Bước Đến Bên Em

Chương 12: Chương 12: Sự Khởi Đầu Cho Cái Kết




[Trích dẫn]: Độc lập lên mà sống, khoan dựa dẫm vào bất kì ai khác

Cuộc sống ở nước ngoài không đơn giản như chúng ta vẫn mơ đến nếu như chúng ta đã từ chối sự giúp đỡ về mặt tài chính.

Sau khi đáp máy báy, cô dùng số tiền bán lại chiếc xe hơi thể thao kia thuê một phòng nhỏ ở khu tập thể.

Cô mở cửa bước vào phòng, sàn nhà phủ một lớp bụi dày đặc, cô cười khẩy đặt vali vào góc phòng rồi xắn tay áo lên quét dọn phòng, sau đó mở trong vali lấy ra một bộ chăn nệm trải ra sàn nhà, rồi ngả người xuống thở phào vui vẻ nhìn lên trần nhà.

Đây chính là cuộc sống mà cô mơ ước, một cuộc sống tự do tự tại, một cuộc sống không ai biết đến hay dèm pha, một cuộc sống mà trong đó cô là nhân vật chính.

Như sực nhớ ra điều gì đó, cô ngồi bật dậy mặc áo khoác rồi cầm một tờ báo tìm việc làm chạy ra khỏi ra nhà.

Sau khi mất gần một buổi sáng, cô xin được công việc chạy bàn cho một nhà hàng nhỏ.

Cuộc sống dù đôi lúc khó khăn mệt mõi nhưng cô quyết tâm không buông bỏ và theo học ở một trường đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh. Mục tiêu cô hướng đến không chỉ là một con người đẳng cấp mà còn là để lật đổ Hàm gia, khiến họ phải quỳ trước mộ của mẹ cô mà xin tha thứ.

[14 năm sau]

-”Tổng giám đốc, ông Trương đang đợi cô bên ngoài để thảo luận về việc mua bán mảnh đất:

Cô ngừng bút đưa tay gỡ mắt kính xuống hạ giọng chế giễu:

-”Tôi còn tưởng ông ta sẽ ngậm mảnh đất ấy mà sống suốt quãng đời còn lại! Cho ông ta vào đi!”

-”Vâng!”

Cô gấp tập hồ sơ lại rồi đứng dậy tiến về ghế sofa ngồi xuống, cánh cửa mở ra, một người đàn ông đầu đã hói đi một nửa, bước đến cúi chào cô:

-”Cô Lâm! Tôi muốn thương lượng với cô về mảnh đất ở thành phố XX!”

-”Ông ngồi đi!”

-”Cảm ơn!”

Ông đặt tập hồ sơ lên bàn rồi đưa tay đẩy về phía cô:

-” Tôi ra giá trót, một tỷ năm trăm!”

Cô lắc đầu trả lời:

-”1 tỷ!”

Ông ngạc nhiên nhìn cô, từ ngạc nhiên bắt đầu chuyển sang sự tức giận.

Ông sầm mặt đập bàn hét lớn:

-”Đó là miếng đất mà biết bao nhiêu người dóm ngó và cô trả giá cho miếng đất chỉ có 2/3 giá gốc?”

Cô cười nhẹ cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi đặt xuống bàn:

-”Ông không biết miếng đất ông đã không còn được người khác dòm ngó nữa sao? Miếng đất mà người khác đang dòm ngó là của ông Hàm Khảm Hồ. Giá ông ta đưa ra thấp hơn ông, hơn nữa ông ta là người có thâm niên trong nghề cao nhất mà còn là người đứng đầu Hàm gia, ông nghĩ miếng đất kia của ông vẫn còn đắt giá lắm sao?”

Ông bặm môi nhìn cô rồi cúi xuống suy nghĩ, sau đó ông quyết định đưa giấy tờ sỡ hữu đất đẩy về phía trước mặt của cô:

-”Được rồi, một tỷ hai trăm thế nào?”

Cô nhướn mày đắc ý cầm bút lên kí vào bản hợp đồng bên cạnh.

Ông cầm bản hợp đồng xem xét rồi đứng dậy cúi chào cô:

-”Mảnh đất này bây giờ thuộc quyền sỡ hữu của cô. Với phong thái sắc bén vừa rồi của cô, tôi tự hỏi nếu như cô có thể gia nhập vào giới chính trị thì chắc chắn cô sẽ thành công hơn bây giờ rất nhiều!”

Cô lắc đầu cười đáp:

-”Ông chưa nghe câu 'Chính Trị là vũng bùn lầy nhơ nháp' sao? Tôi không muốn tự ngã xuống vũng bùn đó rồi lại phải dùng hết sức của bản thân để thoát ra đâu! Như vậy mệt mõi lắm! Được rồi, nhân viên của tôi sẽ đưa ông ra xe!”

Ông gật đầu cảm ơn rồi mở cửa rời đi.

-”Chuyện tôi nhờ cậu đặt vé máy bay sao rồi?”

Người thư ký bên cạnh cung kính trả lời:

-”Mọi thứ đều ổn thoả rồi! Nhưng vì sao lại gấp rút như vậy?”

Cô đứng dậy đi đến bàn làm việc cầm một chiếc đồng hồ mang vào tay rồi quay sang trả lời:

-”Hàm Khảm Hồ gọi tôi về!”

Cậu giật mình hỏi tiếp:

-”Sao? Chị là con gái của Hàm gia?”

Cô cười phì lắc đầu đưa tay vỗ vai cậu:

-”Nếu cậu nói là tôi là kẻ thù của Hàm gia thì nó sẽ theo sát nghĩa hơn đấy!''

Cậu gãi đầu tỏ vẻ không hiểu:

-”Thế vì sao chị còn muốn về?”

Cô mở vali mở chiếc tủ bên cạnh rồi lấy quần áo xếp vào, cô im lặng một lúc như suy nghĩ một điều gì đó, sau đó giọng nói cô trầm trầm vang lên:

-”Ông ta muốn sát nhập tập đoàn hai bên!”

Cậu hoảng hốt chạy lên trước mắt cô ngăn cản:

-”Nếu như vậy nguy cơ nhân viên tập đoàn chúng ta mất việc là rất lớn, chị biết tập đoàn của Hàm gia lớn mạnh như thế nào mà?”

Cô đóng vali lại rồi định kéo đi liền bị cậu nhất quyết giữ tay cô không cho cô bước đi dù chỉ một bước:

-”Không, tôi không cho chị đi!”

Cô thở dài gỡ tay cậu ra rồi nhìn cậu nói:

-”Cậu nghĩ tôi sẽ đưa sức lực suốt mấy năm của mình để sát nhập với ông ta sao? Tôi nghĩ cậu là người hiểu rõ tôi nhất trong công việc chứ?”

Cậu buồn bã nắm chặt tay cô:

-”Tôi tin chị sẽ không làm việc như vậy!”

Cô gật đầu cười nhẹ rồi kéo vali rời đi, lần này cô về không phải để sát nhập với Hàm gia, mà chính là sẽ từng bước khiến Hàm gia phải rơi vào nước cờ thất thủ mà bại trận thảm hại, trả lại cho cô những gì họ đã ung dung chiếm đoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.