Chương 236 - Đưa người phụ nữ của tôi tới cho cậu gặp gỡ
Bầu không khí giữa ba người trở nên quỷ dị, mọi người xung quanh cũng đã cảm giác được có gì đó không ổn, đều đang lặng lẽ quan sát về hướng này.
Cho tới cuối cùng Hạ Lan Phương Niên vẫn là một người có lí trí, anh áp chế cơn tức giận và vô vàn câu hỏi lại trong lòng, cổ họng khô khốc khiến anh nói chuyện có chút khó khăn: “Thật xin lỗi, chắc tôi nhận nhầm rồi, xin giới thiệu với cô, tôi là...... Hạ Lan Phương Niên.”
Anh vươn tay ra muốn bắt tay Yến Thanh Ti nhưng còn chưa chạm được vào cô đã bị Nhạc Thính Phong bất ngờ chặn lại.
Nhạc Thính Phong khoác vai Hạ Lan Phương Niên, kéo anh về phía trước: “Đi thôi, đưa tôi đi gặp Tú Sắc đi, nếu đã đến tham dự lễ trưởng thành của con bé thì cũng phải tặng quà chứ.”
Hạ Lan Phương Niên đứng lại, không nhúc nhích, anh lạnh lùng nói: “Quà cáp tặng lúc nào cũng được, mình nghĩ chuyện quan trọng nhất lúc này chính là chúng ta phải nói chuyện với nhau trước đấy.”
Nhạc Thính Phong nhìn vào đôi đồng tử lạnh lẽo của Hạ Lan Phương Niên.
Hai ánh mắt giao như như tóe lửa.
“Được thôi.” Nhạc Thính Phong nghiêng đầu hôn lên má Yến Thanh Ti: “Bảo bối, em tự tìm chỗ nào ngồi tạm nhé, đừng chạy lung tung.”
Nhạc Thính Phong cố ý tỏ ra thân mật với cô khiến Hạ Lan Phương Niên thấy chướng mắt vô cùng, anh siết chặt tay lại.
Yến Thanh Ti từ từ đẩy tay Nhạc Thính Phong ra, cô chẳng thèm nhìn hai tên này nữa, ngoảnh đầu đi thẳng.
Bị lợi dụng, có tức giận không?
Thật ra Yến Thanh Ti cũng không thấy căm phẫn lắm, dù sao số lần cô lợi dụng Nhạc Thính Phong còn nhiều hơn, cô không có tư cách để tức giận về chuyện này cả.
Chỉ là, cô thấy ghét, Nhạc Thính Phong biết tất cả mọi chuyện, nhưng trước mặt cô anh lại vờ như không biết gì cả.
Lừa gạt và lợi dụng là hai chuyện khác nhau.
Nhạc Thính Phong nhìn bóng lưng Yến Thanh Ti, anh cau mày, quay lưng rời đi với Hạ Lan Phương Niên.
Hai người một trước một sau, ra khỏi hội trường, đi tới khúc rẽ nơi cầu thang, nơi này không có ai cả.
Vừa đứng lại, Hạ Lan Phương Niên đã đấm một cái qua, đừng tưởng anh chỉ là một luật sư nho nhã yếu đuối, quyền cước của anh thật ra cũng được học từ một tay đấm bốc có tiếng tại nước M đấy.
Cũng may, Nhạc Thính Phong đã phòng bị từ trước, anh nghiêng người tránh một đòn của Hạ Lan Phương Niên.
Anh dám đưa Yến Thanh Ti tới đấy thì cũng đã biết sẽ phải đối mặt với tình huống gì rồi.
Đánh nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn, không thể tránh khỏi.
Nhạc Thính Phong cởi áo khoác, kéo cà vạt xuống, cởi cúc tay áo: “Tôi muốn đánh cậu lâu rồi, tới đi.”
Hạ Lan Phương Niên lại đấm một quyền, sượt qua tai của Nhạc Thính Phong, nghiến răng nói: “Cậu lừa tôi.”
“Phải, là tôi lừa cậu đấy.” Nhạc Thính Phong nghiễm nhiên trả lời, không hề thấy thẹn.
“Tại sao?”
Nhạc Thính Phong vừa tránh vừa đánh lại: “Chuyện này chẳng phải rõ lắm sao? Sao tôi phải tự tay tạo ra một tình địch cho mình chứ.”
“Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới việc, sớm muộn gì tôi cũng sẽ phát hiện ra sao.”
“Phải, sớm muộn gì cậu cũng biết, thế nên tôi muốn tự mình bung ra sự thật, tôi muốn để cậu biết Yến Thanh Ti là người phụ nữ của tôi. “
“Tôi đã biết Yến Thanh Ti từ lâu rồi, cậu cũng đã sớm biết cô ấy là người tôi tìm, nhưng lại vẫn luôn giữ kín, nếu cậu đã giấu cô ấy đi, vậy sao không giấu mãi mãi đi, tại sao vào chính ngày hôm nay lại đưa tới trước mặt tôi.” Cơn phẫn nộ của Hạ Lan Phương Niên sớm đã không còn phân rõ ra được nguồn cơn, rốt cuộc anh đang giận vì người bạn thân nhất giấu mình hay Yến Thanh Ti không thừa nhận có quen biết với anh đây.
Anh tìm cô bao lâu nay, giờ, người anh yêu đã đứng trước mặt nhưng anh lại cảm thấy bản thân mình như một trò cười.
Hai người sức lực tương đương nhau, đánh một hồi vẫn không ai hơn ai, mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Sau khi dừng tay, Nhạc Thính Phong dựa vào phía sau, anh hất cằm, khiêu khích nói: “Tôi bấm quẻ, hôm nay đúng ngày hoàng đạo nên đưa người phụ nữ của tôi tới cho cậu gặp đấy.”
----------