Nhạc Thính Phong khẽ nói: “Tỉnh rồi à.........”
Yến Thanh Ti nghe thấy tiếng của anh, lập tức tỉnh hẳn, cô vội vàng ngồi dậy: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Còn sớm, giờ mới hơn 4 giờ chiều thôi.”
“Muộn thế rồi á?” Yến Thanh Ti vội xốc chăn xuống giường.
Nhạc Thính Phong ngăn cô lại: “Em muốn đi đâu?”
Yến Thanh Ti vén tóc ra sau tai: “Tôi phải tới phim trường.”
Nhạc Thính Phong ấn Yến Thanh Ti xuống: “Em nhìn sắc mặt như quỷ của em xem, không được đi đâu hết.”
“Không được, tối nay còn có cảnh quay của tôi, cũng không còn nhiều cảnh lắm, trong tuần này là có thể đóng máy rồi, tôi không thể làm chậm trễ tiến độ của mọi người được.”
Nhạc Thính Phong thấy cô ngoan cố như vậy, đành nói: “Giờ cũng đã tối đâu em vội làm gì, ăn xong cơm tối rồi tôi đưa em tới đó.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được!”
Nhạc Thính Phong hơi nhíu mày: “Em là người phụ nữ của tôi, đừng có bức ép bản thân mình quá như vậy.”
“Tôi không có.”
Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng.
Anh không nói tới chuyện cô lái xe gây tai nạn, cũng không an ủi cô bất cứ câu nào, vì Yến Thanh Ti là người không cần tới sự an ủi, cô như một con thằn lằn mất đuôi vậy, tuy đau nhưng không nhất thiết phải cầu cứu bất cứ ai, cô cũng có thể tự mình đứng dậy.
Cô là một người như vậy đấy, trông cô gầy yếu nhưng lại không hề yếu đuối, cô kiên cường hơn bất cứ ai, nhưng cũng lại mỏng manh vô cùng.
Nhạc Thính Phong dắt Yến Thanh Ti xuống lầu.
Nhạc phu nhân ngẩng đầu thấy hai người, thuận miệng nói: “Tỉnh rồi à, uống cốc sữa kia đi.”
Yến Thanh Ti ngẩn ra, không ngờ Nhạc phu nhân còn chuẩn bị cho cô một cốc sữa nữa.
Ngũ tẩu bưng sữa lên cho Yến Thanh Ti, cô lẩm bẩm: “Con...... nhiều năm rồi con không uống sữa.”
“Uống đi, bác bảo Ngũ tẩu cho đường vào rồi, không có mùi nữa đâu.”
Nhạc Thính Phong nhìn lên bàn, không có ly thứ hai, hỏi: “Mẹ, của con đâu?”
Nhạc phu nhân gãi đầu: “Con? Ngũ tẩu, bà lấy cho nó một chai nước lọc đi.”
“Mẹ, sao con cứ có cảm giác con bị thất sủng thế nhỉ?”
Nhạc phu nhân nghi hoặc: “Con từng được sủng ái à?”
Yến Thanh Ti bật cười: “Khụ khụ, thật ngại quá, con không nhịn được.....”
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti cuối cùng cũng cười rồi, anh quả nhiên rất thích nụ cười của cô, bất kể cô có cười thế nào, dù cho đó có là nụ cười tàn nhẫn, nụ cười khi đang hãm hại người khác cũng được, chỉ cần cô cười là tốt rồi.
“Mẹ, con vừa bảo mẹ hiểu chuyện, thông minh xong, sao giờ mẹ đã lại hố con rồi?”
Nhạc phu nhân nhún vai: “Mẹ cũng có nói dối đâu?”
Nhạc Thính Phong ngắt lời, anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Mẹ, tối nay Thanh Ti phải tới đoàn làm phim.”
Nhạc phu nhân nhìn giờ cũng sắp năm giờ rồi, vội đứng dậy: “Ờ, vậy để giờ mẹ đi nấu cơm, ăn xong rồi hãng đi.”
Trong lòng Yến Thanh Ti cảm thấy ấm áp, cô rất ngưỡng mộ vì Nhạc Thính Phong có được một người mẹ như vậy, cô cũng từng có, chỉ là mất đi rồi, hơn nữa cũng không bao giờ có thể tìm về nữa.
“Con cũng vào bếp xem.” Yến Thanh Ti nhét cốc sữa đã uống hết vào tay Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong vốn không muốn để cô đi, nhưng nghĩ lại để hai người họ tiếp xúc nhiều với nhau cũng tốt, “Được, vậy em....... đi đi....... đợi chút.”
Nhạc Thính Phong nghiêng đầu nhìn Yến Thanh Ti đang sắp phát cáu, bỗng cúi xuống hôn cô, vươn đầu lưỡi ra, liếm hết sữa còn đọng lại trên môi: “Mùi vị cũng được lắm.”
Yến Thanh Ti đỏ mặt, Nhạc phu nhân ở phía xa đang vịn vào cửa nhìn lén, thấy ánh mắt của Yến Thanh Ti bà vội vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay ngược vào tiếp tục rửa rau.
Yến Thanh Ti giơ tay véo vào cánh tay Nhạc Thính Phong, đẩy anh ra rồi vào bếp.