Sau khi Triệu Hùng đến trường mẫu giáo đón con gái là trực tiếp đến trường học đón luôn cô em vợ Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh nhận năm tấm vé VIP vào cửa của buổi hòa nhạc nên vui vẻ đến ôm hôn Triệu Hùng một cái.
"Anh rể, anh thật sự là rất giỏi." Lý Diệu Linh vui vẻ nói: "Hừ, đám người Đỗ Mỹ Ngân còn nói tôi khoác lác, hiện tại tôi sẽ lấy vé vào cửa gửi cho bọn họ xem."
Lý Diệu Linh gửi ảnh mấy tấm vé VIP vào cửa vô trong nhóm cho đám người Đỗ Mỹ Ngân xem, trong nhóm lập tức sôi trào lên.
Đỗ Mỹ Ngân nhắn một câu nói: "Diệu Linh, anh rể của cậu thật sự rất giỏi. Đây là một lố vé VIP đó!"
"Đúng vậy. Diệu Linh, anh rể của cậu thật là giỏi." Mấy bạn nữ khác cũng rối rít phụ họa theo.
Lúc này Lý Diệu Linh mới chú ý tới trên tấm vé VIP có ghi một loạt số chỗ ngồi.
"Anh rể, đám Đỗ Mỹ Ngân còn đang khen ngợi anh đó." Lý Diệu Linh đọc một đoạn chat của đám Đỗ Mỹ Ngân cho Triệu Hùng nghe.
Triệu Hùng mặc kệ Lý Diệu Linh mà tự mình lái xe. Anh đã quá quen thuộc với hành vi này của cô em vợ từ lâu.
Lúc Dao Châu còn nhỏ, Triệu Hùng ở nhà chăm con. Anh hoàn toàn giống một vú em. Anh thường xuyên bị Lý Diệu Linh mở miệng kêu đồ vô dụng, anh còn bị con nhóc này xem thường các loại.
Hiện tại Triệu Hùng làm tài xế của Trần Thiên Trung nên làm việc càng ngày càng vênh váo để Lý Diệu Linh thay đổi cách nhìn với Triệu Hùng, hiện tại cô ấy cảm thấy Triệu Hùng là một người tiềm năng.
Con nhóc này luôn yêu ghét rõ ràng như thế, xưa nay chưa bao giờ biết giấu diếm.
Dao Châu hỏi Lý Diệu Linh: "Dì út, có phải minh tinh lớn rất đẹp không?"
"Đẹp… Đẹp chứ. Đúng thế, dì út bật một bài hát của ca sĩ cho cháu nghe nha, tên là ngắm nhìn ánh sao sáng trên bầu trời. Rất là hay đó!"
Bọn họ bắt đầu nghe lời bài hát: "Người tôi nhớ mong nhất, anh đang ở nơi đâu? Anh nói cho em biết lúc nhớ anh hãy nhìn lên ánh sao sáng trên bầu trời, mỗi ngày em đều ngắm sao nhưng vẫn không có tin tức của anh, anh đang ở đâu thế? Người em luôn nhớ mong nhất ơi."
"Những ngôi sao… Những ngôi sao hát ca!"
"Những ngôi sao… Những ngôi sao biết nói chuyện!"
"Là anh đang hát cho em nghe sao? Cũng là anh đang nói chuyện với em à?"
Sau khi Triệu Hùng nghe bài hát, vậy mà cũng có cảm xúc. Anh có cảm giác bài hát này chính là Triệu Hiền sáng tác cho anh.
Lúc đến nơi, Triệu Hùng để Dao Châu bỏ cặp sáng vào trong nhà, sau đó dẫn theo con gái và Lý Diệu Linh gõ nhẹ cửa nhà Lê Mai mấy lần.
"Mọi người đến rồi!" Lê Mai lên tiếng, cô ta mở cửa ra đã nhìn thấy Triệu Hùng và con gái của anh, còn có Lý Diệu Linh, cô ta cười chào hỏi nói: "Diệu Linh cũng đến đấy à?"
"Chị Mai, tôi không mời mà tới, chị sẽ chào đón tôi chứ?"
"Hoan nghênh mà, tại sao lại không chào đón chứ? Thêm một cái chén một đôi đũa mà thôi!" Lê Mai cười híp mắt cầm một đôi dép lê.
Triệu Hùng nói: "Cô Mai, có gì cần làm cô cứ việc căn dặn. Thái thịt, xào rau đều là sở trường của tôi."
"Ừm, chị Mai, hiện tại anh rể của tôi nấu ăn rất được. Chị không biết đâu, lúc trước anh ấy cầm muỗng xào đồ ăn lại xào thành mặn chát."
Lê Mai cười quyến rũ nói: "Đàn ông có thể xuống bếp nấu cơm cũng không tệ rồi! Chị gái em thật có phúc. Đúng rồi, khi nào thì Thanh Tịnh về?"
Triệu Hùng nói: "Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy."
Dao Châu chạy tới chơi với mèo, Lý Diệu Linh ở trong phòng bếp vừa nói chuyện phiếm với Lê Mai vừa làm trợ thủ giúp đỡ cô ta.
