Bước Đến Bên Em

Chương 5: Chương 5: Truy Sát




[Trích dẫn] : “Hóa ra thế giới này có thể tàn nhẫn, có thể an nhiên, có thể chỉ vì một người. “

Thâm Quyên đứng trước cánh cửa gỗ lớn, trong lòng không khỏi lo sợ người đàn ông bên trong căn phòng.

Bàn tay do dự một lúc cũng đưa lên gõ cánh cửa:

-”cha, con là Thâm Quyên.”

Không gian yên tĩnh kéo dài, bà lo lắng gõ cửa lại một lần nữa, giọng nói khẩn cầu van xin:

“Cha, xin cha, xin cha cho con vào.”

Tiếng “cạch” vang lên, khoé mắt ửng đỏ của bà vội nhếch lên vui mừng.

Bà bước vào căn phòng không một chút ánh sáng, tiếng cửa đóng lại làm nhịp tim của bà đập nhanh hơn bao giờ hết.

Bà quỳ xuống nhìn vào khung cảnh tối tăm:

-”Cha, Khảm Hồ đã ra nông nỗi này, cha còn nhất quyết không buông tha cho anh ấy sao?”

Một tràng cười dài vang lên như sự chế giễu cho câu nói ban nãy, bà bối rối đưa mắt nhìn xung quanh cố tìm kiếm chủ nhân của giọng cười ấy, nhưng xung quanh chẳng có gì ngoài một màu đen.

Bà tức giận hét lớn:

-”Cha, không lẽ Khảm San cháu gái ba không đủ tư cách để kế thừa Hàm gia?”

Trong không gian yên tịnh, tiếng “chát” lớn vang lên.

Bà ngã xuống nền nhà, một bên má bị ửng đỏ đau rát.

Tiếng nói lạnh lẽo vang lên:

-”Cô dám hét lớn trước mặt ta sao? Đứa trẻ Khảm San đó thì làm sao có thể kế thừa dòng tộc Hàm gia chúng ta? Đồ đàn bà loạn ngôn.”

Bà báu chặt móng tay vào tấm thảm lông cừu, trong lòng không ngừng nói lên những lời nguyền rủa.

-”Vân Thâm Quyên, cô nghe rõ đây, Lâm Vy là người phụ nữ mà cô cả đời này không thể với tới được, cô ta là một nữ chính trị gia quyền lực, đứa con của cô ta cũng sẽ được thừa hưởng đặc điểm này từ mẹ nó. Nên dù nó là nam hay nữ thì ta vẫn sẽ giao quyền kế thừa cho nó.''

Nội tạng bà như bị cắt xén ra từng chút một, nhịp tim bà đập loạn xạ.

Ông ta nói Khảm San con gái của bà không bằng đứa trẻ ngoài giá thú kia? Thật nực cười!

-”Còn không mau cút khỏi mắt ta?”

Bà cười lạnh chống tay xuống nền nhà lấy lực đứng dậy. Đôi chân mềm nhũn cố gắng bước đi khỏi căn phòng.

Bà thất thần ngồi sụp xuống, gương mặt ngây dại nhìn vào khoảng không, bỗng bà cười vang khiến những người hầu gần đó hoảng sợ tránh đi nơi khác. Tiếng cười lạt dần thành tiếng khóc, bà vỡ oà trong những giọt nước mắt, bàn tay không ngừng đập mạnh vào lồng ngực.

Vì sao con gái đáng thương của bà lại bị đối xử như thế này? [ mười hai năm sau ] Vào ngày tết nguyên tiêu hằng năm, người dân của vùng ngoài ô ở phía Bắc lại tập trung ra bờ sông thả đèn Khổng Minh. Trên bầu trời ngập tràn những ánh sáng lung linh huyền ảo mang theo ước nguyện của mọi người về một năm bình an, may mắn. -”Hạ Y, em đã ghi gì vào thiên đăng của mình?” Cô mỉm cười dịu dàng: -”Em cầu nguyện cho gia đình chúng ta mãi hạnh phúc, bình an, hơn nữa mỗi năm đều có thể ra đây cùng anh thả đèn. Còn anh, Nguyên Phong?'' Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn của cô rồi trả lời: -”Anh cũng vậy. Đi thôi, ông bà đang chờ chúng ta, ở ngoài đây lâu họ sẽ lo lắng!”

