Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 162: Chương 162: ‘Ngủ’ với em cho đến khi nào chán thì dậy.




Chương 162: ‘Ngủ’ với em cho đến khi nào chán thì dậy. Dường như.......... có cái gì đó chưa kịp bắt đầu đã kết thúc rồi. Yến Thanh Ti nghiến răng kèn kẹt: “Nhạc Thính Phong anh đã là đàn ông thì đừng có đàn bà như thế?” Nhạc Thính Phong lườm cô một cái, mặt mũi âm trầm: “Nói đúng lắm, tôi đưa em về để làm việc của đàn ông đây.” Yến Thanh Ti: “Cút…” Cửa thang máy mở ra, Nhạc Thính Phong kéo cô vào trong: “Tôi đưa em đi cút* với tôi đây…” *Cút = lăn giường. Cận Tuyết Sơ gọi với theo: “Thanh Ti…” Yến Thanh Ti nói với anh ta: “Đợi khi nào tôi về rồi nói.” Nhạc Thính Phong đứng trong thang máy lạnh mặt nhìn Cận Tuyết Sơ: “Đây là lần đầu tiên, đừng để có lần thứ hai, vụ scandal này cũng dẹp luôn cho tôi.” Cửa thang máy khép lại, hai người biến mất trước mắt Cận Tuyết Sơ. Cận Tuyết Sơ đột nhiên hiểu ra tại sao MV của anh không thể quay tiếp cũng như tại sao công ty lại bị Nhạc thị thu mua. Trước đây thì anh có nghĩ thế nào cũng không ra, hóa ra tất cả là vì...............Yến Thanh Ti. Yến Thanh Ti là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong. Cận Tuyết Sơ tự cười nhạo bản thân, trách không được lúc đó tổng giám đốc của Kim Vũ nhìn anh muốn nói lại thôi, Yến Thanh Ti đúng là không hề đơn giản. Anh cứ nghĩ cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ, không ngờ hậu đài* của người ta lại cứng đến thế. *Hậu đài: có người chống đỡ. Cận Tuyết Sơ nhớ lại thái độ của Yến Thanh Ti đối với Nhạc Thính Phong lúc nãy, đột nhiên cười lên: “Anh thích, tôi cũng thích, mà tôi cũng chẳng phải là kẻ dễ dàng chịu thua, để xem ai trong chúng ta có được cô ấy.” Chuyện công ty bị thu mua, Cận Tuyết Sơ có hận Nhạc Thính Phong không ? Cũng không đến nỗi hận, nhưng ghét là điều đương nhiên, cái album anh ta tỉ mỉ chuẩn bị hai năm trời, chỉ vì một câu nói của Nhạc Thính Phong mà bị hoãn đến tận bây giờ. Nếu cô gái mà Nhạc Thính Phong trở thành người của anh, thì như thế có được coi là đã báo được thù không? Huống hồ, anh cũng đã rung động với Yến Thanh Ti, dù không có Nhạc Thính Phong, anh vẫn sẽ theo đuổi cô, nhưng sự xuất hiện của Nhạc Thính Phong càng khiến chuyện này thêm chắc chắn. Cận Tuyết Sơ đi về phía căn hộ của mình, lúc đi ngang qua cửa nhà Yến Thanh Ti thấy công nhân bên trong đang làm việc. “Xin lỗi, các anh nhỏ tiếng một chút?” “Cái này, thôi được, chúng tôi sẽ cố gắng.” …… Bị lôi lên xe, Yến Thanh Ti mới thôi không vùng vẫy nữa, lạnh lùng nhìn anh: “Nhạc Thính Phong, anh lên cơn đấy à?” Nhạc Thính Phong không đổi sắc mặt: “Tốt nhất em nên câm miệng lại, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với em.” Yến Thanh Ti cười gằn: “Không muốn nói chuyện với tôi, thế cái gã nào chui vào nhà tôi khoan khoan đục đục hả?” “Nhà em?” Yến Thanh Ti nghiến răng, đúng, hiện giờ đó là nhà của Nhạc Thính Phong, ai bảo anh ta là thổ hào chứ, người ta có tiền, chỉ cần thích là có thể dùng tiền đập chết người. Nhạc Thính Phong liếc Yến Thanh Ti một cái: “Nhưng nếu em nói đó là nhà của chúng ta thì tôi cũng không phản đối.” Yến Thanh Ti cắn răng kèn kẹt: “Tôi phải cám ơn anh đấy.” “Anh tốn công tốn sức thế sao không đi mua biệt thự đi, chạy đến đây mua một căn chung cư tồi tàn một phòng ngủ một phòng khách làm gì, rốt cuộc đang âm mưu cái gì? Nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?” Nhạc Thính Phong cười mà như không: “Làm gì à? Cái này đơn giản lắm, em không biết thật à?” Yến Thanh Ti cười lạnh: “Đừng khiến tôi nghĩ anh thành kẻ hèn hạ.” Nhạc Thính Phong rẽ ở ngã rẽ trước mặt: “Cũng đâu có hèn hạ gì, mục tiêu chỉ hơi vĩ đại tí thôi!” Yến Thanh Ti hiếu kì: “Mục tiêu gì?” Nhạc Thính Phong dừng xe nhìn cô đầy nghiêm túc: “Mỗi ngày ‘ngủ’ với em, ngủ đến khi nào chán thì dậy!” -- Nhạc thổ hào: Bản thân là một gã thổ hào có mục tiêu theo đuổi, mục tiêu vĩ đại như thế đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.