Triệu Hùng gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh nói cho anh biết còn nửa tiếng nữa là có thể về đến nhà.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng nói với Lê Mai rằng Lý Thanh Tịnh còn khoảng nửa tiếng nữa mới có thể về đến nhà.
Lê Mai chuẩn bị món ăn rất phong phú, tất cả có mười món, hầu như đều là món ngon, Lý Diệu Linh nhìn thấy mà chảy nước miếng.
Triệu Hùng đến phòng bếp hỏi: "Cô Mai có cần tôi hỗ trợ không?"
"Không cần. Để tôi đi hấp cua, xào mực là xong rồi. À anh giúp tôi xé gà quay ra đi, trên bàn có sẵn bao tay một lần đó."
Triệu Hùng trả lời “Được”, sau đó anh đeo bao tay lên vội vàng xé gà quay.
Ước chừng khoảng hơn hai mươi phút sau, Lý Thanh Tịnh đã tan tầm trở về.
Vừa vào nhà là cô chỉ thấy trên mặt bàn bày một mâm món ngon lớn.
Trong tay Lý Thanh Tịnh cầm một giỏi hoa quả mỉm cười nói: "Cô Mai, cô cũng quá khách sáo. Tùy tiện ăn như thường ngày là được rồi."
"Vậy làm sao được, tôi mời mọi người ăn cơm thì món ăn cũng phải phong phú. Cũng không biết những thứ tôi chuẩn bị mọi người có thích ăn không?"
"Cô Mai, đây là trái cây tôi mua đến cho cô."
Lê Mai nhận giỏ trái cây Lý Thanh Tịnh đưa tới nói: "Thạnh Tịnh, cô cũng quá khách sáo rồi!"
"Cô mau ngồi xuống, tôi đi lấy rượu đây!" Lê Mai nói.
"Để chồng tôi đi lấy đi, anh ấy có rượu ngon." Lý Thanh Tịnh khách sáo nói.
Lê Mai cười nói: "Vẫn nên nếm thử đặc sản rượu nho nhà tôi đi. Mặc dù không quý như rượu của mọi người nhưng thắng ở thuần túy, khỏe mạnh, không ô nhiễm."
"Được, tôi đi rửa tay đây." Lý Thanh Tịnh buông giỏ xách xuống đi vào nhà vệ sinh.
Sau đó Triệu Hùng đi vào theo.
Lý Thanh Tịnh giật mình kêu lên, cô nhỏ giọng hỏi Triệu Hùng: "Anh vào đây làm gì?"
Triệu Hùng nhỏ giọng nói chuyện hôm nay Lê Mai té xỉu ở bệnh viện cho Lý Thanh Tịnh, anh còn nói Lê Mai bị u não, tốt nhất để cô ta uống ít rượu.
"Ồ, cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại thế..." Lý Thanh Tịnh vừa nói đến đây, Lê Mai đã cầm lấy một bình rượu đỏ đi ra.
"Ôi. vợ chồng hai người làm gì vậy?" Lê Mai tò mò dò hỏi.
Triệu Hùng cười giải thích nói: "À, tôi cũng vào rửa tay!"
Lê Mai cười nói lời trêu chọc Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: "Vợ chồng hai người thật là mặn nồng!" Nói xong cô ta đã cầm rượu đỏ đi khỏi.
Nói chuyện "Mặn nồng", Lý Thanh Tịnh lập tức trầm mặt xuống, cô nhỏ giọng nói với Triệu Hùng: "Anh đừng tưởng rằng em sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm qua! Em sẽ không tính chuyện này dễ dàng như vậy đâu."
Triệu Hùng lộ ra vẻ mặt cam chịu, nhưng mà trong lòng lại rất ngọt ngào.
Lý Thanh Tịnh càng như vậy, cho thấy cô càng quan tâm anh. Chỉ cần chờ tiêu tan hiềm khích lúc trước, tình cảm giữa hai vợ chồng nhất định sẽ lại tăng thêm một bậc.
Triệu Hùng rửa tay xong quay lại bàn, Lê Mai đã chuẩn bị rượu xong. Cô ta nâng ly cười nhẹ nói: "Nào, ly rượu này tôi mời mọi người, hoan nghênh mọi người đến nhà tôi làm khách. Đến lúc mọi người có chuyển sang nhà mới thì nhất định phải cho tôi biết. Lê Mai tôi nhất định đến góp vui!"
Ban đầu Lý Thanh Tịnh không thích người phụ nữ Lê Mai này lắm, cô cảm thấy Lê Mai quá diêm dúa lòe loẹt, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều giống như đang dụ dỗ người khác. Nhưng ở chung lâu thì cô mới cảm thấy con người Lê Mai cũng không tệ lắm.
Lý Thanh Tịnh đáp trả: "Cô Mai, đến lúc đó nhất định thông báo cho cô. Cũng cám ơn hôm nay cô đã tiếp đãi nhiệt tình."
Lý Thanh Tịnh là công ty tổng giám đốc nên phải thường xuyên ra ngoài xã giao, vì thế cô đặc biệt giỏi về ăn nói.
