Chương 163: Hai vợ chồng tôi đang ân ái ngọt ngào với nhau!
Một phút sau, trong xe vang lên tiếng rên đau đớn, một chiếc giày của Yến Thanh Ti phi thẳng từ cửa sổ xe ra ngoài.
Tâm trạng của Yến Thanh Ti: mẹ nó sao cô lại ngứa mồm đi hỏi anh ta cơ chứ? Cái tên này có bao giờ phun được ngà voi đâu cơ chứ.
Ngủ với cô, ngủ đến khi nào chán thì dậy?
Ha ha….cô lại muốn mỗi ngày đánh anh ta đánh đến khi nào anh tự tỉnh dậy ấy chứ.
Nhạc Thính Phong vuốt vuốt lại đầu tóc, mới nãy chiếc giày đó sượt qua đầu anh bay ra ngoài, Nhạc Thính Phong soi gương chiếu hậu, chỉnh trang lại kiểu tóc của bản thân, ghét bỏ nhìn Yến Thanh Ti: “Em mấy ngày không rửa chân rồi mà thối thế hả.”
Yến Thanh Ti gác một chân không lên tay lái, căm ghét nói: “Tôi mà biết hôm nay phải cởi giày đập anh thì bà đây đã không rửa chân một tuần rồi.”
Nhạc Thính Phong nhìn nhìn chân của Yến Thanh Ti lại liếc sang chiếc giày đang nằm ngoài cửa sổ.
“Tôi cũng muốn khiêm tốn, che giấu mục tiêu vĩ đại của tôi, nhưng là do em hỏi tôi mà, tôi cũng chỉ nói thật mà thôi, trách tôi? Tuy rằng cái mục tiêu này không dễ gì thực hiện, nhưng mơ mộng thì lúc nào cũng phải có, em không cấm được tôi đâu!”
Yến Thanh Ti trợn trắng mắt: “Được, anh bỉ ổi, anh có lí, nhặt trả tôi chiếc giày.”
Trước đây Yến Thanh Ti còn cảm thấy cô còn có thể nói ra những câu khiến Nhạc Thính Phong đỏ mặt tía tai, giờ thì đúng là khó hơn lên trời.
Không phải là công lực của cô yếu đi mà là da mặt của cái gã Nhạc Thính Phong này ngày càng dày.
Nhạc Thính Phong cầm lấy cổ chân của Yến Thanh Ti bỏ xuống: “Em coi tôi là thằng ngu à, nhặt giày cho em để em cầm lấy đánh tôi tiếp à?’
Yến Thanh Ti đá cho anh ta một phát: “Anh tưởng không có giày là tôi không đánh được anh chắc.”
Nhạc Thính Phong tóm lấy chân của Yến Thanh Ti, tiện tay vuốt ve mấy cái: “Nóng nảy thế, giữ lại chút sức lực tí nữa về nhà còn dùng đến, em chẳng bảo tôi nên làm chuyện của đàn ông còn gi? Tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Yến Thanh Ti muốn chửi cả nhà anh ta lên: “Anh…”
Bỗng đằng sau vang lên những tiếng còi xe thúc giục, xe của Nhạc Thính Phong lúc này đang dừng lại giữa đường.
Chủ nhân của chiếc xe đằng sau thò đầu ra ngoài cửa xe: “Này, mấy người có đi hay không đây? Hai vợ chồng muốn đánh muốn cãi gì thì về nhà, đừng có chặn đường của người khác chứ.”
Mặt Yến Thanh Ti lập tức đen như đít nồi, ai là vợ chồng với cái gã chết tiệt này.
Nhạc Thính Phong cũng thò ra ngoài cửa xe, hét lên với người đằng sau: “Ai bảo hai vợ chồng chúng tôi đang gây gổ, chúng tôi đang ân ái ngọt ngào với nhau, anh có hiểu không?”
Yến Thanh Ti đạp cho Nhạc Thính Phong phát nữa.
Nhạc Thính Phong vui vẻ khởi động xe, “Tôi đang lái xe đấy, em mà động chân động tay gì với tôi, nhỡ đâu tôi nhất thời không bình tĩnh được, lái xe đâm vào xe đằng trước thì làm sao bây giờ?”
Yến Thanh Ti thu chân về: “Làm sao ấy hả? Kéo anh đi chết cùng chứ làm sao.”
Giờ phút này Yến Thanh Ti chỉ muốn kéo Nhạc Thính Phong đi chết cùng, cô sắp bị anh ta làm cho tức chết rồi.
Cô giờ đang rất ảo não, người đàn ông lạnh lùng cao ngạo lúc trước đã đi đâu mất rồi hay hồi trước cô bị mù mới coi trọng anh ta.
Nhạc Thính Phong đột nhiên giơ tay ra vuốt ve gương mặt của cô, cười một cách vô lại: “Ô, tôi không ngờ em lại yêu tôi sâu đậm đến thế cơ đấy, chết cũng muốn dắt tay nhau xuống Hoàng Tuyền.”
Yến Thanh Ti: “….”
Cô muốn bóp chết anh ta!
Yến Thanh Ti nhắm mắt, giờ mà nói thêm câu nào với anh ta chắc cô tức chết quá.
Nhạc Thính Phong liếc Yến Thanh Ti, thấy cô tức đến mức không muốn mở mồm nói chuyện nữa, khoé môi cong cong lên.
Ban đầu là anh quá ngây thơ mới để cô bắt nạt, giờ thì, hừ…
Yến Thanh Ti, ông đây còn rất nhiều thời gian để lãng phí với em.