Bước Đến Bên Em

Chương 18: Chương 18




[Trích dẫn] : Đừng khép kín bản thân mình! Cũng đừng tự khóc một mình! Có anh ở đây rồi!

Cô mở cửa ra, anh nghệch người ra mê mẫn nhìn cô.

Chiếc đầm trắng đơn giản này rất hợp với vẻ đẹp thuần khiết vốn có của cô.

Cô nhặt cuốn catalog lên lật vài trang xem xét, đôi mắt chăm chú vào bộ váy cưới mang tên “Thầm Yêu.”

Cô hơi nhếch môi vuốt nhẹ tấm hình, nhìn hai người mẫu trong ảnh thật nực cười. Trong ngày hạnh phúc nhất sao lại quay lưng lại với nhau chứ? Lại còn bị còng tay hai bên vào nhau? Chẳng khác gì muốn thoát cũng không thoát được!

-”Đi thôi!”

Cô gật nhẹ đầu gấp cuốn catalog cất vào túi xách rồi bước đi bên cạnh anh.

Chiếc xe dừng bánh tại một cửa tiệm váy cưới lớn ở gần trung tâm thành phố.

Cô và anh mở cửa bước vào, một người phụ nữ trung niên đi ra cúi chào:

-”Chào mừng quý khách đến với cửa tiệm chúng tôi! Mời hai người vào bên trong!”

Cô liếc nhìn bảng tên cài trên áo rồi cất bước đi theo, người phụ nữ dẫn cả hai vào một căn phòng rồi cầm một cuốn catalog mở ra trang đầu tiên đẩy về hướng của cô

-”Nếu cần sự tư vấn thì cô cứ nói!”

Cô gật nhẹ đầu lật catalog, cô lật tới trang của bộ váy cưới “Thầm Yêu” liền không muốn lật tiếp trang.

Cứ như cô bị vẻ đẹp tiềm ẩn nào đó của bộ váy cưới này níu kéo lại.

-”Em thích nó sao?”

-”À không! Tôi chỉ bị vướng mắc về cái tên của nó!”

Người phụ nữ kia từ xa đi tới ngồi xuống gần cô:

-”Xin phép! Cô vướng mắc điều gì?”

Cô cười gượng đưa tay chỉ vào dòng chú thích bên dưới:

-”Tôi nghĩ ngày hạnh phúc nhất vì sao lại chọn một cái tên nghe rất buồn sầu?”

Người phụ nữ che miệng cười nhẹ rồi đẩy gọng kính lên giải thích:

-”Ẩn sau bộ váy cưới này là một ý nghĩa sâu thẳm! Nhà thiết kế chọn màu cho chiếc váy này là màu xanh dương, màu xanh thường được nhắc đến là một màu hy vọng, nhưng lại là màu giữ kín tâm can nhất.

Cô có nhìn thấy ở những nơi viền và ở thắt lưng đều có đính những viên kim cương không? Đó là sự tượng trưng cho một tình yêu vĩnh cửu, hoàn hảo, thuần khiết nhất.

Ý nghĩa bộ váy cưới muốn nhắc đến chính là giữa hai con người này đã bị thượng đế ép buộc phải ở bên nhau, muốn chia ly cũng chẳng thể chia ly. Một thứ đã hơn cả gọi là tình yêu đang từ từ nảy sinh ẩn sâu trong trái tim của họ nhưng lại không thể nói lên thành lời. Thầm Yêu chính là sự khẳng định cho một tình cảm cao quý không thể thay thế được

Ngay cả kiếp sau chúng ta vẫn nguyện bị thượng đế ép buộc bên nhau. Hy vọng không có ngày phải cởi bỏ chiếc còng tay này.”

Cô ngây người ra nhìn vào bức ảnh, bị ép buộc sao? Nếu đã gọi là bị ép buộc vì sao họ lại không muốn chia ly? Mà lại nguyện trói buộc nhau bởi cái gọi là còng tay hôn nhân?

-”Ngay cả mùa đông hoa cũng có thể nở, thì tình cảm vì sao lại không thể nảy sinh nhỉ?”

Cô gật nhẹ đầu định lật sang trang tiếp theo liền bị anh gấp cuốn catalog laik rồi đưa cho người phụ nữ kia:

-”Vậy tôi sẽ chọn bộ váy này!''

Cô khó chịu quay sang trách móc:

-”Tôi còn chưa đồng ý!''

-”Tôi biết em rất thích!”

Anh nắm tay cô kéo dậy rồi bước đi, cô vội vàng cầm lấy túi xách:

-”Nhưng họ chưa lấy số đo!''

-”Vóc dáng của cô ấy đúng tiêu chuẩn!”

Anh quay đầu lại nháy mắt với người phụ nữ kia rồi đẩy cô vào trong đóng cửa xe lại sau đó lái xe đi.

-”Anh đang định đưa tôi đi đâu vậy? Tôi còn nhiều việc phải giải quyết!”

