Bước Đến Bên Em

Chương 17: Chương 17




[Trích dẫn] Là vì tôi yêu em mà chính tôi không hay biết li do. Tôi phải làm sao đây?

Buổi tiệc kết thúc, các vị khách cũng dần rời đi cho đến khi chỉ có anh và ông lão kia ở lại.

-”Khảm Hồ, tôi nghĩ cháu trai tôi có điều muốn nói với ông!”

Anh cười nhẹ đi tới cúi chào ông:

-”Cháu muốn tổ chức đám cưới với Hạ Y càng sớm càng tốt!”

Cô giật mình làm rơi ly rượu xuống sàn, đôi mắt cô hằn lên những sợi tơ máu:

-”Tôi sẽ không đồng ý kết hôn với anh đâu!''

-”Được! Hãy tổ chức một lễ cưới thật long trọng vào!”

Thâm Quyên khó hiểu kéo lấy tay ông như muốn được lên tiếng phản đối.

Ông gạt tay bà ra rồi tiếp tục cuộc nói chuyện với Hạo Nhạ Phương.

Anh nhìn cô nở một nụ cười đắc ý, cô bước tới nắm lấy tay anh nhanh chóng kéo anh ra sảnh lớn:

-”Anh làm vậy là có ý gì? Lúc bắt đầu bữa tiệc chẳng phải giọng điệu anh tỏ vẻ rất ghét tôi sao? Vì sao lại còn muốn kết hôn với tôi?”

Anh nhún vai lắc đầu:

-”Tôi cũng không biết nữa!”

-”Anh đang chỉnh tôi sao?”

-”Không hề!”

Cô nén tức giận lại gượng nói:

-”Anh muốn gì tôi đều sẽ đáp ứng!”

-”Vậy chúng ta kết hôn đi!”

-”Vì sao cứ phải là tôi? Khảm San cũng là con gái của Hàm gia mà?”

Anh ho nhẹ quay mặt đi:

-”Vì tôi thích cô!''

-”Sao?”

Gương mặt anh chợt trở nên ửng đỏ:

-”Tôi nói vì tôi thích cô!”

Cô cười nhạt, đôi mắt bỗng u sầu:

-”Thật ra tôi là …”

-”Con gái của tình nhân Hàm Khảm Hồ!”

Cô ngước mặt lên ngạc nhiên hỏi anh:

-”Sao anh biết?”

-”Cô không cần biết!”

-”Thế sao còn muốn kết hôn với tôi?”

-”Tôi đã nói rồi! Vì tôi thích cô! Chỉ đơn giản thế thôi!”

Anh quay bước rời đi, cô ngờ nghệch đứng đó.

Cô đưa tay lên lồng ngực mình rồi nhắm chặt mắt lại, đây là một loại cảm giác mà cô không thể phân tích để loại trừ nó.

Nó không giống như cảm giác khi cô gặp Phương Uy.

Cảm giác khi gặp Phương Uy lại nhẹ nhàng êm dịu và ngọt ngào.

Nhưng đối với Hạo Thiên Lạc thì chính là ào ạt như sóng thần khiến cô muốn thoát cũng không thể thoát nổi.

Khảm Hồ ngồi xuống ghế nhìn Thâm Quyên:

-”Chẳng phải bà có chuyện muốn nói với tôi sao?”

Bà thở dài nắm lấy tay ông, giọng nói trở nên bất an:

-”Thiên Lạc là một người đàn ông tốt, sao ông lại trao cậu ta cho Hạ Y? Ông không thương Khảm San sao?''

Ông cười phì cầm bình trà rót vào ly rồi đưa cho bà:

-”Bà bình tĩnh lại nghe tôi nói!”

-”Nhưng…!”

-”Uống tách trà này đã!”

Bà gật đầu nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn.

-”Ông nói đi!”

Ông thoải mái dựa lưng vào ghế sofa huyên thuyên nói:

-”Hạ Y được thừa hưởng từ Lâm Vy sự thông minh sắc sảo trong kinh tế - chính trị. Nhưng lại cũng được thừa hưởng từ mẹ nó một điểm yếu chí mạng.

