
Nhạc Thính Phong lái xe cả dọc đường không nghỉ chút nào, tuy trong mắt anh còn đọng vài tia máu, nhưng xem ra vẫn rất ổn.
Anh có hơi kích động trong lòng, Yến Thanh Ti mời anh tới nhà như vậy, nói không chừng, nói không chừng, anh có thể hiên ngang bước thẳng vào phòng cô rồi.
Đúng là không bõ công sức mấy ngày nay ở Cảnh Thành, cả đám tờ rơi khiêu dâm đó nữa.
Thuần phục được Yến Thanh Ti, chỉ còn là chuyện ngày một ngày hai thôi.
Nhưng.......
Cửa vừa mở, Yến Thanh Ti đã giật lại hành lý từ tay Nhạc Thính Phong, ném vào trong, nói: “Giờ tôi mệt lắm, muốn ngủ, ngủ dậy còn có việc nữa, rất bận, nếu anh không nhịn nổi nữa thì tự mình giải quyết đi, dù sao anh cũng còn tay mà, tự lực cánh sinh đi vậy nhé.”
Nhạc Thính Phong ngẩn ra, tức thì phản ứng lại kịp, anh cắn răng: “Yến Thanh Ti.............”
Yến Thanh Ti: “Cảm ơn anh đã xách hành lí lên đây cho tôi, bye bye.”
“Ruỳnh”, Yến Thanh Ti đóng cửa lại.
Nhạc Thính Phong đứng ngoài cửa như một thằng ngốc, vậy là từ đó tới giờ anh chỉ là thằng cu li của cô thôi hả?
Một lát sau, Nhạc Thính Phong cáu điên lên: “Yến Thanh Ti, tổ sư cả nhà cô.”
Chửi xong, cửa phòng lại mở ra, Nhạc Thính Phong tưởng Yến Thanh Ti cuối cùng cũng ý thức được việc cô làm ác ôn đến thế nào, thấy áy náy nên mời anh vào nhà.
Chẳng ngờ, Yến Thanh Ti móc móc một hồi, cuối cùng móc ra được mấy đồng xu trong túi áo, nhét cho Nhạc Thính Phong: “Cho anh hết đấy, tiền típ, đi mua bánh bao đi.”
Sau đó, “ruỳnh” một tiếng, cửa phòng lại khép lại.
Yến Thanh Ti cởi giày, đổ ập xuống giường, tâm trạng tốt vô cùng, không còn áp lực gì, chưa tới ba giây sau cô đã ngủ mất!
Nhạc Thính Phong một mình đứng ngẩn ra ở cửa tới mười phút đồng hồ, cửa phòng vẫn khép chặt, không có chút động tĩnh gì, Nhạc Thính Phong lúc này mới không thể không thừa nhận một chuyện: “Cô vẫn không mở cửa thật hả?”
Anh lấy ra một điếu thuốc ra, cắn trong miệng.
Này nghĩa là gì?
Cuối cùng thì anh cũng hiểu, Yếu Thanh Ti thật sự chỉ coi anh là một tên tài xế, một tên tài xế không hơn không kém, con mẹ nó nữa.
Vốn anh còn tưởng Yến Thanh Ti đã cảm thấy anh là một người đáng tin cậy, đáng dựa vựa, nhưng giờ anh mới nghĩ ra, vé bay hay tàu hỏa đều cần có chứng minh thư mới mua được, Yến Thanh Ti làm ra cái chuyện xấu xa đó nên trước tiên cô phải giấu hành tung của mình, nếu như cảnh sát có tra ra hôm Hứa Thiến Hi xảy ra chuyện cô mới rời khỏi Cảnh Thành thì cô sẽ là nghi can lớn nhất.
Nhưng nếu anh lái xe về đây thì sẽ không có chuyện đó nữa, giữa đường giữa chợ ai mà đi kiểm tra chứng minh thư của cô ta chứ.
Người phụ nữ này, con mẹ nó thật quá là nham hiểm.
Nhạc Thính Phong cảm thấy anh thật ngốc, chuyện rõ như ban ngày thế mà giờ anh mới hiểu ra.
Nhạc Thính Phong miết mấy đồng bạc trong tay, răng cũng nghiến sắp vỡ đến nơi rồi.
“Ông đây lái xe cả buổi thế mà con mẹ nó cô chỉ cho tôi có mấy đồng bạc thế này?”
===========
Nhạc thổ hào: Xin tạm biệt cái thế giới xấu xa này! Các người buông tay ra đi, đừng có níu kéo tôi nữa!