Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 347: Chương 347




Cảnh sát........ Vâng anh trâu bò, anh có tiền, đồ thần kinh!

Lên xe, Yến Thanh Ti kéo áo khoác Nhạc Thính Phong xuống, cô tóm tóc nói: “Xin lỗi, đâm nát xe anh mất rồi, về tôi sẽ đền cho anh.”

Nhạc Thính Phong thấy dáng vẻ lãnh đạm của Yến Thanh Ti, hai mắt sưng đỏ, lòng anh như bị đâm mấy cái.

Anh nhếch miệng cười một cách không đàng hoàng: “Được thôi, vậy đêm nay em ở bên tôi đi.”

Anh cũng muốn an ủi cô vài câu, nhưng có lẽ giờ thứ Yến Thanh Ti không cần nhất chính là an ủi.

Yến Thanh Ti ngẩn ra một lúc mới hiểu, chữ “pei” mà anh nói không phải là “bồi” trong đền tiền, mà là “bồi” trong bồi ngủ, cô cười: “Tối nay không được rồi, để hôm khác nhé, đưa tôi về Cẩm Tú Viên đi.”

(赔/陪đều có âm đọc giống nhau là “péi”, Nhạc thái tử nói là陪, Yến Thanh Ti nghe hiểu thành赔)

“Không, tôi không đưa em về đó được, Yến Tùng Nam đang cắm chốt ở đó chờ em kìa.” Nhạc Thính Phong nhấn ga, lái xe về nhà mình.

Yến Thanh Ti nhíu mày, giờ cô không muốn thấy Yến Tùng Nam, cô sợ, cô sẽ không kiềm chế được mà giết ông ta mất.

“Thế, đưa tôi tới đoàn làm phim Trấn Hồn Khúc đi vậy.”

Nhạc Thính Phong đưa tay chọc lên mặt Yến Thanh Ti: “Nhìn em thế này mà tôi có thể an tâm để em đi quay phim được sao? Để người phụ nữ của mình cả ngày vất vả bên ngoài, ngay đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có, chỉ có thằng đàn ông vô dụng mới làm ra được chuyện đấy.”

Môi Yến Thanh Ti khẽ động, cô muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì?

Nhạc Thính Phong chỉnh nhiệt độ trong xe, “Mệt thì ngủ một lát đi.”

Yến Thanh Ti khép mắt lại.

Nhạc Thính Phong lái xe rất ổn, anh biết Yến Thanh Ti đang đeo trên lưng một gánh nặng, cô tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ mình, chuyện này đối với một đứa trẻ tám tuổi quả thật là quá kinh hoàng và ám ảnh, ám ảnh cô cả đời này không thể nào quên đi được.

Sau Nhạc Thính Phong tra ra, mẹ cô chết cũng không đơn giản như vậy, tuy nhìn thì giống như tự sát, nhưng kẻ trực tiếp gây ra cái chết của bà lại là Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi, cặp vợ chồng chó chết đó khi ấy căn bản không hề nghĩ tới việc để bà sống.

Con người ta khi trở nên hung ác và tàn nhẫn, đúng là điều đáng sợ nhất thế gian này.

Dừng xe trước cửa nhà, Yến Thanh Ti đã ngủ rồi, cô nhắm mắt, hơi thở đều đặn, hàng lông mày nhíu lại, tóc rơi xuống mặt, làn da trắng sáng như ngọc, bộ dạng cô như vậy thật sự rất giống một cô gái chân yếu tay mềm.

Nhạc Thính Phong bế cô xuống xe, vào tới cửa đã gặp Nhạc phu nhân đang đi ra.

Nhạc Thính Phong nhỏ giọng: “Mẹ.....”

Nhạc phu nhân thấy Yến Thanh Ti còn lành lặn không sao cả, bà vỗ lên ngực thở phào: “Ngủ rồi hả, mau bế lên nhà đi.”

Nhạc Thính Phong đặt Yến Thanh Ti lên giường anh, đắp chăn cho cô rồi xuống lầu.

Nhạc phu nhân hỏi anh: “Tìm thấy ở đâu vậy?”

Nhạc Thính Phong đón lấy cốc nước Ngũ tẩu đưa cho, uống một ngụm: “Đồn cảnh sát.”

Nhạc phu nhân trợn tròn mắt, hoảng sợ nói: “Xảy ra tai nạn thật à?”

“Vâng, đâm vào lan can, bị cảnh sát tóm, cũng tại đầu óc con có vấn đề, quên mất cô ấy mới về nước chưa được bao lâu chắc chắn không có thời gian thi lấy bằng, bên cảnh sát bắt cả người lẫn xe, con đi nộp phạt rồi đưa người về.”

Nhạc phu nhân vừa nghe thấy liền bĩu môi: “Xe hỏng thì kệ nó, người không sao là tốt rồi.”

Nhạc Thính Phong trêu bà: “Mẹ không tiếc à, cái xe đó 17.5 tỷ đấy.”

Nhạc phu nhân lườm anh: “Nhìn cái bộ dạng keo kiệt bủn xỉn của con kìa, chẳng trách lần nào trèo lên giường rồi cũng bị người ta đạp xuống, không đạp con thì còn đạp ai nữa, bộ trang sức phỉ thúy lần trước của mẹ còn 24.5 tỷ kìa, người ta đâm hỏng cái xe 17.5 của con, con còn nợ người ta 7 tỷ nhân tình đấy.”

Nhạc Thính Phong không nhịn được bật cười: “Mẹ, mẹ biết tính toán thật.”

“Tất nhiên là mẹ biết tính toán rồi, ngày xưa hồi còn đi học, mẹ học giỏi nhất là môn toán đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.