Chính là tình cảm! Mục đích ta muốn cho Hạ Y kết hôn chính là khiến nó bị xao nhãng trong kế hoạch do chính nó bị vạch ra!

Bà yên tâm, tôi sẽ tìm một người thật tốt cho con gái Khảm San của chúng ta!''

Ông quay sang nắm lấy bàn tay bà xoa nắn an ủi. Bà gật đầu dựa vào lòng ông yên tâm.

Cô thức dậy với một quầng thâm dưới mắt, cô mệt mõi ngã ngừơi nằm lên bàn.

Cả đêm hôm qua, cô liên tục bị những lời nói của người tên Hạo Thiên Lạc gây ám ảnh.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô mở mắt gượng gạo lên tiếng:

-”Chuyện gì?''

-”Có cậu Thiên Lạc đang đợi cô dưới nhà!”

Cô ngồi bật dậy đi ra mở cửa:

-”Anh ta đến đây để làm gì?”

Nữ hầu hốt hoảng cứng người lắc nhẹ đầu:

-”Tôi … Tôi không biết thưa cô!''

Cô đóng cửa lại rồi ngồi xuống giường;

-”Thưa cô, ông chủ nhờ tôi chuyển lời với cô là hãy đi với cậu Thiên Lạc không được quyền từ chối và bí mật nhỏ giữa cô và ông ấy!”

Cô siếc chặt tay vung tay hất đổ bình phong trên bàn.

Tiếng đổ vỡ lớn khiến nữ hầu lúng túng gõ cửa hỏi thăm:

-”Mọi chuyện ổn chứ cô chủ?”

Hàm Khảm Hồ, ông dám uy hiểm tôi sao? Ông nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn là một quân cờ để cho ông tuỳ tiện mà điều khiển sao?

Rồi ông sẽ phải hối hận.

Tiếng điện thoại rung lên, cô cầm lên nghe:

-”Cậu điều tra được gì rồi?''

-”Hàm gia đang vướng phải khoản nợ khá lớn đấy! Cậu không biết sao?”

Cô ngỡ ngàng lục lại trí nhớ.

-”Thì ra đó là lí do ông ta vội vàng rao bán mảnh đất đó sao?”

-”Mình nghĩ vậy! Chắc chắn là do lỗ vốn trong dự án đợt trước!”

Cô cắn môi suy nghĩ một lát rồi nói:

-”Cậu giúp mình tìm hiểu lí do vì sao khu chung cư ở trung tâm thành phố XX kia lại sập! Là do bên xây dựng hay là bên đầu tư tham ô rút bớt vật liệu?”

-”Được rồi!”

Cô ngắt máy, sau đó nhấn một dãy số:

-”Nguyên Phong!”

-”Hạ Y, có chuyện gì sao?”

-”Anh hãy ngừng lại hợp đồng mua bán mảnh đất của Khảm Hồ!”

-”Sao lại như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?''

Tiếng gõ cửa vang lên:

-”Hạ Y, em làm gì lâu vậy? Đi với tôi thì không cần sửa soạn nhiều lắm đâu!”

-”Sao lại có giọng Thiên Lạc ở đấy? Em đang ở chung với anh ta sao?”

-”Cứ như vậy nha anh!”

Cô ngắt máy rồi vội vàng đi ra mở cửa.

Bộ dạng xộc xệch của cô khiến anh bật cười:

-”Em sẽ đi với tôi với bộ dạng này sao? Cũng tốt, tôi sẽ không ngại đâu!”

Cô khó chịu nhướn mày hỏi:

-”Anh đến đây làm gì?''

Thiên Lạc cầm cuốn Catalog đưa cho cô:

-”Đi xem lễ phục!”

-”Anh!”

Cô đưa bàn tay lên định đánh anh liền bị anh giữ tay lại:

-”Ây, nhanh thôi! Thử lễ phục sẽ mất rất nhiều thời gian!''

Cô ném cuốn catalog xuống dùng chân dẫm lên rồi đóng cửa.

Anh khoanh tay dựa lưng vào tường mỉm cười nhẹ nhàng.

Mùi vị của tình yêu thật khó cưỡng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.