Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 296: Chương 296: Yến Thanh Ti, tôi muốn chiều chuộng em




Chương 296: Yến Thanh Ti, tôi muốn chiều chuộng em Lòng Nhạc Thính Phong như có lửa đốt, ý của cô thật ra là Lạc Cẩm Xuyên hết giá trị lợi dụng rồi nên cô đá gã đi, còn anh vẫn có thể lợi dụng được nên tạm thời cứ giữ lại. Tuy trong lòng căm tức lắm, nhưng Nhạc Thính Phong vẫn cười: “Coi như em có mắt nhìn người.” Nhạc Thính Phong giờ đã rõ vài 'môn đạo' của Yến Thanh Ti, anh sẽ không dễ dàng bị cô chọc giận nữa. *Môn đạo: cách dùng, phương thức, chiêu. Nhạc Thính Phong nghĩ tới một chuyện: “Thang Ngọc Dao đi rồi, còn mang theo cả đống tiền Yến Tùng Nam chuyển từ tài khoản của công ty cho cô ấy, cô ấy bảo tôi nói với em, cả đời này sẽ không bao giờ bước chân tới Lạc Thành một bước nào nữa.” Yến Thanh Ti gật đầu: “Làm tốt lắm.” “Yến Tùng Nam giờ đang lùng sục tìm cô ấy phát điên lên, ông ta vốn tính toán sau khi móc tiền của công ty ra sẽ đưa Thang Ngọc Dao ra nước ngoài, nhưng giờ....... Mọi trù tính đều hỏng hết rồi.” Yến Thanh Ti cười âm hiểm: “Ra ngước ngoài, đợi tới khi lão chỉ còn nắm xương khô cũng chẳng ra nổi.” “Ông ta tuồn tiền của công ty, chắc chắn đã làm giả sổ sách ở công ty, bộ công thương không có ai tra cứu sao?” Nhạc Thính Phong khinh khỉnh nói: “Một kẻ già đầu như ông ta, xem như còn chút bản lĩnh.” Yến Thanh Ti chợt nhớ tới một người: “Tôi biết là ai rồi.” “Tôi có thể giúp em.” Yến Thanh Ti vứt khăn lại rồi ra ngoài: “Chuyện này, tôi có thể tự mình giải quyết được.” Nhạc Thính Phong cắn răng, lúc nào cũng nói tự cô giải quyết được, rốt cuộc tới khi nào cô mới học được cách dựa vào anh đây. Có điều, cũng chẳng sao, giờ anh rất có tính nhẫn nại. Mượn cớ tới không dễ dàng gì, anh cũng không thể dễ dàng tuột mất cơ hội này được. Yến Thanh Ti mở cửa ra, Cận Tuyết Sơ không còn ở ngoài đó nữa, chắc đi rồi, cô lại thờ phào một hơi, đi rồi thì tốt, nếu không chuyện này thật sự rất khó xử. Nhạc Thính Phong lấy làm khó hiểu, Cận Tuyết Tơ chẳng bao giờ buông tay một cách dễ dàng đến thế, sao lần này tự dưng biết khó mà lui thế này? Một lát sau, Tiểu Từ mang bữa sáng tới, Yến Thanh Ti ăn xong, tính tới trường quay. Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Cơ thể em còn chưa khỏe lại, không được đi.” Hôm qua bác sĩ có nói, Yến Thanh Ti làm việc liên tục trong khoảng thời gian quá dài, thường ngày phải chú ý nghỉ ngơi, nhưng cô ấy trước giờ chưa từng quan tâm tới bản thân, Nhạc Thính Phong cứ nghĩ tới bộ dạng bất cần của cô là lại phát điên lên. Yến Thanh Ti nhếch miệng: “Phải đi, nếu không mấy con điên kia lại tưởng bà đây dễ xơi thế.” Tiểu Từ vừa nghe thấy đã sửng sốt nói: “A? Chị......... Chị...... biết hết rồi à?” Yến Thanh Ti cười lạnh: “Chút thủ đoạn như vậy, nếu không nhìn ra thì mấy năm nay lăn lộn ngoài xã hội của chị thành công cốc à.” Mấy năm nay, có thủ đoạn nào là cô chưa từng thấy, chuyện như vậy, cô đã sớm rõ như lòng bàn tay rồi. Nhạc Thính Phong lạnh lùng ngăn Yến Thanh Ti lại: “Mấy người đó, tôi xử lí giúp em, giờ em buộc phải ở đây tĩnh dưỡng cho tôi.” Yến Thanh Ti cảm thấy dường như có một tia ấm áp đang len lói trong lòng, những ấm áp mà Nhạc Thính Phong dành cho cô, khiến cô cảm nhận được có vẻ như cô vẫn là một người sống, biết cảm động, biết vui mừng. Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, cô bỗng vươn tay ra ôm lấy anh, thì thầm vào tai: “Tôi không phải mấy cô gái được nuông chiều từ bé, tôi cũng chẳng có cái mệnh đấy, tôi đã quen như vậy rồi, nếu anh thật sự khiến tôi ỉ lại quá, ngược lại tôi sẽ thấy không quen, nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi, vậy để tôi tự giải quyết chuyện này đi.” Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy vừa buồn vừa đau, anh muốn nói với Yến Thanh Ti: Ai nói em không có cái mệnh đấy, tôi sẽ cho em được làm một cô cái kiêu căng, bốc đồng, tôi sẽ chiều chuộng em mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.