[Trích dẫn] : “Tôi có cảm giác đã vứt bỏ tuổi trẻ của mình ở đâu đó rất lâu rồi''
Cô đến được Hàm gia đã hơn ba năm, từng ngày chôn vùi bản thân vào nơi rỗng tuếch này chẳng khác gì là địa ngục.
Khi về đêm, những giấc mơ về ngày cựu chủ nhân ngôi nhà bị giết cứ liên tiếp bám lấy cô.
Mỗi một hình ảnh đều hiện rõ về trong ký ức của cô, gương mặt đau đớn của ông ta và cả sự điên dại của người phụ nữ kia.
Nhưng chỉ một thời gian ngắn, tất cả những sự việc kia đều bị trôi vào quên lãng, cuộc sống lại trở về tuần hoàn vốn có của nó.
- Vốn dĩ loài người là một động vật cấp cao có tình cảm vĩ đại, nhưng cũng là một loài động vật máu lạnh nhất.
Giữa không gian yên tĩnh, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô giật mình thức dậy khỏi giấc mơ, mồ hồi đầm đìa ướt đẫm lưng áo.
Cô mở hộp thuốc lên bàn đổ ra tay rồi cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Bản thân mệt mõi dựa lưng vào thành giường nhìn vào bức tường trước mặt.
Người nhìn tường, tường nhìn lại người. Không gian cứ thế chìm vào sự im lặng.
Tiếng gõ cửa lại một lần vang lên, cô đặt cốc nước lên bàn rồi bước ra mở cửa.
Trước mặt cô là hình ảnh của một người con gái xinh đẹp.
-”Em là Khảm San, chị cho em vào phòng được không?”
Cô nhướn mày nhìn, cái tên “Khảm San” này cô cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã nghe thấy ở đâu rồi.
Từng hồi ức lần lượt quay về, cô trừng mắt ngây người, bàn tay lạnh ngắt run rẩy.
-Là cô ta.
Cô xoay lưng định đóng cửa thì bàn tay nhỏ bé chặn cửa lại cố len lỏi vào:
-”Chị, cho em vào được không? Làm ơn!”
Đôi mắt Khảm San ánh lên những tia ấm áp van xin nhìn cô.
Cô dần buông lỏng tay ra khỏi cánh cửa, Khảm San vui mừng cảm ơn rối rít rồi bước vào phòng.
Cô đứng ở góc phòng dựa vào tường quan sát người con gái kia cứ thao thao bất tuyệt không ngừng khen ngợi căn phòng của mình. Khảm Sam vô tình nhìn thấy lọ thuốc trên bàn liền cầm lên xem:
-”Chị! Sao chị lại uống thuốc an thần?”
Cô giật mình tỉnh ngộ khỏi mơ hồ vội vàng bước tới lấy lọ thuốc bỏ vào ngăn tủ:
-”Đừng tuỳ tiện động vào đồ của tôi.”
Cô cười gượng vén váy ngồi xuống ghế rồi đặt một chiếc túi lên bàn:
-”Có một hôm em nhìn thấy chị cứ mãi chăm chú vào hình quả cầu tuyết trên tạp chí nên hôm nay em đã đi trung tâm thương mại mua cho chị, là do em tự tay chọn.”
Cô lạnh giọng nói:
-”Cô đang thương hại tôi sao?”
Khảm San vội vàng lắc đầu giải thích:
-”Chị, chị đừng hiểu lầm, là em muốn được thân thiết với chị hơn thôi. Từ nhỏ đến lớn em luôn muốn có một người chị gái cùng em đi chơi, cùng học, cùng nhau trưởng thành.”
Cô cười nhạt ngả đầu dựa vào thành ghế, bàn tay tiện đốt lấy một điếu thuốc đưa lên miệng rít nhẹ:
-”Tiếc là tôi lại không muốn thân thiết với cô, cũng không muốn có em gái, càng không thích có người đồng hành với tôi.”
Hạ Y ghé sát mặt lại nhả khói vào gương mặt trắng hồng của cô. Cô che mũi ho khan, Hạ Y nhếch môi chế nhạo:
-”Không chịu được mùi thuốc lá sao?”
Khảm San cười gượng lắc đầu:
-”Không có, cha cũng thường hút thuốc mà!”
Cô đắc ý đưa điếu thuốc lại gần Khảm San:
-”Cô dám hút thuốc không?”
Khảm San bỗng trở nên nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cô:
“Nếu em hút chị sẽ thân thiết hơn với em đúng không?”
Cô gật nhẹ đầu mỉm cười. Khảm San bậm môi nhìn điếu thuốc rồi cầm lấy đưa lên môi rít nhẹ, chưa kịp nhả khói thì cô đã ho sặc sụa.
Hạ Y lạnh lùng dựt điếu thuốc lại dập xuống gạt tàn:
-”Cô rời khỏi phòng tôi ngay đi.”
Khảm San gượng gạo nắm lấy tay cô:
-”Chị, em có thể làm được mà!”
Hạ Y tức giận hất tay cô ra, cô liền ngã nhào xuống nền đất lạnh, Hạ Y trầm giọng nói:
“Cô vẫn chưa hiểu ra được vấn đề sao? Cô không thể hút thuốc, cũng giống như tôi không thể giả tạo mà thân thiết với Hàm gia các người. Cô và tôi vốn là hai con người đối lập nhau, tốt hơn là cô nên tránh xa tôi ra.”
Cô đi tới kéo Khảm San lôi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Cô biết Khảm San là người tốt nhưng nếu đã là người của Hàm gia thì cô không nên mềm lòng.
Cô nhìn chiếc túi trên bàn, bàn tay bất giác mà mở ra, đó là một quả cầu tuyết rất đẹp.
Bên trong quả cầu là hình hai cô bé đang vui đùa, cô cầm lên lắc nhẹ, các mút xốp bay lơ lửng tựa như những bông tuyết.
Cô cười khẩy tự chế nhạo bản thân - mình làm gì có tư cách để có thể được vô tư hồn nhiên như thế này cơ chứ?