"Cám ơn cái gì, tất cả mọi người đều là hàng xóm. Bà con xa không bằng láng giềng gần! Nào, chúng ta cạn ly."
"Cạn ly!"
Ngay lúc Lê Mai muốn uống cạn ly rượu đỏ trong tay, Lý Thanh Tịnh nói khuyên can với Lê Mai: "Cô Mai, cô vẫn nên uống ít rượu một chút! Tôi nghe Triệu Hùng nói gần đây cơ thể cô không được tốt lắm."
Lê Mai nghe xong đã biết Triệu Hùng nói chuyện khối u trong đầu mình cho Lý Thanh Tịnh biết.
Lê Mai cười quyến rũ nói: "Cô Thanh Tịnh, tôi không có già mồm như vậy đâu. Yên tâm đi!" Nói xong cô ta vẫn ngửa cổ uống hết rượu trong ly.
Lý Thanh Tịnh nhíu mày lại, cô không nghĩ tới Lê Mai mạnh mẽ như thế. Nhưng cô lo lắng Lê Mai xảy ra chuyện mới không ngừng khuyên cô ta uống ít thôi.
Lý Diệu Linh không biết chuyện gì xảy ra, cô ấy chỉ cho là Lê Mai bị bệnh không thoải mái.
Ngay lúc uống xong hết một chai rượu, Lê Mai về phòng ngủ lấy chai rượu thứ hai.
Sau khi cô ta mở nắp chai rượu ra, trong tay cô ta cầm một bịch phấn bột. Nó tên là "Đoạn trường tán", là một loại thuốc độc ác liệt.
Trước đó Lê Mai đã tiêm huyết thanh giải độc, chỉ cần cpp ta hòa lẫn thuốc bột này trong rượu là có thể giết chết cả nhà Triệu Hùng. Đến lúc đó nhiệm vụ của cô ta sẽ hoàn thành.
Ông cụ nhà họ Hà nói cho Lê Mai biết phải tìm cách điều tra thân thế của Triệu Hùng. Nếu như hiện tại không điều tra được là sẽ phải diệt khẩu Triệu Hùng. Cho nên bước cuối cùng của Lê Mai chính là có thể giết chết Triệu Hùng mọi lúc.
Nhưng ngay lúc Lê Mai muốn trộn "Đoạn trường tán" vào trong rượu, trong đầu của cô ta lại nhớ tới hình ảnh Triệu Hùng cứu mình. Cô ta có chút do dự mình có nên bỏ "Đoạn trường tán" vào rượu hay không? Hay vẫn tiếp tục điều tra thân thế Triệu Hùng đây?
"Cô Mai!"
Lê Mai nghe thấy Lý Thanh Tịnh gọi mình, cô ta vội vàng giấu bọc "Đoạn trường tán" đi.
Chỉ thấy Lý Thanh Tịnh đi vào trong phòng kéo tay Lê Mai ngồi xuống, cô nhỏ giọng nói: "Cô Mai, có phải kinh tế của cô có khó khăn không? Nếu vì thiếu tiền không đi làm phẫu thuật thì nhà chúng tôi có thể cho cô mượn. Cô đừng vì tiền mà làm chậm trễ phẫu thuật. Chuyện này không trì hoãn được đâu!"
Lê Mai nghe thấy thì trong lòng có chút cảm động, cô ta không nghĩ tới Lý Thanh Tịnh vào phòng là vì nói chuyện này. Nhất định là Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nghĩ rằng Lê Mai thiếu tiền mới không đi làm phẫu thuật cắt bỏ khối u trong đầu.
Lê Mai cười cay đắng giải thích nói: "Thanh Tịnh, tôi sẽ nói thật với cô vậy! Phẫu thuật có nguy hiểm. Tôi lo lắng tôi tiến vào phòng phẫu thuật rồi là không ra ngoài được nữa, còn không bằng thừa dịp vẫn còn thời gian mà hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp này."
"Không được đâu cô Mai, chuyện này cô nhất định phải nghe chúng tôi. Chúng tôi biết cô ở thành phố Hải Phòng không có người thân, cô có thể xem chúng tôi như người thân. Cô thiếu tiền thì chúng tôi có thể cho cô mượn, chừng nào cô có tiền hẳn trả cho chúng tôi cũng được! Chuyện gì cũng có thể kéo, duy chỉ có bệnh tật không thể kéo dài!"
"Thanh Tịnh, cô để tôi suy nghĩ một chút đã. Trong lòng tôi rất khó chịu về điều này."
Lý Thanh Tịnh nhẹ gật đầu rồi cướp rượu trong tay Lê Mai nói: "Loại bệnh của cô không thích hợp uống rượu, chúng ta vẫn nên lấy nước thay rượu thôi!"
"Được, hiện tại tôi nghe lời cô. Nhưng mọi người đừng trách tôi tiếp đãi không chu đáo là được!"
Trong lòng Lê Mai cảm thấy vô cùng ấm áp, cô ta cảm thấy Lý Thanh Tịnh giống như một chị gái tri kỉ đang dạy dỗ mình.
Haiz! Nếu như mình có một người chị gái thế này thì tốt biết bao nhiêu!