Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 772: Chương 772




Chương 772Cháu nghĩ nói dối trước mặt chú có tác dụng không?

T

rong lòng Du Hí điên cuồng mắng chửi: Tìm tôi có chuyện? Bây giờ là nửa đêm hai, ba giờ sáng, nhất định phải nói vào cái giờ này à?

Một màn vừa rồi tí nữa thì dọa chết Du Hí, mẹ nó, y như gặp quỷ.

“Chú Hai, chú... chú nói...” Bất kể trong lòng có mắng chửi hăng hái như thế nào thì há miệng ra vẫn là bộ dạng cháu trai ngoan ngoãn.

Du Dực rút ra một điếu thuốc, châm lên, đầu thuốc sáng lên mơ hồ soi sáng gương mặt của ông: “Tại sao cháu lại bị ngã?”

Du Hí liếm liếm môi: “Là do... lúc đang hút thuốc, không cẩn thận... nên ngã xuống.”

Du Dực không nói gì từ từ thở ra một khói vòng, ngồi lặng im hút thuốc. Mùi thuốc lá dần dần bao trùm căn phòng tốt đen như mực này, yên tĩnh đến mức quỷ dị, chỉ có thể loáng thoáng nghe được âm thanh phát ra lúc thuốc lá cháy.

Du Hí lòng như có mèo cào, từng chút một cào vào ruột gan anh ta, càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng sợ hãi.

“Chú... hai, sao tự nhiên chú lại... hỏi cái này? Đã muộn như vậy...”

Du Dực vẩy một chút tàn thuốc, ánh sáng tán ra, lóe lên rồi tắt ngúm.

“Du Hí, chắc cháu quên trước đây chú đã làm gì rồi? Ở trước mặt chú mà dám nói dối, cháu thấy có tác dụng không?”

Du Hí bị dọa sợ run lên một cái, suýt chút nữa là tiểu luôn ra quần, “Chú hai, cháu... cháu không nói dối, cháu cháu... nói thât... đều là sự thật...”

“Chú cho cháu một cơ hội cuối cùng, có nói hay không?”

“Chú hai, thật sự là cháu... tự ngã xuống...”

Một giây kế tiếp, thuốc lá trong tay Du Dực rơi trên mặt đất, ông đứng lên đạp tắt nó rồi đột nhiên đưa tay ra túm lấy Du Hí.

Du Hí gào lên: “Chú hai, chú hai... chú, chú muốn làm gì... chú hai, cháu không lừa chú...”

Du Dực kéo Du Hí vào phòng vệ sinh, bật đèn lên.

Du Dực mặc kệ Du Hí còn chưa hoàn hồn, ông cởi khuy áo ra rồi xắn tay áo lên nói: “Cháu không nói thì để chú đây nói. Chuốc thuốc, bắt cóc, cưỡng hiếp không thành công, Du Hí... cháu quả là làm rạng danh Du gia.”

Du Hí run rẩy cả người, nhìn thấy ánh mắt Du Dực đã đỏ hết lên, anh ta sợ quá khóc lên: “Chú hai, cháu không có làm... thật sự không có làm mà...”

Lời còn chưa dứt, Du Dực đã kéo xốc vạt áo sau của Du Hí lên, kéo tới trước bồn cầu, mở nắp bồn cầu lên rồi đem đầu Du Hí nhấn thẳng vào, động tác vô cùng mạnh bạo như thể muốn đem đầu Du Hí đập vỡ ra vậy.

“Hai... Ô ô ô... Hai.. chú...Ô ô...”

Đôi mắt hoa đào của Du Dực dường như còn lạnh lùng, đáng sợ hơn so với trước kia, giống như hoa đào nở rộ vào ngày xuân nhưng trên mỗi cánh hoa lại dính đầy máu, vừa xinh đẹp lại vừa tà ác.

Du Dực giữ chặt cổ của Du Hí đè xuống.

Hai cánh tay của Du Hí đè lên thành bồn cầu, hai cái chân quơ loạn xạ trên đất, anh ta cố gắng muốn đứng lên nhưng thân là một công tử nhà giàu lớn lên trong sự cưng chiều từ bé thì sức lực quả thật không thể so với Du Dực được.

Du Dực mạnh mẽ đè Du Hí lại, không để cho anh ta nhúc nhích nửa phân.

Nếu như ngày hôm đó Yến Thanh Ti không chạy trốn được, vậy con bé bây giờ... bây giờ nhất định... chính ông cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Ông còn mặt mũi nào thấy con bé, còn mặt mũi nào chờ sau khi chết đi gặp mẹ con bé đây?

Du Dực dường như thực sự muốn giết chết Du Hí. Hai cái chân của Du Hí giãy dụa ngày càng yếu, trên cổ đã bắt đầu tím bầm, lúc này Du Dực mới đưa tay túm đầu anh ta xách lên.

Mặt của Du Hí đã bị ngạt đến tím ngắt, sắp rơi vào tình trạng hôn mê.

Rốt cuộc cũng có thể hít thở không khí, Du Hí vội vàng hít thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.