Bước Đến Bên Em

Chương 13: Chương 13: Ép Buộc




[Trích dẫn]: Cuộc sống không phải là một đường thẳng mà chúng ta có thể vẽ trên giấy, cũng không phải chúng ta có thể lập một kế hoạch đời mình rồi cho rằng mọi thứ sẽ đi theo những gì mà bản thân mình đã vạch ra

Cô bước xuống xe nhìn căn biệt thự trước mặt rồi hít thở mạnh. Đôi môi nhếch lên khẽ nói:

-”Thật ô nhiễm mà!”

Cô đưa tay gỡ mắt kính xuống, xách vali mang vào trong, từ xa người hầu vội vàng chạy tới cung kính cúi chào;

-”Chào mừng cô trở về, à cô để tôi!”

Cô gật nhẹ đầu đưa vali cho nữ hầu rồi đi vào nhà, Khảm Hồ bước ra nghiêm mặt nhìn cô

-”Ta còn nghĩ con sẽ không về!”

Cô đi đến sofa rồi mệt mõi ngồi xuống tựa đầu vào thành ghế trả lời:

-”Nếu tôi không về thì sao?”

-”Thì ta sẽ lôi con về!”

Cô nhận ly nước từ hầu nữ rồi cười nhạt đáp:

-”Vậy sẽ rất phiền phức, chúng ta nên tối đa hoá sự phức tạp đi, suy nghĩ đơn giản thôi!''

-”Lên phòng đi, ta có chuyện muốn nói với con!”

Cô đặt ly nước xuống bàn rồi bước theo phía sau ông.

Cô bước vào căn phòng của cựu chủ nhân kia, chẳng hiểu sao sống lưng đã lạnh toát cả lên. Đôi chân run rẩy không thể bước tiếp, cô dựa lưng vào tường đưa tay lau đi mồ hồi trên người.

Đã rất lâu rồi cô không nhớ lại những hồi ức ghê tởm kia. Hẳn đêm nay sẽ là đêm mất ngủ!

-”Sao vậy? Thấy không khoẻ à?''

Cô lắc đầu bước tới ngồi xuống ghế. Khảm Hồ cầm chai rượu Whiskey rót ra ly rồi đẩy về hướng cô, cô cầm lên xem xét rồi nhướn mày hỏi ông:

-”Từ khi nào ông lại uống loại rượu này?”

-”Cũng mới đây, ta cảm thấy rất tốt với hương vị của nó!”

Ông đốt điếu thuốc rồi đưa cho cô:

-”Dùng một ít chứ?''

Cô lắc nhẹ đầu dựa lưng vào ghế rồi trả lời:

-”Tôi bỏ thuốc lá lâu rồi!”

-”Vậy sao?”

Cô xoay nhẹ ly đưa lên gần đến mũi để cảm nhận mùi hương tinh tế của rượu rồi nhấp một ngụm nhỏ, chất lỏng đi qua khoé môi từng chút thấm vào màng lưỡi tạo nên sự hứng phấn kỳ lạ.

-”Ta muốn nói về việc sát nhập tập đoàn hai bên!”

Cô nhã nhặn nhả chất lỏng trong miệng vào ly rồi đặt xuống:

-”Ông đang phá hỏng mùi hương của rượu đấy! Ít nhất cũng nên để tôi thưởng thức xong rồi hẵng nói! Đó gọi là phép lịch sự!”

Ông cười phì rít nhẹ điếu thuốc rồi nhả khói ra tạo nên sự quỷ mị cho cuộc trò chuyện:

-”Lịch sự sao? Ta không có khái niệm đó đối với con đâu!''

Cô nhìn bản hợp đồng trên bàn rồi cầm lên xem lướt qua. Bàn tay không một chút nghiêm túc mà ném nó xuống sàn dùng đôi giày cao gót dẫm lên:

-”Câu trả lời của tôi là không!”

Ông hằng giọng phản bác:

-”Con có vẻ tiếc thương cho cái tập đoàn nhỏ bé đó?”

Cô sầm mặt nhướn người ghé sát lại dựt lấy điếu thuốc trên tay ông dập xuống gạt tàn rồi khẽ nói:

-”Thế à? Tôi còn chẳng biết lí do vì sao tập đoàn của ông lại không thể lấy được dự án vừa rồi! Lợi ích trong hợp đồng sát nhập mà ông nói nghĩa là gì chứ? Nó chả là gì đối với tôi!

Để tôi nhắc lại cho ông biết, tôi chưa bao giờ phải đưa tay nhờ người khác giúp đỡ, đặc biệt là từ ông!”

Ông ném cho cô một cái nhìn tăm tối hạ giọng nói:

-”Con đừng quá kiêu ngạo, chỉ cần một giờ đồng hồ ta có thể khiến cho cổ phiếu tập đoàn Lâm Y của con rớt giá. Hàm gia trước đây và ngay cả sau này chưa bao giờ phải khuất phục trước một tập đoàn nhỏ bé.”

Cô nở một nụ cười điệu đàng nhìn ông:

-”Vậy thì Hàm gia cũng nên tập khuất phục đi! Nếu như tôi sợ việc cổ phiếu rớt giá thì tôi đã không mạng miệng như vậy!

Ông biết vì sao ông luôn đứng sau mẹ tôi không? Bởi vì bà ấy thông minh hơn ông rất nhiều.

Ông luôn khiến người khác nghĩ về ông là kẻ ngu xuẩn vì hành động của bản thân mình, luôn khiến người khác khinh bỉ hơn là run sợ bởi lời ông nói ra.

Đó là lí do khiến ông luôn là kẻ bại trận!”

Ông cầm remote hướng về phía màn hình lớn bật một đoạn video:

-”Ta nghĩ con sẽ hối hận vì những gì con nói ban nãy!”

Cô chau mày nhìn về màn hình, cảnh tượng ân ái của một nam nữ hiện ra trước mắt cô, cô sững người ra như không tin vào mắt mình.

-Người trong video là mẹ cô!

Ông đưa tay tắt đoạn video rồi nhìn cô đắc ý:

-”Thế nào? Con sẽ suy nghĩ lại chứ?”

Cô tức giận cầm ly rượu hất văng vào mặt ông:

-”Đồ đê hèn, ông dám dùng thủ doạn dơ bẩn này sao?”

Ông cười lớn rút khăn ra lau mặt:

-”Sao lại không dám? Ta cho con thời gian suy nghĩ, nếu đồng ý hãy ký vào tờ giấy ở dưới chân của con! Ta cũng không muốn bôi nhọ danh dự của người đã khuất, trừ khi con ép ta!”

Cô siếc chặt tay gặng giọng quát nhỏ:

-”Tôi sẽ không để ông toại nguyện đâu! Tôi vẫn còn chưa ra tay mà, ông Hàm Khảm Hồ!”

Cô đứng dậy mở cửa rời đi, bước chân loạng choạng cố đi vào phòng, cô đưa mắt nhìn quanh, bỗng một vệt đỏ nhẹ lướt qua. Cô đi tới gỡ camera mini không dây ra khỏi bức tường rồi bóp nát nó trong tay.

Ông ta nghĩ sẽ dễ dàng hạ bệ cô như vậy sao? Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.