Anh mỉm cười cầm túi xách cô ném xuống ghế sau:

-”Hãy thử một ngày không phải suy nghĩ xem?”

Anh tăng tốc độ xe phóng đi, cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế, chẳng biết sẽ bị anh ta hành ra bộ dạng gì nữa!

Tiếng ồn ào bên ngoài khiến cô tỉnh giấc, là công viên giải trí sao?

-”Anh nghĩ gì mà lại đưa tôi đến nơi này? Tôi nói cho anh biết Hạ Y tôi không dư thời gian vào đây chơi với anh!”

Cô tức giận quay mặt đi, anh cười phì đi xuống mở cửa xe kéo tay cô ra:

-”Em làm việc chăm chỉ vì em có mục đích! Tôi cũng vậy!”

-”Anh thì có mục đích gì?''

Cô khinh bỉ cười nhạt.

-”Mục đích của anh, chính là chinh phục em! Đi thôi!”

Anh nắm tay cô kéo vào, cô hằn học vùng vẫy phản bác:

-”Hãy hỏi ý kiến tôi trước chứ? Sao anh cứ thích tự tiện làm mọi thứ một mình?”

-”Cũng giống như em thôi! Đó như là một thói quen và chúng ta cần phải thay đổi nó! Hãy tập chia sẻ mọi thứ cùng nhau!”

Anh cầm một cài tóc tai mèo cài lên mái tóc cô rồi chỉnh lại tóc, hành động ân cần đó khiến nhịp tim cô đập loạn.

-Bình tĩnh lại! Vì sao lại đập mạnh như thế? Anh ta có nghe thấy không nhỉ?

Cô lúng túng cúi gầm mặt xuống, bàn tay chắp vào nhau cọ xát.

-”Được rồi! Đầu tiên chúng ta nên chơi thử trò nào ta? Ngôi nhà ma ám thì như thế nào?''

Cô lạnh nhạt trả lời:

-”Anh nghĩ tôi sẽ sợ sao? Và tôi sẽ nép vào người anh la hét như các cặp tình nhân khác à? Chơi trò kia đi!”

Cô đưa tay chỉ về hướng xa rồi nói:

-”Đu quay cảm giác mạnh!”

-”Sao?”

Anh khẽ cười gượng ảo não bước theo sau cô.

Khi công viên giải trí dần vắng đi, anh dẫn cô đến đu quay vòng ngựa:

-”Bất kì đôi tình nhân nào đến đây đều phải thử trò này!”

Cô khó chịu nhiếu mày:

-”Tôi không chơi đâu!''

Anh không đợi cô từ chối thêm câu nào liền ẳm cô lên ngựa rồi ngồi ở phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô.

-”Anh… Anh làm gì vậy? Đây là nơi công cộng! Rất nhiều trẻ em!”

-”Em đừng lớn tiếng, sẽ gây chú ý đấy!”

Chiếc đu quay bắt đầu chuyển động chậm rãi.

Từng ánh đèn sáng lung linh huyền ảo làm cho bầu không khí giữa cô và anh thêm phần lúng túng.

-”Tôi không đùa giỡn với em, đây là lần đầu tiên tôi nói yêu một người thật sự! Tôi biết việc em là con gái tình nhân Hàm Khảm Hồ điều không thể, đằng sau nó là một sự thật nào đó có lẽ tôi không nên biết! Nhưng nếu em sẵn sàng muốn chia sẻ quá khứ của em với tôi, thì tôi rất sẵn lòng!”

Cô cười nhẹ thoải mải dựa lưng vào lồng ngực săn chắc của anh:

-''Anh biết không? Sẽ chẳng có điều gì có thể qua mắt được tôi cả? Ngay cả bộ váy cưới anh đã nhờ người thiết kế sẵn, và vị nhân viên kia chính là một nhà thiết kế!”

-”Sao em biết?”

Anh ngạc nhiên hỏi, cô ôn hòa trả lời:

-”Vì chỉ có sản phẩm do chính bản thân thiết kế mới có thể nói rõ ý nghĩa của nó!”

Anh đặt tay lên tóc cô xoa nhẹ:

-”Phải! Chẳng có điều gì qua mắt được em cả! Một ngày không phải vướng bận vào những kế hoạch có phải rất thanh thản không?”

-”Phải! Nhưng nếu sử dụng từ thanh thản thì không đúng cho lắm! Chỉ khi thực hiện được điều mình muốn thì mới có thể gọi là thanh thản.”

Anh gật đầu ôm chặt lấy cô âu yếm:

-”Thế điều gì em cảm thấy sau khi thực hiện thì bản thân sẽ cảm thấy thanh thản?”

-”Tôi không biết!”

-”Điều có thể khiến anh cảm thấy thanh thản nhất là… được kết hôn với em! Hạ Y.”

Cô ngây người ngước mặt lên nhìn anh, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Không quá nồng nhiệt, nhưng lại khiến hai người cảm thấy ấm áp lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.