Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1934: Chương 1934: Dám khi dễ ba vợ tôi, tìm đòn ư




Chương 1934: Dám khi dễ ba vợ tôi, tìm đòn ư

“Tôi đã nói rõ như vậy rồi, bác không có tiền thì đừng đến xem căn hộ này của chúng tôi, bác ra cửa rẽ trái đi xe bus qua 8 trạm, có nhà rẻ đến tên ăn mày cũng có thể mua nổi, bác vẫn là nên đến đấy đi...”

Bố Quý tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt.

Mộ Dung Miên lạnh lùng nhìn nhân viên bán căn hộ kia, loại người này anh thấy đã nhiều, có anh ở đây sao có thể để cho ba vợ bị người ta làm nhục.

Anh liếc mắt nhìn, có người khác đứng ở đó, gương mặt bối rối, thoạt nhìn giống như vừa mới vào làm, anh vẫy tay với nhân viên nam bán căn hộ: “Cậu tới đây.”

Nhân viên nam bán căn hộ vội vàng chạy tới: “Tiên sinh, xin hỏi anh cần trợ giúp gì sao?”

“Mới vừa vào làm?”

“Vâng thưa tiên sinh, tôi mới tới đầu tháng này.”

Mộ Dung Miên hỏi: “Có lẽ còn chưa bán được căn hộ nào phải không?”

Nhân viên nam bán căn hộ kia vẻ mặt lúng túng, ngượng ngùng nói không ra lời: “Tôi...Tôi...”

Mộ Dung Miên không làm khó cậu ta, trực tiếp hỏi: “Khu biệt thự ở vị trí tốt nhất của các cậu bán chưa?”

“A?”

“Cậu không biết sao?”

Nhân viên nam bán căn hộ còn tưởng mình nghe nhầm, trái tim của cậu ta nhảy dựng lên, chẳng lẽ đây là muốn mua biệt thự sao?

Cậu ta nói lắp cả lên, “Biết... Biết rõ, khu biệt thự tốt nhất còn chưa có bán, anh, xin anh theo tôi.”

Cô gái nhân viên bán căn hộ lúc nãy còn nhục nhã bố Quý nghe xong, lúc ấy liền sững sờ, mắt lén nhìn Mộ Dung Miên, thấy trên người anh mặc cũng không phải hàng hiệu gì, hừ lạnh, không tin hai người này thật sự có tiền mua biệt thự.

Bố Quý lòng ngập lửa giận, quay người đi cùng Mộ Dung Miên.

Nhân viên nam bán căn hộ đưa bọn họ đến khu mô hình của biệt thự trước, lập cập theo chân bọn họ giới thiệu.

Mộ Dung Miên chỉ vào một ngôi biệt thự vị trí tốt nhất, hỏi: “Ba, ba xem căn này thế nào.”

Bố Quý gật đầu: “Cái này, tốt thì tốt... nhưng...” cái này rất rất nhiều tiền đó?

Bố Quý cho rằng Mộ Dung Miên chính là muốn giúp ông xả giận, nhưng nhìn bộ dạng anh như vậy giống như có ý muốn mua thật.

Mộ Dung Miên không đợi bố Quý nói xong liền nói: “Vậy lấy căn này đi.”

Nữ nhân viên bán căn hộ kia lặng lẽ theo ở phía sau nghe xong, ánh mắt liền sáng, bán một căn biệt thự này hoa hồng hơn nhiều so với căn hộ bình thường đó.

Cô ta lập tức xen vào đem nhân viên nam bán căn hộ kia gạt ra, vẻ mặt nịnh nọt cười, “Hai vị, cậu ta còn là một người mới, cái gì cũng đều không hiểu, để tôi giới thiệu cho hai người, biệt thự này của chúng tôi các vị cứ yên tâm, tuyệt đối là căn nhà tốt nhất, ánh sáng thoáng gió phong thủy cũng tốt, ngoài ra các vị mua xong chúng tôi sẽ lắp đặt thiết bị ngay theo phong cách ngài chọn, nếu ngài muốn xem nhà thì bây giờ tôi có để đưa đi. Ngài muốn thanh toán toàn bộ, hay là... thế chấp?”

Ông Quý tức giận hừ lạnh, cô gái này, quả thật đáng ghê tởm.

Mộ Dung Miên giễu cợt, lạnh lùng lướt qua cô gái đang nói đến văng nước miếng kia.

Đối với người nam nhân viên bán căn hộ nói: “Cậu tới đây.”

Người đó trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy đến: “Tiên sinh, ngài... ngài...”

“Còn muốn bán nhà chứ?”

“Muốn, muốn...” Cậu ta liên tục gật đầu.

Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: “Vậy cậu còn không đi chuẩn bị hợp đồng đi?”

“Ôi, vâng, ngài chờ một chút.”

Nữ nhân viên bán nhà kia nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi, “Vị tiên sinh này, tôi...”

“Cút.” Mộ Dung Miên ném cho cô ta một chữ, một dấu chấm câu dư thừa cũng không muốn nói thêm.

Dám khi dễ ba vợ tôi, tìm đòn ư, hôm nay anh nếu như đã ở đây liền không thể không lấy lại danh dự cho ba vợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.