Bước Đến Bên Em

Chương 8: Chương 8: Khẽ Rung Động




[Trích dẫn]: Yêu thương bắt đầu từ những điều giản đơn nhất.

Từng tia nắng ấm len lỏi qua tấm rèm cửa rọi sáng một góc phòng.

Cô mệt mỏi đi ra khỏi giường lê tường bước chân nặng nề xuống phòng ăn.

Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với cả ba người Hàm gia và cũng là lần đầu tiên cô ngồi ăn sáng với gia đình họ.

Cô không nói gì kéo ghế ngồi xuống rồi cầm miếng sandwich lên ăn, cứ như thế không ai nói với ai một câu nào.

Khảm Hồ che miệng ho nhẹ:

-”Hạ Y, hôm nay hãy cùng Khảm San đi nộp học bạ và đến trung tâm thương mại mua những thứ đồ cần thiết đi.”

Cô bình thản ăn tiếp miếng bánh mì trên tay, biểu cảm khinh bỉ hiện rõ trên gương mặt của cô.

Khảm Hồ cố nuốt trôi cơn giận, nhẹ nhàng nói:

-”Ta biết đưa con rời khỏi gia đình vào độ tuổi này là không đúng, nhưng con cần phải biết nguồn gốc của mình chính là Hàm gia chúng ta.”

Cô buông miếng bánh mì xuống đẩy ghế đứng dậy nhìn ông rồi lạnh giọng phản bác:

-”Nguồn gốc của tôi chưa bao giờ là gia tộc thối nát các người.”

Ông tức giận ném chiếc dĩa lệch qua gương mặt cô rồi vỡ nát ở bức tường đối diện. Cô giật mình trừng mắt nhìn người đàn ông kia, bàn tay cô sợ hãi mà run lên cầm cập:

-”Con thật chẳng khác gì ả đàn bà khốn kiếp kia, sao cứ phải tự đưa bản thân mình vào con đường chết chứ?”

Sự sợ hãi của cô bỗng chốc hoàn toàn biến mất.

Đôi tử đồng xuất hiện những sợi tơ máu như muốn nổ tung. Bàn tay không còn run lên vì hoảng sợ mà run lên vì tức giận bản thân không thể xé xác, cắn xé ông ta thành từng mảnh vụn.

-”Đừng tuỳ tiện làm khác những gì ta nói.”

-”Ông đã cho phép người khác làm trái ý mình lần nào rồi sao?”

Cô cười khẩy rời khỏi phòng ăn.

Khảm San mỉm cười xoa lấy bàn tay đang siết chặt lại:

-”Chị ấy không có ý gì đâu cha.”

Ông thả lỏng lại người đưa tay xoa xoa thái dương. Ông ngả người vào thành ghế nhìn lên trần nhà, liệu quyết định để Hạ Y ở lại đây có phải là một quyết định sai lầm?

Cô bước xuống chiếc xe hơi nhìn ngôi trường rộng cao sang kia, trong lòng không khỏi mơ hồ.

Những ngôi trường ở vùng ngoại ô tuy không được rộng lớn nhưng hình thức dạy học lại không hề thua kém những ngôi trường ở trung tâm thành phố.

Khảm San cầm trên tay hai quyển học bạ nhìn cô cười tít mắt:

-”Vậy là sau này chúng ta có thể cùng nhau đi học rồi!''

Cô nhướn mày hỏi:

-”Cô vui lắm sao?”

Khảm San gật đầu, cô hừ lạnh liếc mắt nhìn rồi bước vào trong. Cô cứ thế bước đi, nhưng chợt nhận ra Khảm San cứ đứng yên ở đấy không tiến lên bước nào.

-”Cô không định đi nộp học bạ sao?”

Khảm San gượng cười trả lời:

-”Vì chị đã từng nói em phải tránh xa chị ra nên …”

Cô thầm mắng ngừơi con gái kia thật ngốc nghếch, ngoài chọc cô tức giận thì cô ta không biết làm gì khác sao?

-”Cô biết không, sau này khi cô bước chân vào xã hội rồi thì cô sẽ nhận ra nghe lời người khác nói chính là kẻ ngu đần nhất.”

Khảm San ngây người ra nhìn, bộ não hoạt động cố gắng phân tích câu nói của Hạ Y.

Cô bước tới dựt lấy hai cuốn sổ học bạ:

-”Cô đang làm tốn thời gian của tôi đấy.”

Khảm San bỗng trở nên vui vẻ bước đi bên cạnh cô huyên thuyên kể về cuộc sống ở trường học trước đây của cô. Không biết bản thân bị ảnh hưởng gì từ Khảm San mà khoé môi của Hạ Y nhếch nhẹ lên mỉm cười trước sự trong sáng này.

-”Học bạ để em nộp, chị đi dạo một vòng thăm quan trường đi.”

Cô gật nhẹ đâu đưa cuốn sổ học bạ cho Khảm San rồi quay lưng bước đi.

Cảnh vật xung quanh trường đều rất mới lạ đối với người suốt ba năm chỉ ở trong phòng học với gia sư như cô.

Cô chợt nhận ra rằng, những năm tháng qua mọi đều đã thay đổi rất nhiều rồi!

- Cả người, cả vật!

-”A!” Cô ôm bả vai bị va đập mạnh ngước nhìn người con trai trước mặt.

-”Xin lỗi, em không sao chứ?”

Anh đưa tay chạm lên bả vai cô lo lắng xem xét, cô khó chịu hất tay anh ra:

-”Tôi không sao!”

Anh chặt lưỡi vịn bả vai cô lại mắng nhẹ:

-”Em đừng xem thường như thế, lỡ như chấn thương gì bên trong rồi sao? Hay là đi đến phòng y tế nhé?”

Cô nhướn mày khó hiểu nhìn anh lạnh giọng phản bác:

-”Tôi chỉ bị va chạm nhẹ, nếu có thương tổn gì cũng là chuyện của tôi.”

Anh cười mỉm đút tay vào túi áo blouse trắng:

-”Chỉ là tôi thường hay kiểm tra bệnh nhân như thế.”

Cô liếc mắt nhìn anh rồi không nói gì lướt qua bỏ đi. Anh nhún vai cười khổ, bỗng nhớ ra điều gì liền đuổi theo cô.

Nghe tiếng bước chân đằng sau, cô thở dài thầm nghĩ:

-”Lại gì nữa đây?”

Anh bước tới lấy trong túi áo miếng dán giảm đau, nhanh chóng gỡ ra rồi kéo áo cô xuống. Cô bối rối đưa tay phản kháng:

-”Anh… Anh làm gì vậy?”

Anh đưa tay dán miếng giảm đau lên bả vai cô rồi buông áo cô ra:

-”Tôi chỉ dán miếng giảm đau cho cô thôi.”

Cô ngượng ngùng lúng túng rời đi, anh nhìn bộ dạng dễ thương của cô cười thầm rồi hét lớn:

-”Nếu có triệu chứng gì thì đến phòng y tế gặp tôi.''

Cô đỏ mặt cắn môi xấu hổ bước đi nhanh hơn. Nhịp tim cô bỗng đập loạn xạ như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Chưa bao giờ cô có cảm giác kì lạ này với một người con trai trưởng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.