Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 339: Chương 339: Thiếu






Editor: Thơ Thơ

"thời cơ hôm nay nàng ẩn nhẫn chờ đợi đã sắp tới, trước khi nàng nâng đỡ Túc nhi đi lên vương vị, nhất định sẽ giết ta trước hết đấy."

Nghe vậy, sắc mặt của Bảo Châu khẽ biến, nàng vội vàng nói: "Như vậy, bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Ninh Vương đến nay không phát ra tin tức, đợi vượt qua một thời gian mất tích, cũng sẽ bị chúng thần tử nhận định là đã tử vong, như vậy vương phi sẽ rất nhanh nắm giữ đại quyền sanh sát đất phong trong thực tế! Đến lúc đó nàng tùy thời muốn giết tiểu thư, giống như tùy ý giết chết một con kiến."

"Vốn đang ôm trong ngực một tia hi vọng, mong mỏi hắn có thể bình an trở lại, nhưng hắn một chút tung tích cũng không có......" Đậu Nguyên Nguyên nắm chặt hai quả đấm, hận đến cắn răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Thế cục đối với ta càng lúc càng bất lợi, cho nên ta không thể không chật vật trốn. Thừa dịp Thái phu nhân vẫn còn ở với ông trời van xin chúc phúc, trước khi Đổng Uyển vẫn chưa thể ra tay đụng đến ta, ta muốn mạng sống thì phải rời khỏi vương phủ rồi......"

Sắc mặt của Bảo Châu lập tức ảm đạm sâu lắng xuống, nhỏ giọng nói: "Đậu gia đã suy tàn rồi, không chỗ tìm nơi nương tựa, tiểu thư còn có thể đi đâu?"

Nàng là thiên kim sinh ra ở danh môn vọng tộc, thật dễ hư, căn bản là không chịu khổ nổi, cũng không rời được vinh hoa phú quý, trừ Phủ Ninh Vương Phú Quý tôn vinh, còn có thể đi đâu?

Đậu Nguyên Nguyên trầm mặt, lập tức phân phó nói: "Đi thay ta chuẩn bị vài món xiêm y trắng cùng với một chút đồ dùng thông thường đi, muốn sống, hôm nay cũng chỉ có thể cẩu thả dùng hơi tàn đến Tự Miếu đi, Ninh Vương sống chết không rõ, ta đi thỉnh an với Thái phu nhân, tỏ rõ tự nguyện đến trong miếu cư trú lâu dài, ở trước Thanh Đăng Cổ Phật, cả ngày thay vương thượng cầu phúc, Thơ_Thơ_diendanlequydon hành động lần này là chuyện đương nhiên, Thái phu nhân không chỉ biết đồng ý, mà còn sẽ yêu cầu ta lập tức lên đường. Tự Miếu là một nơi tị nạn tốt, ta lấy tư thế phu nhân vương phủ vào ở, mặc dù không giống như Phủ Ninh Vương vinh hoa phú quý, ngày vẫn có thể trôi qua rất tốt, kế sách hiện giờ chỉ có thể trước như vậy, chuyện sau này. Sau này lại tính toán sau thôi."

Trước mắt quan trọng nhất chính là theo dõi. Nàng phải kiên nhẫn theo dõi, đợi đến một ngày kia Đổng Uyển sinh đẻ, mới có thể quyết định bước kế tiếp.

Bảo Châu hỏi tiếp: "Như vậy Túc Vương tử thì sao?"

Đậu Nguyên Nguyên đương nhiên mở miệng nói: "Túc nhi là một khối kim bài bảo vệ ta giàu sang, có cơ hội rất lớn, ta sẽ bởi vì hắn mà trở thành Vương thái hậu ở đất phong, hắn có thể để cho ta cả đời Phú Quý tôn vinh, có thể nào không tùy thân mang theo chứ? Túc Vương tử đi Tự Miếu thay phụ vương mình cầu phúc, Đổng Uyển không có lý do gì phản đối. Ngươi đi mang Túc nhi vào đi, hắn giống như chúng ta cùng một chỗ mà rời khỏi."

***

Tuyết trắng mịn như bay phất phơ trên không trung từ từ bay xuống, cả vùng đất một mảnh trắng xóa xem ra tinh khiết không tỳ vết. Đồng thời cũng mang đến một cỗ lạnh lùng thuộc về mùa đông. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở phía trước một tòa miếu lớn. Hồng Ngọc dẫn đầu xuống xe ngựa. Sau đó ghé đầu nói với bên trong: "Tiểu thư, bên ngoài trời giá rét, tuyết lại rơi xuống rồi, sẽ để cho nô tỳ vào tự đi đón Túc Vương. Ngươi ở đây chờ một chút trong xe ngựa, ngàn vạn đừng chịu lạnh!"

"Nếu đi tới Tự Miếu, nên đi vào lễ Phật, đi tới trước Phật cũng nên dâng hương chứ? Huống chi chuyến này vương phủ cũng không có phái người đi trước thông báo để cho ngươi đi nhận Túc nhi, Đậu Nguyên Nguyên há chịu dễ dàng buông tay đấy? Chuyện này, vẫn phải là để ta tự mình ra mặt."

Hồng Ngọc bĩu môi, nói: "Được một lúc không có thấy Túc Vương tử rồi, Thái phu nhân nhớ nhung ngay, hôm nay vương phủ đặc biệt phái xe ngựa tới đón người. Đậu phu nhân dù là ương ngạnh nữa cũng không dám thật chọc giận Thái phu nhân chứ? Cần gì tiểu thư tự ra tay đấy? Nô tỳ lại cảm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.