[Trích dẫn] : “Mỗi người đều có một góc chết, chính mình không thể đi ra, người khác cũng không thể xông vào. Tôi đem bí mật thầm kín nhất đặt vào đó. Bạn không hiểu tôi, tôi không trách bạn.”
Thâm Quyên im lặng ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt ẩn hiện những tia lo lắng
Lão già kia đã tìm thấy được đứa con của Lâm Vy, đồng nghĩa với việc bà và con gái bà sẽ rơi vào thế nguy hiểm.
Thâm Quyên siết chặt cây cọ phấn khẽ nói:
-”Khốn kiếp! Phải làm sao bây giờ?”
Bà đưa mắt nhìn vào sắp giấy tờ trên bàn, bỗng đôi mày liễu nhếch lên đắc ý:
-”Phải, chính là nó, di chúc của lão già đó.!”
Thâm Quyên cầm trên tay lọ thạch tín, bà biết việc bà sắp làm là một việc mạo hiểm.
Đó là giết người!
Bà bước đến phòng bếp nhìn tách cà phê trên bàn. Bà đưa mắt dáo diết nhìn xung quanh, bàn tay run run rẩy nhanh chóng mở nắp lọ thuốc, nhỏ vài giọt vào bên trong tách.
Tiếng bước chân vang lên càng gần, bà vội vàng giấu chiếc lọ vào bên trong tay áo rồi rời đi.
Người hầu từ xa đi tới mang tách cà phê đến căn phòng lớn ở cuối dãy hành lang.
Bà lo lắng chờ đợi kết quả, từ trong căn phòng phát ra tiếng hét lớn của nữ hầu kia.
-”Chủ nhân, người sao vậy?”
Bà lẳng lặng bước đến đẩy nữ hầu ra nhìn người đàn ông đó đã ngã gục xuống sàn, trong lòng không khỏi đắc ý:
“Cha, cha có sao không?”
Bà đưa tay lay lay ông ta, nhận thấy người kia đã chết. Bà nở một nụ cười nhạt trên môi, Thâm Quyên cúi xuống thì thầm vào tai ông:
-”Cha của con, cha yên tâm, Khảm San của con sẽ thay cha kế thừa Hàm gia.”
Ông bỗng mở trừng mắt đưa tay bóp chặt cổ bà.
Thâm Quyên hoảng sợ lắp bắp:
-”Ông… Sao ông chưa chết?”
Ông nghiến răng tức giận:
-”Cô nghĩ chỉ một chút thủ đoạn ngu xuẩn kia thì ta sẽ chết sao?”
Bà ú ớ đưa tay cố gỡ những ngón tay của ông nhưng vô dụng.
Bà biết nếu bà không phản khác thì bà sẽ chết.
Thâm Quyên đưa tay lần mò lên bàn với lấy chiếc bình phong đập mạnh vào đầu ông.
Ông loạng choạng ngồi sụp xuống nền nhà, máu không ngừng tuôn ra từ thái dương. Ông đưa tay chỉ vào cô gượng nói:
-”Con ả kia, cô dámm…?”
Bà hoảng sợ cầm mảnh vỡ của chiếc bình phòng nhào tới đâm liên tiếp vào người ông cho tới khi ông ngừng thở. Khi nhận thức được việc mình làm bà run rẩy quăng miếng vỡ kia sang một bên.
Vũng máu loan ra ướt đẫm cả đôi chân trắng nõn của bà. Nữ hầu hốt hoảng định bỏ chạy liền bị bà túm lấy đập vào tường đe doạ:
-”Cô đã thấy những gì? Nói!”
Nữ hầu khóc lóc lắc đầu:
-”Tôi không thấy gì cả.”
Bà cười lạnh buông nữ hầu ra:
-”Im lặng và rời khỏi căn biệt thự này, nếu cô dám tiết lộ sự việc, thì cô biết rồi đấy.”
Nữ hầu gật gù chạy đi, bà đưa mắt nhìn xác chết đang nằm trên vũng máu tanh tưởi, đôi môi bất giác không kìm được cười lớn.
Cảnh tượng bỗng chốc trở nên ghê rợn.
Bà khuỵ xuống nhìn đôi bàn tay đã nhuộm một màu đỏ mà lảm nhảm:
-”Tôi không có giết người, là ông ta ép tôi, tôi không có giết người, tôi không có giết người mà.”
Bà bỗng dưng hét lớn, gương mặt trở nên ngây dại đi.
-”Khảm San, phải Khảm San. Mình không thể bỏ Khảm Sam. Phải, mình phải bảo vệ con gái của mình, con gái của mình.”
Bà nhào tới chiếc bàn làm việc cầm điện thoại lên nhấn một dãy số. Một lúc sau, một người đàn ông chạy tới ôm lấy bà lo lắng:
-”Thâm Quyên, em không sao chứ?”
Bà bấu víu lấy cánh tay của ông:
-”Anh hai, em không có giết người, là ông ta, là tại ông ta bóp cổ em. Em… Em chỉ tự vệ.”
Ông xoa lấy mái tóc rối xù của bà trấn an:
-”Phải, đúng vậy em không giết người ,em không có giết người, em hãy nghe rõ những lời anh sắp nói đây! Khảm Hồ sau khi hồi phục lại ý thức, em hãy kể với anh ta lão già này đã đột quỵ mà chết. Em phải thay đổi toàn bộ người giúp việc trong biệt thự, mọi chuyện ở đây anh sẽ lo liệu thay em, mau vào nhà tắm và rửa sạch máu.
Sau đó tất cả đều sẽ ổn, Khảm San vẫn sẽ là người kế thừa Hàm gia.”
Đôi mắt đỏ ngầu của bà nhìn ông một lúc lâu rồi đứng dậy bước đi, miệng vẫn lảm nhảm trong vô thức.
Ông loay hoay dọn dẹp hiện trường rồi mang cái xác bỏ vào một chiếc vali, sau đó lẳng lặng mang xác đi thiêu huỷ.
Từ trong góc khuất của phòng, Hạ Y ngồi bệt xuống thất thần.
Bàn tay cô run rẩy xiết chặt vào nhau để cố bình tĩnh mà không khóc ra tiếng.
Từng bước chân dù mềm nhũn nhưng cô vẫn cố đi tới lấy sắp giấy tờ trên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng ghê tởm này.