[Trích dẫn] : Tôi có thể yêu anh, có thể chấp nhận thua cuộc trong tình yêu với anh, nhưng sẽ không để tự trọng của mình bị anh chà đạp anh hiểu không?”
Cô đứng dậy bước theo đám nữ sinh kia, Khảm San vội vàng chạy lên trước ngăn cản:
-”Chị đừng đi, bọn họ không đáng tin đâu!”
Cô khó chịu đưa tay đẩy Khảm San qua một bên:
-”Tôi không sao đâu, cô đừng lo lắng những chuyện nhàm chán đó!”
Cô lạnh nhạt lướt qua rồi bỏ đi. Đám nữ sinh kia dẫn cô đến một nhà kho sau khu A, cô đưa mắt nhìn xung quanh dò hỏi:
-”Người muốn gặp tôi đang ở đâu?”
Một nữ sinh đưa tay chỉ về phía nhà kho:
-”Ở bên trong!”
Cô không mảy may nghi ngờ tiến vào bên trong, bỗng cánh cửa nhà kho đóng sập lại, cô khẽ giật mình hoảng sợ.
Một giọng nói chua chát vang lên:
-”Đến rồi à?”
Từ trong bóng tối, một đám người tiến đến gần cô, dẫn đầu đám đông là một nữ sinh.
Cô bình tĩnh trở lại dựa lưng vào tường nhướn mày nhìn:
-”Các người muốn gì?”
Nữ sinh cầm điếu thuốc bước đến chỗ cô, đôi mắt cô ta sắc lạnh liếc qua.
-”Không muốn gì cả!”
Cô ta cười khẩy dập điếu thuốc lên bức tường rồi ngồi xuống ghế bắt chéo chân hất mặt ra hiệu cho những người đằng sau.
Cô lùi lại phía cửa cố gắng đập cửa cầu cứu, bỗng một bàn tay túm lấy tóc cô kéo vào xô ngã xuống chân người con gái kia:
-”Cô bé năm nhất, cô chắc biết rõ cái tên Phương Uy. Vậy tôi kể cho cô nghe một câu chuyện! Gia đình hai bên chúng tôi đã hứa hôn, sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba, tôi và anh ta sẽ sang Anh định cư sinh sống. Tương lai của chúng tôi đều được lên kế hoạch, đồng nghĩa với việc tôi không muốn kế hoạch bị phá hoại bởi tiểu tam!”
Cô như bị một cái tát mạnh vào mặt, điều đó khiến cô tỉnh dậy khỏi những giả dối kia.
-”À, tôi còn nghe nói cô là con gái của tình nhân Khảm Hồ đúng chứ? Vậy mẹ cô cũng là tiểu tam sao? hahahahaa!”
Một tràng cười rộ lên, cô báu chặt tay xuống nền đất lạnh:
“Im đi, cô nói lệch chủ đề rồi đấy!''
Cô ta đưa chân đạp cô ngã nhào, giọng nói trầm trầm vang lên:
-”Người như cô thì nên tập trung lắng nghe lời người khác nói thì sẽ tốt hơn.”
Cô cười khẩy lau đi vết máu trên tay:
-”Cô đang lo lắng tôi sẽ cướp Phương Uy từ tay cô sao? Cô đề cao tôi quá rồi!''
Như bị lời nói của cô chọc giận, cô ta tức tối nhào vào siết lấy tóc cô:
-”Là tự cô tìm đến cái chết!”
Cô ta vừa dứt lời, đám người kia nhào tới đánh tới tấp vào người cô. Cô vật vã cố gắng chống cự, thị giác cô mờ đi, hơi thở cũng trở nên yếu dần.
Một người trong đó lên tiếng:
-”Dừng đi, nó sắp chết rồi! Chị bây giờ làm sao? Lỡ như nó chết thì chúng ta phải đi tù đó!”
Cô ta giận dữ hét lớn:
-”Đi thôi, xem như chưa có gì xảy ra!”
Cô mơ hồ nhìn lên trần nhà, không gian bỗng trở nên yên tĩnh khiến cô cảm thấy buồn ngủ vô cùng, đôi mắt không còn sức để mở.
Khảm San chạy tới lay cô, nước mắt nước mũi giàn giụa ướt đẫm gương mặt:
-”Chị, chị đừng làm em sợ.”
Hình ảnh Khảm San mờ dần, cô thở nhẹ khép mi lại, ngay cả tiếng khóc cũng không còn nghe thấy.
Cô đau đớn gắng gượng mở mắt, không gian trắng toát hiện ra trước mắt cô.
-Mình đang ở đâu đây?
Một giọng nói trong trẻo vui mừng vang lên:
-”Cuối cùng chị cũng tỉnh, chị đã làm em rất lo lắng.”
Cô mệt mõi đưa tay nói với Khảm San:
-”Đỡ tôi dậy!”
