Chương 771Từ nhỏ đã sợ người ấy nhất!
N
hạc phu nhân cầm tấm thiệp mời lên nhìn, thời gian ba ngày sau.
Bà liếc mắt nhìn danh mục đấu giá, có đá quý, có đồ cổ, có rượu quý... có thể nói là đa dạng vô cùng.
Nhạc phu nhân nói: “Thanh Ti, ngày mai đi mua quần áo.”
Nhạc phu nhân bất ngờ tỏa ra sát khí, khiến cho cả người bà thoáng chốc đã thay đổi khí thế khiến Yến Thanh Ti có mấy phần rung động.
Yến Thanh Ti vội vàng gật đầu: “Dạ, được...”
...
Đồng thời, trong lúc đó, tại bệnh viện, Diệp Kiến Công cùng với vợ ông ta sau khi nghe bác sỹ thông báo thì biết thằng con trai quý báu của họ dẫu có cứu về được nhưng từ nay về sau cũng chỉ là một thằng ngốc. Diệp phu nhân không chịu nổi đả kích này lập tức ngất xỉu, được các bác sĩ đưa đi cấp cứu.
Diệp Kiến Công thì vẻ mặt căm giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Diệp Thiều Quang: “Tại sao cháu không nói cho bác biết hôm qua Vỹ Quang gặp phải Du Dực với Yến Thanh Ti? Tại sao lại không nói cho bác biết Vỹ Quang đắc tội với Du Dực?”
Diệp Thiều Quang giơ tay tỏ vẻ vô tội, nói: “Cái này bác không thể trách cháu được, là anh ấy không cho cháu nói. Anh ấy bị người ta làm mất mặt mũi như thế, tất nhiên không muốn cháu nói cho bất kì ai cả.”
Dù sao bây giờ có nói cái gì thì Diệp Vỹ Quang cũng không biết, Diệp Thiều Quang liền đem tất cả vấn đề đẩy hết lên người hắn ta.
Diệp Kiến Công biết con trai ông ta là loại người như thế nào, vừa háo sắc, vừa không có não lại còn thích thể hiện, ông ta cảm thấy những gì Diệp Thiều Quang nói là đúng.
Mặc dù tức giận, muốn giận cá chém thớt với Diệp Thiều Quang nhưng rốt cuộc ông ta vẫn nhịn được. Hiện tại, đứa cháu này cũng không giống như lúc còn bé nữa
“Vỹ Quang làm gì mà đắc tội Du Dực?”
Diệp Thiều Quang tiếp tục chơi trò ba phải, cái gì cũng không biết: “Cái này cháu cũng không rõ lắm, chỉ là từ xa nhìn thấy anh họ bị Du nhị gia đạp trên đất liền vội chạy qua can ngăn. Sau đó cháu có hỏi anh họ tại sao Du nhị gia lại nổi giận thì anh ấy lại mắng cháu, cũng không nói cho cháu biết lí do là gì.”
“Vậy mà cháu cũng không biết gì sao?”
“Bác nói lời này ý là cháu nên biết được cái gì ư? Anh họ không muốn cháu biết thì cháu không có lý nào cứ chạy theo gặng hỏi mãi được.”
Ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Thiều Quang: “Thiều Quang, cháu phải nhớ kĩ, cháu mãi mãi là người của nhà họ Diệp.”
“Cám ơn bác cả nhắc nhở, cháu chưa bao giờ quên.”
Diệp Thiều Quang ngẩng đầu lên, mắt lạnh nhìn ông ta rời đi rồi quay đầu lại nhìn Diệp Vỹ Quang đang nằm chảy nước dãi trên giường.
Mặc dù bây giờ bác cả hoài nghi chuyện này là do Du Dực làm, nhưng ông ta tuyệt đối không dám đối nghịch với nhà họ Du, cho dù là con trai ruột của mình biến thành thằng đần cũng không dám.
Diệp Thiều Quang cười nhạt, nữ bác sĩ đó nói đúng, nhà họ Diệp là cái thá gì chứ?
...
Nửa đêm, trong phòng bệnh của Du Hí tại Hải Thành.
Du Hí đang mơ mơ màng màng thì buồn đi vệ sinh mà tỉnh dậy, muốn xuống giường nhưng gọi cả nửa ngày cũng không có ai tới. Anh ta tức giận ngồi dậy, cái đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là cửa sổ đang mở rộng, gió đêm thổi tới làm rèm cửa sổ bay lên.
Du Hí khẽ run một cái, rõ ràng cửa sổ luôn đóng, tại sao đột nhiên lại mở ra?
“Tỉnh?” Trong căn phòng đen thui đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo.
Du Hí bị dọa sợ rồi, trong lòng lộp bộp, nhảy vội xuống giường rồi xoay người lại nhìn thì thấy ở mép giường có ai đó đang ngồi. Người nọ toàn thân đen thui, chỉ có hai con mắt đang lập lòe phát sáng trông đêm, nhìn âm u lạnh lẽo, đáng sợ muốn chết.
Du Hí nuốt vài ngụm nước miếng, run rẩy nói: “Chú hai, sao chú lại tới đây?”
Du Hí từ nhỏ đã rất sợ ông chú này, anh ta không sợ cha, không sợ mẹ, chỉ sợ mỗi chú hai, mỗi lần nhìn thấy là cả người run lên rồi.
Du Dực hờ hững nói: “Tìm cháu có chút việc.”