Bước Đến Bên Em

Chương 3: Chương 3: Không Chỉ Là Hy Vọng




[Trích dẫn] Cái thời đại mọi thứ đều là trò đùa này, bạn nghiêm túc thì bạn thua.

Nhìn thấy cô trên khán đài đàn bản sonata, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Anh chưa bao giờ tin vào định nghĩa của một tình yêu chân thật, đó chỉ là một sự giả dối. Anh nhấp một chút chất lỏng màu đỏ trong ly rồi quay mặt đi.

Hạo Nhạ Phương bước đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh:

“Cháu đang quan tâm cô gái trên khán đài kia đúng chứ?”

Anh cười nhạt:

“Không ạ! Cháu chỉ trò chuyện một chút với cô ấy lúc ở vườn Ngân Hạnh mà thôi.”

Ông điềm tĩnh xoay chiếc nhẫn vàng trên tay, đôi mắt đã lăn lộn chục năm trong chính trị kinh doanh giúp ông phán đoán chính xác hơn cả:

“Cô ta là con gái của tình nhân Hàm Khảm Hồ.”

Anh cau mày ngạc nhiên:

“Sao ông biết?”

Nhạ Phương cầm ly rượu lên nhấp nhẹ, ông im lặng một lúc lâu rồi trả lời câu hỏi của anh:

-”Đó là một bí mật.”

Anh trầm mặc nhìn lên khán đài, danh phận mà cô muốn nói đến chính là điều này?

Con gái của một tình nhân?

Giai điệu bản nhạc ngừng lại, ông đặt ly rượu vang lên bàn rồi đứng dậy:

-”Cùng ta đi tiếp chuyện với Hàm gia, con cần phát triển những mối quan hệ trong tương lai.”

Anh giật mình như thức tỉnh trong những dòng suy nghĩ mê man.

Anh dìu ông đứng dậy tiến đến gần bàn tiệc của Hàm gia, Khảm Hồ vội đứng dậy đỡ ông ta ngồi xuống ghế:

-”Chủ tịch Hạo, tôi nghe nói sức khoẻ của ông không tốt. Ông cứ để cháu trai ông đến tham dự là được rồi, việc gì phải tự hành hạ bản thân.”

Ông cười ha hả vỗ vai Khảm Hồ:

-”Ta còn khoẻ, cảm ơn ngài chủ tịch đây đã lo cho sức khoẻ của ta. À, sẵn đây ta xin giới thiệu cháu trai ta - Hạo Thiên Lạc, người sẽ thay thế ta trong tương lai.”

-”Ông cứ giữ chức vụ đó lâu một chút, cháu không hứng thú lắm trong chính trị kinh doanh.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô vội ngẩng mặt lên, hai ánh mắt va chạm nhau.

Anh chỉ mỉm cười lướt qua cô như thể chưa từng quen biết. Cô không thể lý giải cảm x của bản thân lúc này.

L anh ta cho mình hy vọng về thứ cảm giác ấm áp đó thôi sao?

Đôi mắt anh ta lánh lên những tia lạnh tanh.

Như thể, người cô gặp ở vườn Ngân Hạnh và người đang đứng ở đây là hai người khác nhau.

Đúng vậy, bọn họ có chung một vẻ bề ngoài nhưng gương mặt bên trong lại là sự riêng biệt

Hạo Thiên Lạc, anh rốt cuộc là con người như thế nào?

Cô cúi xuống tiếp tục thưởng thức đĩa thức ăn trên bàn.

-”Chủ tịch Hạo, hãy cùng chúng tôi dùng bữa được chứ?”

Nhạ Phương cười lớn gật đầu:

-''Tất nhiên rồi.”

Thiên Lạc kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, cô buông nĩa xuống lấy khăn lau miệng.

“Chào cô, tiểu thư Hàm Hạ Y.”

Cô lạnh nhạt liếc nhìn rồi cầm ly rượu lên uống một ngụm nhỏ.

“Tiểu Thư Hàm đây chắc không thích giao tiếp?”

Khảm Hồ cười gượng đưa tay cầm chai vang đỏ rót vào ly anh:

“Hạ Y từ trước đến giờ là như thế, mong cháu thông cảm.”

Cô cầm dao lên cắt miếng thịt beefsteak trên bàn thành miếng nhỏ rồi dùng nĩa cắm vào phần miếng đã cắt, và đưa lên miệng nhai chậm.

“Tôi không thích phải giả tạo giao tiếp với những người tôi không thích.”

Bữa ăn diễn ra trong sự bối rối, Nhạ Phương nhìn người con gái trước mặt, trong lòng thầm nghĩ:

“Nếu đứa trẻ này tham gia vào chính trị thì sẽ như thế nào?”

Thâm Quyên tức tối hạ giọng nhắc nhở :

-”Hãy thôi đi và tập trung vào đĩa thức ăn của mình.”

Khảm San nhìn Nhạ Phương cười nói:

-”Chị cháu tuy khó gần nhưng là một người rất tốt. Chị ấy cũng rất giỏi giao tiếp, chỉ là hôm nay chị ấy cảm thấy không khoẻ trong người nên tính tình cũng trở nên nóng nảy.” Cô nhướn mày nhìn Khảm San, đôi môi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Khảm Hồ hằn giọng thì thầm:

-”Con nên cảm thấy may mắn khi Khảm San đứng ra biện hộ giúp con.”

-”Vậy sao?”

Cô cười khẩy nhìn ông, ông biết rõ đằng sau nụ cười ấy chính là một âm mưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.