Khảm San vội vàng đặt ly nước lên bàn rồi đỡ cô ngồi dậy:
-”Chị uống ít nước đi!”
Khảm San cầm ly nước lồng vào tay cô giúp cô đưa lên miệng uống, cô cười nhẹ nhìn Khảm San:
-”Cảm ơn!”
Khảm San lắc đầu ngồi xuống nắm lấy bàn tay cô:
-”Người chị nên cảm ơn là Phương Uy, anh ấy đã cứu sống chị!”
Phương Uy bước tới đặt tô cháo lên bàn lo lắng hỏi thăm cô:
-”Em cảm thấy như thế nào rồi?”
Cô lạnh nhạt rút kim ra khỏi mạch máu rồi cố đứng dậy:
-”Tôi ổn hơn bao giờ hết!”
Cô bước đi được một vài bước liền loạng choạng ngã nhào, anh chạy đến đỡ lấy cô vào lòng:
-”Cơ thể em còn yếu lắm! Đừng nên …''
Cô đưa tay tát mạnh lên gương mặt của anh, anh ngạc nhiên trừng mắt nhìn cô.
-”Em làm gì vậy?”
Cô nhếch môi đẩy anh ra xa:
-”Anh không biết đàn ông đã được sắp đặt hôn ước thì không có quyền được lo lắng cho người con gái khác sao? Tôi sẽ không vì anh cứu sống tôi mà mang ơn anh, cái tát này cho anh nhớ rõ tôi không phải là để anh chơi đùa!”
Anh ôm chầm lấy cô vào lòng khẽ nói:
-”Tôi chưa bao giờ có ý định chơi đùa như em nói!”
Cô xé bịch đựng kim tiêm rồi đâm mạnh vào vai anh, anh vội vàng buông cô ra:
-”Chẳng phải anh bảo là không đùa giỡn với tôi sao? Tôi chỉ mới đâm anh có một nhát thôi mà? Sức chịu đựng của anh cũng thật kém cỏi đi! Đồ xạo biện!”
Cô cười nhạt khinh bỉ nhìn anh rồi rời đi, cô cảm thấy trong lòng bây giờ nhẹ đi rất nhiều nhưng cũng đau đớn đi rất nhiều.
Khoé mắt không thể ngừng rơi những giọt nước mắt. Cô ngồi sụp xuống hành lang, cả người cô đã không còn chút sức lực nào để có thể bước tiếp, cô đã từng cảm thấy hạnh phúc khi bên cạnh anh, nhưng tất cả chỉ là sự lừa gạt.
- Sự ân cần của một gã đàn ông chính là thứ không đáng tin cậy nhất. Vì đôi khi nó chỉ là một cơn gió lướt qua đời ta, chỉ như vậy thôi!
Không lâu sau đó, cô nghe tin Phương Uy cùng người con gái kia đã sang Anh Quốc định cư. Anh ta nhờ Khảm San đưa cho cô một bức thư, bên trong bức thư là một chìa khoá xe hơi.
Cô để chìa khoá xe lên bàn rồi mở bức thư ra đọc:
-”Tôi xin lỗi về sự việc vừa qua, tôi chưa bao giờ nói có tình cảm với em nhưng không có nghĩa tôi mang tình cảm em ra để đùa cợt. Tôi thích em là thật lòng, những đối xử của tôi với em cũng thật lòng! Em bảo phụ nữ chỉ thích người đàn ông có xe hơi vì anh ta mới có đủ điều kiện chăm lo cho họ. Vì thế nên tôi quyết định tặng em một chiếc xe hơi mong muốn em có thể nhớ đến tôi là một người đàn ông đã từng có thể cho em một cuộc sống hạnh phúc.”
Cô im lặng gấp bức thư để lại vào ngăn bàn rồi cầm chìa khoá xe kéo vali đi xuống nhà khách, một vị quản gia cung kính cúi chào:
“Vé máy bay đi Mỹ của cô tôi đã đặt rồi, xe cũng đang chờ cô bên ngoài, cô còn cần ta giúp chuyện gì nữa không?'
Cô đặt chìa khoá xe lên bàn rồi nói:
-”Tìm người mua lại chiếc xe hơi kia đi. Sau khi bán xong thì gửi tiền qua tài khoản ngân hàng cho tôi.”
Người quản gia thắc mắc hỏi cô:
-”Nhưng chiếc xe chỉ vừa giao đến đây, vẫn còn rất mới!”
Cô nhếch môi trả lời:
-”Ông biết không quản gia, nếu bán nó thì tôi sẽ có tiền để mua sắm những thứ cần thiết! Phụ nữ không chỉ thích đàn ông có xe hơi đâu! Mà họ còn thích tiền nữa!”
Cô nói xong rồi mang kính mát kéo vali ra taxi, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi ngôi nhà của Hàm gia.