Cô gật nhẹ đầu nắm tay anh rời đi, nhưng riêng đôi mắt lại không thể rời khỏi gương mặt người con trai bên cạnh mà ánh lên những tia ấm áp.

Anh dừng lại trước căn biệt thự nhỏ màu trắng, cô ngạc nhiên ngước lên nhìn anh:

-”Sao chúng ta không vào nhà?”

Anh vội vàng nắm tay cô lại lôi ra phía cửa sau.

Khung cảnh bên trong hoang tàn, cô hoảng sợ đưa tay che miệng lại. Nội thất bên trong bị đập nát, mọi thứ đều không còn nguyên vẹn.

Anh đưa mắt nhìn xung quanh, gương mặt bỗng chốc trở nên lo sợ chạy đến mở cửa căn phòng đối diện

Anh bỗng chốc ngây người …

Cô bước tới, trước mặt cô là một vũng máu lớn, một người phụ nữ dựa lưng vào tường ôm chặt xác chết của một người đàn ông mà thoi thóp thở:

-”Bà!”

Cô chạy tới nhào vào người phụ nữ oà khóc, đôi chân bị những mảnh vỡ đâm vào, máu cứ thế rỉ ra.

-”C…Các con mau chạy đi, hắn … Hắn sắp tới rồii…”

Anh bước tới nắm lấy tay bà không ngừng run rẩy, bà cười nhẹ đưa bàn tay đẫm máu xoa lên gương mặt của anh, cố gắng gượng lấy những hơi thở cuối cùng:

-”Đừng để hắn bắt được hai đứa, hãy nhớ rõ, Lâm Vy - người mẹ đáng thươngg … của hai đứa chính là do Hàm gia giết hại, phải … Phải báo thù bọn họ, phải đưa bọn họ xuống địa ngục …. Haz…”

Bà trút hơi thở cuối cùng ngã vào lòng cô. Cô lắc đầu ôm lấy bà, nước mắt giàn giụa van xin:

-”Bà, bà đừng chết, đừng bỏ cháu. Bà…”

Tiếng bước chân vang lên trong căn nhà hoang tàn, cô hoảng sợ đẩy anh lui ra xa:

-”Nguyên Phong, chạy đi.”

Anh lắc đầu kiên định nắm chặt tay cô:

-”Không, anh không thể bỏ em lại.”

-”Chân em không thể đi được, nếu anh mang em theo, hai ta nhất định sẽ bị bắt. Anh không nhớ lời bà sao? Phải trả thù người nhà Hàm gia, nếu em và anh trở thành kẻ trốn chạy thì người mẹ đáng thương của chúng ta phải làm sao đây? Ông bà đáng thương của chúng ta phải làm sao đây? Anh sẽ từ bỏ như thế sao?”

Cô tức giận hét lớn oà khóc vung tay đánh liên tiếp vào ngực anh, anh đau lòng giữ tay cô lại ôm vào lòng âu yếm, đôi môi không kiềm được hôn lên mái tóc mềm mại của cô:

-”Hạ Y, anh nhất định sẽ đưa em ra khỏi Hàm gia.”

Anh lưu luyến buông đôi tay cô ra rồi nhảy qua cửa sổ.

Cánh cửa mở bật ra, người đàn ông mặc vest đen túm lấy cô lôi đi.

-Đôi mắt cô ướt đẫm nhìn về phía cửa sổ.

Mọi thứ đã không còn gì ngo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.