Chương 237 - Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy
Nhạc Thính Phong nhìn Hạ Lan Phương Niên đang hừng hực lửa giận, anh vui sướng trong lòng, bồi thêm một câu ngứa đòn: “Dù sao cũng là anh em với nhau, để cậu gặp cũng là chuyện nên làm thôi.”
Hạ Lan Phương Niên hận không thể đập chết Nhạc Thính Phong ngay lập tức, “Quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác, tôi quen với Monica trước, Nhạc Thính Phong, cậu làm như vậy chẳng phải quá đê tiện sao.”
Rõ ràng biết cô là người phụ nữ của anh, nhưng lại đoạt mất, giờ anh thật sự không nghĩ ra từ nào ngoài từ 'đê tiện' để hình dung cậu ta được nữa.
Nhạc Thính Phong nhếch mép phải, cười xấu xa: “Tôi không biết Monica là ai hết, tôi chỉ biết Yến Thanh Ti, lại nói, cậu quen trước sao? Chuyện này cũng chưa chắc đâu, Cậu quen Yến Thanh Ti từ ba năm trước, khi đó hai người đang ở M đúng không? Thế cậu có biết trước đây cô ấy từng có người đàn ông khác không? Nhưng tôi biết, người đàn ông ba năm trước của cô ấy chính là tôi, vì cô ấy lên giường với tôi rồi bị bắt gian, nên nhà họ Yến mới tống cô ấy đi, nếu không, cậu nghĩ là cậu có thể gặp được cô ấy chắc?”
Vẻ mặt Nhạc Thính Phong lúc này rõ ràng là đang khoe khoang, khoe anh quen với Yến Thanh Ti trước Hạ Lan Phương Niên, khoe.... anh đã sớm lên giường với cô từ ba năm trước.
Ánh mắt đó giống như đang nói: Ông không bảo mày cướp của ông đã là nể mặt mày lắm rồi.
“Nhạc Thính Phong....... cậu..........”
Nhạc Thính Phong hất cằm: “Nếu nghi tôi nói dối, cậu có thể tự mình đi hỏi cô ấy, hỏi xem tôi có phải là người đàn ông đầu tiên của cô ấy không, cậu nói xem chúng ta ai mới là kẻ......... giật người yêu của người khác đây?”
Chỉ cần nghĩ tới việc Hạ Lan Phương Niên quen với Yến Thanh Ti lúc ở nước M thôi trong lòng anh đã khó chịu lắm rồi.
Anh không thoải mái thì cũng sẽ không để Hạ Lan Phương Niên được dễ chịu, hôm nay anh muốn giết cậu ta để cậu ta trở tay cũng không kịp.
“Nhưng cậu không yêu cô ấy........” Có vẻ trước đây Hạ Lan Phương Niên đã từng gào lên câu này rồi, từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người đàn ông nội liễm, nhã nhặn, tuy ở tòa án miệng lưỡi của anh có thể sắc như dao, nhưng thường ngày anh là một người rất bình tĩnh, biết kiềm chế, anh rất ít khi thể hiện ra bên ngoài như vậy.
Trong lòng lúc này Hạ Lan Phương Niên tràn đầy khổ sở, người phụ nữ anh vẫn luôn trân quý, tôn thờ anh muốn yêu cô.
Nhưng giữa đường người ấy lại bị một con sói bắt đi mất, nếu con sói này tốt đẹp thì không nói, đằng này Hạ Lan Phương Niên hiểu con sói Nhạc Thính Phong này hơn ai hết, sao hắn lại có thể yêu người khác được chứ?
Anh hiểu Nhạc Thính Phong, cũng như Nhạc Thính Phong hiểu anh vậy.
Hạ Lan Phương Niên biết, Nhạc Thính Phong không yêu Yến Thanh Ti, hoặc cậu ta chỉ đơn thuần là muốn chiếm hữu cô.
Nhạc Thính Phong cười nhạo: “Trên đời này nam nữ ở bên nhau không nhất định cứ phải có tình yêu, tôi chỉ biết tôi muốn cô ấy, tôi không muốn thấy người đàn ông nào khác ở bên cạnh cô ấy, như vậy là đủ rồi.”
Từ trước tới giờ, Nhạc Thính Phong chưa từng nghĩ tới việc anh có yêu Yến Thanh Ti hay không, anh để ý tới cô, anh muốn người phụ nữ này, anh có thể tiêu tiền vì cô, có thể dành nhiều tâm tư cho cô, vì cô mà không màng tới thể diện, những điều thôi này cũng đủ trở thành lí do anh muốn có cô rồi.
Lần đầu tiên Hạ Lan Phương Niên cảm thấy, cậu bạn thân từ nhỏ tới lớn của anh không ngờ lại là loại khiến cho tất cả mọi người đều muốn tẩn cho một trận : “Nhạc Thính Phong, từ nhỏ tới lớn cậu đều như vậy, dựa vào cái gì cậu muốn cái gì thì người ta phải cho cậu cái đó, cậu đã từng nghĩ tới việc cô ấy có muốn hay không chưa?”
Nhạc Thính Phong nhớ tới ánh mắt ban nãy của Yến Thanh Ti, anh cười lạnh một tiếng: “Tại sao tôi phải nghĩ tới cảm nhận của cô ấy, mình tôi muốn là đủ rồi.”
“Cậu đúng là đồ đê tiện vô liêm sỉ.........” Hạ Lan Phương Niên bỗng xông lên, đấm thẳng vào bụng Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong đau tới nỗi ho vài tiếng, anh bẻ cổ tay Hạ Lan Phương Niên lại: “Hạ Lan Phương Niên, nếu cậu muốn để cô ấy mất mặt, muốn cô ấy ngày mai lại dính scandal lên trang nhất, muốn buổi lễ trưởng thành của em gái cậu nát bét thì cậu cứ tới đi, dù sao tôi cũng không sợ đâu.”