Bước Đến Bên Em

Chương 15: Chương 15: Ấm Áp Quay Lại




[Trích dẫn] : Anh đoán chắc em được làm từ mặt trời, vì ở cạnh em anh cảm thấy ấm áp.

-”Oa, phần khiêu vũ bắt đầu rồi!”

Khảm San đưa hai tay nắm chặt vào nhau vui vẻ nói.

-”Hai đứa hãy ra và tìm cho mình một bạn nhảy!”

Cô buông nĩa xuống, cầm chiếc khăn lên lau phần khoé miệng:

-”Con không hứng thú!”

Ông lạnh giọng nói:

-”Con đã sắp đến ngưỡng ba mươi tuổi rồi!”

Cô khẽ nở một nụ cười giả tạo:

-”Con lại không tin vào đàn ông cho lắm!”

Ông nhỏ giọng lại nhắc nhở:

-”Đừng ngồi ở đó mà cãi lời ta, ta không chắc sẽ làm ra việc gì đâu!”

Cô cắn môi khó chịu đứng dậy rời đi. Khảm San thích thú đặt ly rượu lên bàn rồi vui vẻ chạy theo.

-”Con xin phép!”

Thiên Lạc cười gượng đẩy ghế đứng dậy bước theo sau.

Cô đứng lạc lõng một mình giữa đám đông, một người phục vụ từ xa đi đến cung kính hỏi cô:

-”Xin hỏi tiểu thư có muốn dùng một ít rượu vang trắng?”

Cô gật đầu cầm lấy một ly rồi đưa lên nhấp nhẹ chờ đợi người đến mời nhảy hoặc có thể bữa tiệc kết thúc cũng sẽ không ai mời.

-”Cô nên bỏ gương mặt lạnh lẽo kia thì sẽ có người đến mời nhảy thôi!”

Cô quay đi hướng khác lựa chọn cách im lặng để tránh xảy ra sự cãi vã.

-”Cô muốn nhảy với tôi chứ?”

Anh chỉnh cavat lại đưa tay ra trước mặt cô.

Cô nhướn mày khó hiểu, anh ta rốt cuộc muốn gì ở cô?

-”Tiểu thư, tôi mời cô nhảy một bản được chứ?''

Một giọng nói trầm ấm vang lên, cô ngước lên nhìn, khuôn mặt đẹp mê hồn cùng với nụ một nụ cười dịu dàng.

-”Xin lỗi, tôi mời cô ấy trước!”

Cô lạnh nhạt liếc nhìn anh rồi nắm lấy bàn tay của người con trai bên cạnh:

-”Nhưng tôi chưa đồng ý nhảy với anh!”

-”Sao? Cô không biết đó là phép lịch sự à? Rõ ràng tôi mời cô khiêu vũ trước hắn ta!''

Cô thở nhẹ hạ giọng hỏi:

-”Có phải anh mắc phải hội chứng rối loạn nhân cách?”

Anh ngây ngươi nhìn cô:

-”Sao?”

Cô nhìn người con trai bên cạnh rồi mỉm cười hỏi:

-”Anh có giấy và bút không?”

-”Có!''

Anh lấy trong túi áo ra mảnh giấy nhỏ và cây bút máy đưa cho cô. Cô gật đầu cảm ơn rồi hí hoáy ghi vào tờ giấy sau đó đưa cho anh:

-”Tôi có quen một người bạn làm việc trong khoa thần kinh ở bệnh viện lớn, nếu anh sẵn sàng hãy đến đó khám, bệnh để lâu sẽ không tốt!”

Cô nhét tờ giấy vào túi áo của anh rồi rời đi. Anh mở tờ giấy ra rồi nhìn vào dòng chữ được ghi trên giấy.

Khoé môi không kìm được nhếch nhẹ lên.

Bản nhạc mới vang lên, cô cùng người con trai kia hoà mình vào giai điệu âm nhạc.

-”Xin lỗi, trước đây tôi chỉ học sơ qua trò tiêu khiển này để ứng phó với vài lời mời tham gia các bữa tiệc!”

Anh nhìn cô lắc đầu tán thưởng:

-”Không! Cô nhảy đẹp lắm! Tôi có thể hỏi tên của cô?”

-”Tôi tên Hạ Y! Còn anh?”

-”Tôi là Bạch Hàn Phong.''

Cô mỉm cười khen ngợi:

-”Tên anh rất đẹp!”

-”Cảm ơn, ban nãy cô trông rất tuyệt!”

-”Vậy sao?”

Anh khẽ gật nhẹ đầu. Giọng cô bỗng trở nên u buồn:

-”Là một người mà tôi rất yêu thương đã dạy tôi chơi piano .Tiếc là anh ấy không ở đây, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy.”

Giọng nói cô bỗng lạc đi không ổn định, cô không hiểu vì sao trước mặt người này cô lại trở nên mất kiểm soát cảm xúc của bản thân như thế.

-”Xin lỗi, tôi hơi xúc động.”

Anh buông tay cô ra rồi ghé sát miệng vào tai cô:

-”Tôi nghĩ cô nên ra bên ngoài dạo mát, nó sẽ khiến cô bình tĩnh hơn!”

Cô gật đầu đồng ý, anh nắm lấy tay cô vượt qua đám đông rồi lặn đi mất khỏi tầm quan sát của Thiên Lạc.

Cô cùng anh đi dạo một vòng rồi dừng lại ở khu hoa viên cách đó không xa.

-”Cảm ơn anh, nếu hôm nay không có anh thì có lẽ tôi đã ngợp thở trong bữa tiệc đó.”

Anh dựa lưng vào tường nhìn cô:

-”Cô đừng tự ép mình vào một khuôn khổ nào cả! Hãy cứ là chính mình!”

-”Làm sao có thể chứ?”

Cô đưa tay ôm lấy mặt mệt mõi dụi vào, anh đi tới chụp lấy tay cô đau đớn ôm vào lòng:

-”Xin lỗi, Hạ Y, xin lỗi!”

Cô ngây người ngước lên nhìn anh:

-”Sao vậy? Anh buông tôi ra!''

Cô cố vùng vẫy thoát ra khỏ vòng tay rắn chắc đó.

-”Xin lỗi vì đã để em đợi lâu, xin lỗi vì phải bắt em chịu đựng ở ngôi nhà đó.''

Cô giật mình sửng sốt, nước mắt cứ thế trực trào tuôn rơi, cứ như thể những cảm xúc bấy lâu nay của cô đã được giải thoát, cô nức nở trong vòng tay rộng lớn ấm áp của anh:

-”Em biết là anh, em là anh sẽ đến đưa em đi. Nguyên Phong, em rất nhớ anh… Hức …!”

Anh đưa tay xoa lấy mái tóc mềm mại, đã rất lâu rồi anh chưa thể cảm nhận mùi hương dịu dàng này. Anh đặt môi lên hôn nhẹ trán cô như nụ hôn cách đây mười bảy năm.

Hạ Y, anh đã về rồi, anh sẽ không bỏ rơi em thêm một lần nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.