Chương 143 - Con trai, ít nhất con còn không bị thất thân!
“Ông đây mua bánh bao cho cô cũng không chỉ bằng mấy đồng bạc này? Yến Thanh Ti, cô còn có thể keo kiệt được hơn nữa không hả?”
Nhạc Thính Phong miết hai đồng bạc, hận không thể bóp vụn nó ra.
Cửa vẫn không có động tĩnh gì, Yến Thanh Ti rõ ràng sẽ không mở cửa cho anh.
“Cô có giỏi thì cứ đợi đấy cho tôi, bánh bao tôi mua rất đắt, lần sau bắt cô trả tiền.”
Nhạc Thính Phong tức giận buông lại một câu, hùng hổ xoay người rời đi.
Lúc đi qua thùng rác, Nhạc Thính Phong theo phản xạ ném luôn mấy đồng bạc trong tay vào đó, típ mẹ mày chứ, ông đây là người thiếu tiền chắc?
Nhưng anh ném mạnh quá, đồng xu không rơi vào trong mà bị bắn ra ngoài, rơi xuống đất kêu lên mấy tiếng trong trẻo rồi lăn xa ra mấy mét.
Nhạc Thính Phong bĩu môi cười, con mẹ nó, ai cần mày chứ.
Anh bước vào thang máy, cửa thang máy vừa khép lại, còn mấy centimet nữa là đóng lại hoàn toàn, anh lại thò tay ra.
Cửa thang máy lại tự động mở ra, Nhạc Thính Phong đen mặt bước tới.
Mặt anh hầm hầm sát khí, anh bước tới nhặt mấy đồng xu dưới đất lên nhét vào túi.
Thân là một công dân chuẩn mực, anh không thể tùy ý làm tổn hại đến tiền tệ nước nhà được, đây là hành vi kém văn hóa.
Nhạc Thính Phong thật sự rất buồn bực, rốt cuộc anh bị cái gì nhập vậy chứ, mới có mấy ngày mà cứ như trúng tà, như bị con tiểu yêu tinh Yến Thanh Ti kia yểm bùa vậy.
...........
Ôm nguyên cục tức về nhà, vừa hay lại gặp Nhạc phu nhân mới đi mua sắm về.
Nhạc phu nhân nhìn thấy con trai, bất ngờ gọi lớn: “Con trai, sao trông con phờ phạc như ma vậy, con không ngủ bao lâu rồi, sao lại thành thế này.”
Hiện tại, Nhạc Thính Phong đang trong trạng thái gắt gỏng cực độ, phát điên hết cả người, anh lạnh lùng đáp: “Bị người ta lợi dụng xong rồi đá.”
Nhạc phu nhân khiếp sợ: “Con... Con mà cũng bị người ta lợi dụng á? Còn.... bị người ta đá? Ôi trời ơi!”
Nhạc phu nhân cảm thấy quá shock với tin này, con trai bà, bà hiểu rõ lắm chứ, xấu xa bại hoại từ trong ra ngoài, trước giờ chưa thấy nó bị thua thiệt bao giờ, thế mà hôm nay....... Không ngờ lại chịu thiệt, kì diệu ghê.
Nhạc Thính Phong: “Sao, mẹ vui thế cơ à?”
Nhạc phu nhân ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, tất nhiên là không..... không có rồi, Thính Phong à, con không sao chứ.”
“Không sao, chỉ bị coi là thằng ngốc thôi.”
Nhạc Thính Phong cảm thấy giờ anh chẳng phải là một tên ngốc thì gì?
Rõ ràng biết Yến Thanh Ti chán ghét anh vô cùng, chán từ trong tâm khảm chán ra, thế mà anh còn tự tin xông tới, làm như hay lắm, giờ thì hay chưa.
Nhạc phu nhân nhỏ giọng nói: “Con trai à, không sao, ít ra con còn chưa thất thân mà........”
Nhạc Thính Phong: “MẸ..........”
Anh còn đang muốn thất thân đây, mà người ta có cho anh cơ hội đó đâu.
Cơn giận chuốc đầy một bụng, một nửa lại là dục hỏa, anh làm gì còn mặt mũi nào mà nói ra, con mẹ nó thật đúng là mất mặt.
Nhạc phu nhân vội khua tay: “Được được, mẹ không nói nữa, con lên nhà ngủ đi.”
Nhạc Thính Phong lên lầu, đi được vài bước lại đi xuống, nhìn cổ Nhạc phu nhân: “Mẹ vẫn còn qua lại với Yến Như Kha đấy à.”
Vành mắt Nhạc Thính Phong đỏ hoe, lúc này cả người anh đều đang bốc hỏa, hừng hực sát khí, anh nhìn Nhạc phu nhân, chỉ khiến bà run lên, bà vội che chiếc vòng trân châu trên cổ: “Không có, không có thật, từ lần con nói xong mẹ không để ý tới cô ta nữa, chỉ là hôm nọ đang đi shopping thì mẹ lại gặp cô ta, cô ta nói chiếc vòng này hợp với mẹ nên cứ khăng khăng đòi mua cho mẹ, khi đó có nhiều người như vậy, đùn đẩy nhau không tốt lắm nên mẹ mới nhận, hơn nữa cái này cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Nhạc Thính Phong lạnh giọng quát: “Tháo xuống ngay.”