Chương 164: Con trai của bác lôi tôi vào trong xe làm chuyện đồi bại. Nhạc Thính Phong đưa Yến Thanh Ti đến căn nhà riêng của anh, căn mà lần trước cô đã từng đến, Yến Thanh Ti cương quyết không để Nhạc Thính Phong bế vào, chân thấp chân cao bước vào thang máy trong tiếng cười nhạo của anh ta.
Yến Thanh Ti không lo Nhạc Thính Phong sẽ làm gì với cô, bởi vì, cô có hàng ngìn cách để khiến anh ta không đạt được mục đích.
Ra khỏi thang máy, Nhạc Thính Phong nhập mật mã, mở cửa.
Vừa bước vào nhà Yến Thanh Ti đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cô đói đến mức bụng sôi sùng sục, vừa ngửi thấy mùi này cô đã chảy nước miếng ra rồi.
Nhạc Thính Phong cũng ngửi thấy, anh cau mày bước vào trong hét một tiếng: “Mẹ!”
Căn nhà này ngoại trừ anh ra thì chỉ còn có mẹ anh là hay đến.
Nhưng mà ...tại sao mỗi lần anh đưa Yến Thanh Ti đến đây là mẹ anh cũng sẽ đến, có nhất thiết phải trùng hợp đến vậy không?
Nhạc Thính Phong ỉu xìu, mẹ anh ở đây, anh có muốn là chuyện ấy thì cũng chẳng làm được?
Quả nhiên, Nhạc phu nhân mặc tạp dề từ trong bếp đi ra: “Con trai, con về rồi đấy à, mấy ngày liền con không về nhà, mẹ đến…. đến…”
Nhạc phu nhân vẫn chưa nói hết thì nhìn thấy Yến Thanh Ti đứng đằng sau lưng Nhạc Thính Phong, bà giật bắn, có chút hoảng hốt.
Yến Thanh Ti nhìn thấy Nhạc phu nhân cũng ngẩn ra, hai người từng gặp nhau hai lần, đây là lần thứ ba, lần nào gặp cũng chẳng vui vẻ gì.
Đặc biệt là lần trước, người ta vừa mới ‘Phá thai’ xong!
Dẫn đến Lần này gặp lại Yến Thanh Ti, Nhạc phu nhân luôn có cảm giác áy náy, dẫu sao thì con trai bà cũng sai trước.
Yến Thanh Ti giơ tay chào Nhạc phu nhân: “Thật trùng hợp nha bác gái, lại gặp nhau rồi.”
Nhìn thấy Nhạc phu nhân, trong cái đầu nhỏ của Yến Thanh Ti lại nẩy ra vài ý tưởng xấu xa.
Nhạc phu nhân hắng giọng: “Khụ…Ừm, mẹ cũng sắp nấu xong rồi….”
Nói xong lại quay vào trong bếp.
Yến Thanh Ti cong môi: “Chậc, anh nói xem có phải tôi với mẹ anh rất có duyên không? Nói không chừng, mục tiêu trở thành mẹ kế của anh cũng không khó nhỉ.”
Nhạc Thính Phong liếc nhìn cái bụng của Yến Thanh Ti: “Ha ha, phải, có duyên lắm.” ……
Một lúc sau, Nhạc phu nhân lại đi ra, cũng điều chỉnh lại tâm tình, trở về làm một quý phu nhân, tuy rằng bà có hơi chột dạ, nhưng tuyệt đối không được để tiểu yêu tinh nhìn thấy, nếu không cô ta lại càng ra sức vắt óc tìm cách bước chân vào nhà bà. Nhạc phu nhân nhìn thấy Yến Thanh Ti một chân đi giày một chân không liền hỏi: “Giày của cô đâu?”
Yến Thanh Ti hất cằm: “Hỏi con trai bác ấy.”
Nhạc phu nhân quay sang hỏi Nhạc Thính Phong: “Lại làm cái trò gì thế?”
Nhạc Thính Phong buồn bực ngồi uống nước, chẳng ừ chẳng hứ gì cả, Yến Thanh Ti thở dài một hơi, ai oán nói: “Haizz…Con trai bác bốc hỏa, khăng khăng đòi chơi xe chấn với tôi, cản cũng không cản được, thế nên mới…đánh rơi mất giày.”
“Khục…” Nhạc Thính Phong vừa uống được ngụm nước đã phun hết ra ngoài.
Anh sặc nước ho không ngừng, khiếp sợ quay sang nhìn Yến Thanh Ti.
Giờ thì anh cũng biết tâm trạng của mẹ anh mỗi lần đối mặt với Yến Thanh Ti là như thế nào, người phụ nữ này, cô ta đã mở miệng câu nào câu nấy đều khiến cho người ta shock nặng.
Nhạc phu nhân khó khăn lắm mới trở về trạng thái của một quý phu nhân chớp mắt một cái lại sụp đổ, miệng há hốc, không dám tin nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti một chân đi đất, quần áo xộc xệch, đầu óc lộn xộn, không giống cảnh vừa làm loạn xong thì là gì, nháy mắt mặt bà đã đỏ bừng.
Bà cắn chặt răng, quay sang quát cho Nhạc Thính Phong một trận: “Mày lại làm cái trò gì đấy hả? Cô…cô ta vừa mới phá thai đó, mới có một tháng thôi mà?”
Nhạc Thính Phong bị oan: “Mẹ, con….”
--
Nhạc thổ hào: ba mươi năm chuyên làm đầu sỏ, giờ lại bị ăn quả đắng! Nhìn lại thế giới một lần nữa, cái thế giới này tràn ngập ác ý.