[ Trích dẫn ]: Có lẽ cô ấy không phải là người tuyệt nhất, nhưng tôi đã lún sâu vào tình yêu với cô ấy, không thể nào quay lại.
-”Vì sao em lại đi tìm quản gia cũ của mẹ?”
Cô ngồi xuống chiếc ghế ở khu hoa viên im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
-”Ông ta có một đoạn video nhạy cảm của mẹ!”
Anh sững sốt nhìn cô, bàn tay bỗng dưng siếc chặt đấm mạnh vào tường:
-”Khốn kiếp!”
Cô hoảng sợ chạy tới cầm lấy tay anh kiểm tra vết thương:
-”Đừng vì ông ta mà tự làm thương mình! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Anh có thể giúp em tìm kiếm người quản gia cũ đó được không? Em nghĩ ông ta có thể giúp chúng ta, trong lúc đó em sẽ cố đi tìm chứng cứ về vụ tham ô công quỹ và cả vụ tự sát ứng cử viên tổng thống năm ấy. Em nghĩ nó có liên quan đến cựu chủ nhân Hàm gia. Chúng ta chỉ có thể gỡ nút thắt từ từ, để người Hàm gia phải chịu tội trước luật pháp vì những gì họ gây ra.”
-”Ừ!”
Anh mỉm cười vuốt mái tóc cô một cách âu yếm, nhìn gương mặt xuống sắc chỉ vì quãng thời gian mệt mõi kia, anh tự hỏi suốt độ tuổi thanh xuân, cô đã bao tự buông lỏng bản thân để được nghỉ ngơi bao giờ chưa? Hay là cứ đắm mình trong công việc, trong những kế hoạch trả thù Hàm Khảm Hồ?
Thiên Lạc đi quanh biệt thự tìm kiếm cô, bỗng thấy cô đang nắm lấy tay người đàn ông ban nãy, trong lòng anh dậy lên cơn lửa giận.
Anh đi tới dựt lấy tay cô khỏi Nguyên Phong, giọng nói lạnh lẽo cất lên:
-”Tránh xa cô ấy ra!”
Cô nhướn mày gỡ tay ra khỏi anh:
-”Anh làm gì vậy? Anh không có tư cách lên tiếng ở đây!”
Anh nhếch môi nắm lấy tay cô kéo lại gần:
-”Tư cách à? Tôi lấy tư cách là vị hôn phu tương lai của cô!”
Cô ngây người tròn mắt nhìn anh, biểu cảm dễ thương trong vô thức đó của cô khiến trái tim anh đập loạn.
Nguyên Phong chen ngang nắm tay cô đẩy về phía sau lưng:
-”Tôi chưa nghe Khảm Hồ công bố chuyện đính hôn của Hạ Y với mọi người! Anh đừng loạn ngôn!”
Anh khoanh tay lại dựa lưng vào tường trả lời:
-”Anh có lẽ không biết mục đích tôi tham dự buổi tiệc hôm nay, tôi đến đây để xem mắt người vợ tương lai, ban đầu đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương nghiệp giữa hai bên nhà, nhưng có lẽ… Tôi nghĩ tôi thích cô ấy rồi!''
Anh cười khẩy tiến tới nắm tay cô kéo về phía mình:
-”Đi thôi, tôi sẽ ghen nếu em ở bên cạnh người đàn ông khác mà người đó không phải tôi.”
Cùng lúc ấy, Nguyên Phong đưa tay giữ lấy một bên tay của cô, anh đã rời xa cô suốt mười bảy năm, anh không còn đủ dũng khí nhìn cô xa anh.
-”Để em đi, em sẽ biết phải làm gì! Chuyện em nhờ anh, anh hãy giúp em nhé!”
Anh gật đầu buông tay cô ra, Thiên Lạc kéo cô rời đi xa khỏi tầm mắt của anh.
Cô quay lại bàn tiệc rồi ngồi xuống, anh kéo ghế xích lại gần cô dò hỏi:
-”Anh ta là gì của em? Hai người đã làm gì ban nãy?”
Cô thở dài ngán ngẩm quay mặt đi hướng khác, anh vịn lấy vai cô xoay lại bắt cô phải đối diện với anh:
-”Em không thể trốn tránh tôi! Nói, em với anh ta đã hình thành quan hệ gì rồi?”
Cô hất tay anh ra đứng dậy tiện tay cầm ly rượu hất vào mặt anh:
-”Anh nghĩ tôi tin vào chuyện kết hôn mà anh nói sao? Anh không là gì của tôi mà có quyền tra hỏi tôi như thế”
Anh tức giận bóp chặt cầm cô rồi đặt môi mình lên, mùi vị tươi mới khiến anh chỉ muốn đắm chìm sâu hơn. Anh đưa lưỡi cố tách bờ môi bướng bỉnh kia ra.
Cô đẩy anh ra xa rồi đưa tay lau đi đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, cô tiến đến vung tay tát mạnh vào gương mặt của anh.
Cả buổi tiệc đều bỗng trở nên yên ắng.
-”Đồ khốn, anh dám đụng vào tôi sao?”
Anh vịn lấy tay cô đắc ý trả lời:
-”Phải! Sau này em sẽ còn nhiều cơ hội để đánh tôi đấy! Vì sau này tôi sẽ còn đụng vào người em nhiều hơn.”
Đôi mắt cô toét lửa nhìn anh, cô không biết vì sao ông trời lại giáng xuống tai hoạ đáng ghét này đến bên cạnh cô, làm ảnh hưởng đến kế hoạch cô đã vạch ra từ trước.
Cô chưa bao giờ yêu ai và cũng không muốn yêu ai! Vì tình yêu chính là sự ngu xuẩn khiến con người trở nên thất bại một cách thảm khốc.