Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 348: Chương 348




“Mẹ..... mẹ không để ý thật chứ?”

Nhạc phu nhân tưởng Nhạc Thính Phong hỏi vụ đâm hỏng xe, bà nói: “Có gì mà phải để ý, chẳng phải chỉ là tiền thôi sao, con còn thiếu tiền à?”

Nhạc Thính Phong trầm mặc một lúc, nói: “Hôm nay khi con thấy cô ấy khóc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, khi đó con nghĩ, chỉ cần cô ấy cười một cái thôi, con có thể làm bất cứ điều gì vì cô ấy.”

Nhạc phu nhân đặt di động xuống, nhìn Nhạc Thính Phong với ánh mắt quỷ dị, bà vỗ nhẹ lên đầu anh: “Con trai à, có nhiều khi làm chuyện gì cũng xuất phát từ tâm, chuyện tình cảm thật ra cũng không phức tạp tới vậy, khi trong lòng con nghĩ tới một người mãi không thôi, đau lòng vì người ấy, ghen vì người ấy, thì đó chính là yêu, không cần nghi ngờ gì đâu, cũng đừng cố chấp nữa, giờ con mà còn băn khoăn, đợi sau vài năm nữa, con sẽ hối hận đấy.”

Nhạc Thính Phong sững người, anh..... yêu Yến Thanh Ti sao? Thật vậy sao?

Trái tim Nhạc Thính Phong bỗng đập dồn dập, anh muốn nói nhưng không biết nói gì lúc này, đầu óc anh trở nên trống rỗng.

Nhạc phu nhân thấy Nhạc Thính Phong như vậy liền biết cậu con trai ngốc của bà thật ra cũng chưa tự hiểu rõ rồi.

Bà vươn tay đập lên đầu Nhạc Thính Phong một cái: “Thằng ngốc này, cả ngày chỉ biết có bò lên giường, bị ngủ hẫng bao nhiêu lần rồi mà vẫn không hiểu à? Tính khí cục cằn như chó của con, bình thường mà bị người khác đá khỏi giường đã xông cắn chết người ta rồi, đây còn cứ phóng túng như vậy, con nói xem, con không muốn có được trái tim của con bé thì con còn muốn gì đây?”

Mặt Nhạc Thính Phong bỗng đỏ lên, anh đứng dậy, đi lên lầu.

Nhạc phu nhân bật cười thành tiếng.

Nhạc Thính Phong đi được vài bước lại ngoảnh lại hỏi: “Mẹ...... Mẹ có hối hận vì đã lấy ba con không?”

Nụ cười trên gương mặt Nhạc phu nhân nhạt dần, bà nói: “Tất nhiên là hối hận rồi, nhưng......hối hận cũng có làm gì được nữa đâu? Con cũng bò ra được mấy chục năm rồi, mẹ cũng đã già, cả đời này cứ sống vậy thôi, như vậy cũng ổn, được vui vẻ làm điều mình thích, cũng chẳng thiếu tiền tiêu, mẹ thấy vậy là đủ mãn nguyện rồi.”

Nhạc phu nhân bao năm nay có thể giữ được tính cách như vậy, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào tâm tình lạc quan và dễ thỏa mãn của bà. Hôm nay nếu như không phải Hạ Lan phu nhân cứ xuống tay với Yến Thanh Ti, chắc có lẽ Nhạc phu nhân vẫn không quá đặt nặng vấn đề, bà sẽ chỉ cười ha ha rồi giả vờ ngờ nghệch tiếp tục sống cuộc sống của mình.

Bà chỉ là đơn thuần, chứ không phải là ngốc, trước đây có hơi ngốc một chút là vì bà lười chẳng muốn so đo tính toán với người ta thôi.

“Vậy trước đây mẹ có từng nghĩ tới việc ly hôn không?”

Nhạc phu nhân gật đầu: “Tất nhiên là có rồi, mẹ có ngốc thật đâu, năm đó mẹ sống chết đòi ly hôn, nhưng con cứ ôm chân mẹ khóc mãi, nên mẹ đành thôi.”

Nhạc Thính Phong nhếch khóe miệng: “Mẹ, sau này con sẽ hạnh phúc, chắc chắn đấy.”

Nhạc phu nhân hừ mũi một tiếng: “Xì, con cứ lấy được con dâu về cho mẹ trước đi rồi hãng nói, một đứa tính khí cộc cằn như con thì chó nó cũng chẳng muốn theo.”

Nếu đổi lại là người khác vào ngồi vào vị trí của Nhạc phu nhân, chắc người đó khó có thể sống thoải mái, dễ chịu được như bà. Cuộc đời này của bà xem như cũng thuận buồm xuôi gió, khi còn trẻ ở nhà mẹ đẻ được chiều chuộng thương yêu, bà sớm đã hình thành tính cách ngây thơ, chân chất, bất hạnh lớn nhất đời này của bà có lẽ chính là kết hôn với người không thuộc về mình, nhưng bà lại may mắn có được một đứa con trai, con trai bà là người thừa kế duy nhất của Nhạc gia, không ai có thể rung chuyển được địa vị của bà và con trai bà cả.

Bao năm nay, thái độ sống của Nhạc phu nhân vẫn luôn là - Chồng là cái quái gì vậy? Tôi thèm vào quan tâm ông sống chết thế nào, chỉ cần tôi và con trai tôi sống tốt là được.

Nhạc Thính Phong ngồi canh bên giường, nhìn Yến Thanh Ti say đắm.

Thấy hàng lông mi của cô khẽ động rồi dần dần mở mắt, ánh mắt mơ màng, tối đen vô thần, một lúc sau mới dần lấy lại tiêu cự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.