Editor: Thơ Thơ
Khuôn mặt Thái phu nhân không vui, trong thọ yến nhanh chóng thay đổi, giọng nói hiển nhiên lạnh nhạt: "Tốt nhất là như thế chứ, thân phận nàng là Ninh Vương phi tôn quý, có thể nào không giúp ngươi sinh hạ trưởng tử chứ? Vì ngươi sinh con, kéo dài hoàng tộc, đây mới là trách nhiệm chủ yếu nhất của nàng."
Mày kiếm Lưu Ký nhíu chặt nói: "Thân mẫu, Uyển Nhi vừa mới vào cửa bao lâu chứ? Bất quá chỉ có hơn hai tháng, ngươi không khỏi cũng quá nóng lòng, còn nhiều thời gian mà, nói không chừng sang năm liền mang thai."
Dứt lời, hắn tự tay nắm thật chặt hai tay của Đổng Uyển, nhẹ giọng an ủi: "tánh tình thân mẫu nóng nảy, ngươi chỉ cần điều dưỡng thân thể thật tốt đi, những chuyện khác cũng đừng quản."
Thái phu nhân liếc Đổng Uyển một cái, phân phó nói: "Xin đại phu cho phương thuốc bổ sung vào đi, chánh thê vô luận ra sao cũng phải sinh hạ trưởng tử, dù là cảm thấy áp lực, dù là phải xin thuốc chung quanh, dù là cả ngày cầu xin thần hỏi Phật, nàng cũng phải nghĩ biện pháp làm cho được." Nói tới chỗ này, vẻ mặt của bà nghiêm túc, ánh mắt chuyển qua trên người nhi tử, chậm rãi mở miệng nói: "thân thể Mộng Bình đã hoàn toàn bình phục, ngươi là vương, cũng là cây cột trụ trong vương phủ, toàn tâm toàn ý đối với một nữ nhân, cái loại chuyện lãng mạn đó ở trong hí kịch lưu luyến, không thích hợp thân phận của ngươi......"
Lời còn chưa nói hết, Lưu Ký liền cau mày nói: "Thân mẫu, sao ngươi lại nhắc tới chuyện này vậy? Không phải Nhi tử thường đi xem Mộng Bình sao? Hỏi han ân cần, ngày đó thiếu hụt qua?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Ngươi biết rõ ràng vi nương đang nói cái gì!" Thái phu nhân hơi có vẻ căm tức.
Dù là ép buộc hắn đi vào phòng tào Mộng Bình, cũng là ngồi một chút liền rời đi, cuối cùng lại trở về bên cạnh Vương phi.
Mà nữ nhân lòng hắn yêu, lại có thể không cách nào sinh con sao?
Thể chất nữ nhân hư hàn vô cùng không dễ thụ thai, có khả năng cực lớn cả đời sẽ vô sinh......
Hắn không muốn gặp mặt nữ nhân khác, trong vương phủ sao còn có thể có con cháu ra đời chứ?
Nghĩ đến vì một nữ nhân, con cháu của tiên phu Huệ Đế thì ít ỏi như thế, bà không nhịn được buồn rầu căm tức.
Hôm nay thọ yến vốn nên vui vẻ, Tào Mộng Bình thấy phu nhân lại có thể nổi giận. Lập tức lên tiếng an ủi: "Thân mẫu, xin đừng tức giận, là thân thể Mộng Bình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Cho nên không tiện lưu Ninh Vương lại, mỗi lần đều là ta chủ động yêu cầu hắn rời đi."
Lưu Ký sao không hiểu mẫu thân của mình là bởi vì chuyện Uyển Nhi không dễ thụ thai. Mượn dịp làm khó dễ chứ? Thơ_Thơ_diendanlequydon
Lưu Ký trầm mặt bình thản nói với Tào Mộng Bình: "bây giờ Mộng Bình không cần thiết giúp Bổn vương giải thích cái gì, là Lưu Ký ta xin lỗi ngươi. Ngoại trừ lòng của ta ra, cái gì ta đều có thể cho ngươi, dù dưới gối không cách nào có con cháu, ngươi ở trong vương phủ vẫn có thể hưởng thụ tôn vinh phu nhân, cả đời Phú Quý không ngại, Bổn vương tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi. Không chỉ có là ngươi, ngoại trừ vương phi Bổn vương đối với nữ nhân nào cũng giống vậy."
Lưu Ký nghiêm chỉnh biểu đạt lập trường, tính toán khiến Thái phu nhân từ đó hết hy vọng, không để cho bà cần phải bởi vì chuyện Uyển Nhi vô sinh, cả ngày bức bách hắn đi làm một gã ngựa đực. Hoặc là lại vì chuyện con cháu, hoàn toàn không để ý nguyện vọng của hắn, tự tiện thay hắn nạp thiếp thất mới vào cửa.
"Ngươi!" Thái phu nhân giận đến kém một chút đem chén nhỏ rượu đập trên người hắn.
Lúc này, lại thấy Thẩm Mộ Thu cười lớn tiếng nói: "Ha ha ha! Thái phu nhân ngươi cần gì phải vậy? Tôn nhi tự có phúc của tôn nhi, ngươi già nhàn rỗi không có chuyện gì. Luôn thích bức bách Nhi tử của mình, đưa tâm ý ngươi áp đặt ở trên người hắn, cần phải theo ý ngươi tới làm chuyện không thể. Trước kia, Trường Phong theo ý ngươi, đã làm trái với ý nguyện. Đi tranh đoạt hoàng quyền, như ngươi mong muốn, cưới Tào Mộng Bình làm thiếp, ngươi cũng đã biết đồng thời làm những chuyện này, trong lòng của hắn có nhiều ít khó chịu sao? Chẳng lẽ ngươi không thể bận tâm cảm thụ của hắn, cần phải can thiệp mọi chuyện không thể sao?"
Vì