Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 295: Chương 295: So với anh ta, chú tốt hơn nhiều




Chương 295: So với anh ta, chú tốt hơn nhiều Yến Thanh Ti ở trong lòng Nhạc Thính Phong, bất an nhích một cái. Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng hôn cô ngay trước mặt Cận Tuyết Sơ: “Ngoan, không sao hết, ngủ tiếp đi, còn sớm.” Tâm trạng Cận Tuyết Sơ.......... Nhạc Thính Phong trợn mắt, “Còn chưa định ra ngoài à? Muốn tiếp tục nhìn chúng tôi ngủ sao?” Cận Tuyết Sơ thật sự muốn hỏi một câu, con mẹ nó anh có biết xấu hổ là gì không hả? Trong tình huống này anh còn có thể nói gì được nữa đây? Cận Tuyết Sơ cắn răng quay đi, phía sau Nhạc Thính Phong lại bồi thêm một câu: “Cảm phiền đóng hộ cái cửa, giờ còn sớm, chúng tôi còn muốn ngủ nữa.” Cận Tuyết Sơ siết chặt nắm tay, anh sắp không khống chế nổi muốn nhào tới đánh rồi, sao trên đời lại có thằng ngứa đòn đến thế nhỉ? Nhưng.......... Cận Tuyết Sơ vẫn đóng cửa lại. Tối qua, Cận Tuyết Sơ vừa thấy tấm hình truyền nước Yến Thanh Ti up lên liền nghĩ, phụ nữ lúc ốm đau thường là lúc phòng tuyến yếu nhất, không cần biết xuất phát từ phương diện nào, anh đều nên tới đây một chuyến. Kết quả....... bên cạnh người ta không hề thiếu người an ủi. Anh.......... Thật đúng là tự mình đa tình. Không, anh vẫn luôn tự mình đa tình, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại là người bị coi thường. Nhạc Thính Phong càng đấu với anh, thì ý chí chiến đấu của anh càng cao, Yến Thanh Ti đáng để anh trả giá mọi thứ để đoạt lấy. ............ Trong phòng, Nhạc Thính Phong véo mặt Yến Thanh Ti: “Em giả vờ ngủ cũng giống thật đấy.” Bộp, tay anh bị hất ra, trên tay còn hằn lên một vết đỏ. “Chậc, đánh cũng mạnh tay thật.” Yến Thanh Ti ngồi dậy, xoa xoa cổ, cô đã tỉnh từ sớm, nhưng cô làm sao để đối mặt với Cận Tuyết Sơ trong tình huống ban nãy bây giờ, nếu như cô tỉnh dậy đúng lúc đấy, tất cả mọi người sẽ chỉ càng gượng gạo hơn. Yến Thanh Ti xuống giường, Nhạc Thính Phong lại kéo cổ tay cô lại, anh nói: “Em làm ướt áo tôi rồi, em đền đi.” Yến Thanh Ti liếc nhìn ngực anh, cười ha hả: “Áo anh, anh là đồ quỷ keo kiệt, anh mặc áo tôi, ngủ trên giường của tôi, giờ anh còn mặt mũi để bắt tôi đền hả.” “Tôi làm gối cho em cả một đêm, vậy mà em đối xử với tôi như vậy đấy hả?” Yến Thanh Ti gạt tay Nhạc Thính Phong ra: “Cho anh ăn nhờ ở đậu một đêm, không để ngủ đường ngủ chợ đã là may mắn lắm rồi, còn cò kè mặc cả với tôi.” Nhạc Thính Phong vào nhà tắm với Yến Thanh Ti, anh dựa khung cửa, nhìn cô đánh răng rửa mặt, hỏi: “Tên ở ngoài kia em tính thế nào?” Tâm trạng Nhạc Thính Phong lúc này rất không tốt, anh vừa xử lí được Tần Cảnh Chi xong thì Cận Tuyết Sơ lại tới, mẹ nó, có để yên cho bố ôm bồ không đây hả. Yến Thanh Ti đánh răng nói: “Làm sao? Chẳng phải có anh rồi sao.” Nhạc Thính Phong bước tới hai bước, ôm lấy Yến Thanh Ti từ phía sau: “Em nỡ để tôi xuống tay với hắn sao?” Yến Thanh Ti súc miệng, lấy khăn lau miệng: “Tôi không thích ai thì sẽ không cho người đó hi vọng.” Nhạc Thính Phong nửa thật nửa giả nói: “Tôi thì sao? Ý em là em thích tôi phải không.” Yến Thanh Ti ngoảnh lại, ngoắc lấy cằm anh, cười quyến rũ: “Chú à, sao chú lại có thể so sánh với họ được chứ?” Ngay từ đầu, khi Yến Thanh Ti ngủ với Nhạc Thính Phong là cô đã có mục đích rõ ràng, đây là người đàn ông của Yến Như Kha, cô không ngủ thì quá đáng tiếc, sau này về nước, vẫn là lí do như vậy. Ánh mắt Nhạc Thính Phong trở nên u ám: “Giờ, tôi không còn là người đàn ông của Yến Như Kha nữa rồi.” Yến Thanh Ti điểm nhẹ tay lên ngực Nhạc Thính Phong: “Nhưng cô ta thích anh...” “Lạc Cẩm Xuyên thì sao, gã là người mà Yến Minh Châu thích.” Yến Thanh Ti khẽ nói: “So với anh ta, tôi thấy chú tốt hơn nhiều, huống hồ..... Yến Minh Châu đã bị over rồi, Lạc Cẩm Xuyên không còn giá trị gì với tôi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.