Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nụ hôn này, giống như trong dự liệu, nhưng lại ngoài dự liệu. Cô không hề có chút giãy giụa, chỉ yên lặng đón nhận nụ hôn của anh. Hồi sau, bị anh hôn đến lờ mờ, tay siết lấy âu phục trên người anh, nhẹ nhàng thở dốc.
Mãi lâu sau, đến khi cả hai không thở nổi nữa, môi anh mới quyến luyến rời khỏi môi cô. Nhìn bộ dạng mơ màng của Hạ Tinh Thần, trong lúc nhất thời Bạch Dạ Kình cảm thấy không kiềm nén được nữa. Đè chặt tay cô ngang hông anh, nhưng ngay sau đó lại buông ra.
“Lên lầu đi.” Giọng nói vững vàng. Chỉ ba chữ dường như đè nén tất cả dục vọng, nơi con ngươi sáng như sau ẩn chứa đầy sự nhẫn nại cùng thống khổ.
Hạ Tinh Thần cảm giác được nổi khát vọng của người đàn ông này đối với cô rất rõ ràng.
“Vậy... Em lên đậy.” Cô khẽ nói, ngay cả bản thân Hạ Tinh Thần cũng cảm giác được sự quyến luyến, mềm mỏng cùng uyển chuyển nơi giọng nói mình.
Bạch Dạ Kình nhìn cô thật sâu, vẻ nguy hiểm hiện rõ ràng trong bóng đêm: “Nếu còn nói với anh như vậy... Tối nay, hoặc là em không đi được, hoặc là anh không đi được.”
Gương mặt Hạ Tinh Thần đỏ ửng, vội vàng lui về sau một bước.
“À, áo khoác của anh...”
“Mặc đi.”
“... Ừm, được.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, khép chặt áo. Mặc dù áo không dày lắm, thế nhưng, lại tựa như nhiệt độ cơ thể của anh đang bao phủ cô, ấm áp không nói nên lời. Ngay cả gió rét bên ngoài cũng không còn đáng sợ nữa.
Cô đi được một bước, bỗng nhiên quay đầu lại.
Bạch Dạ Kình tựa vào thân xe, vẫn ung dung nhìn cô: “Nếu như em thật sự không bỏ đi được, anh có thể lên lầu với em. Nhưng mà... Một khi đã lên, có lẽ tối nay sẽ không xuống.”
Câu nói sau cùng kia, muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu mập mờ.
“...” Hạ Tinh Thần lập tức đỏ mặt. Người đàn ông thật là: “Em muốn hỏi, bắt Lý Linh Nhất làm những việc đó, là ý của anh sao?”
Bạch Dạ Kình nhún nhún vai: “Anh không nghĩ ra được chiêu cay độc như vậy. Là đề nghị của Lãnh Phi.”
Hạ Tinh Thần có chút bất ngờ. Bình thường Lãnh Phi là một người nói năng thận trọng, nhưng thật ra lại có rất nhiều quái chiêu.
“Kết cục như vậy, có hài lòng không?” Bạch Dạ Kình hỏi.
Hạ Tinh Thần khẽ vuốt càm, coi như lần này đã hoàn toàn khiến cho Lý Linh Nhất không dám phách lối nữa!
Bạch Dạ Kình tựa vào thân xe, tùy ý cùng cô trò chuyện: “Mượn chuyện lần này, cùng tra xét cả hai người Dương Ngô. Bọn họ cũng không trong sạch cho lắm.”
“Nhưng mà tra xét họ không sao ư? Em nghe ba nói, bọn họ là người của Tống Quốc Nghiêu, nếu như anh làm vậy, Tống Quốc Nghiêu sẽ không...”
“Tầm ảnh hưởng của họ không lớn, vẫn chưa uy hiếp được anh ta. Anh ta cũng sẽ không ngu xuẩn đến nỗi vì hai người đó mà trở mặt với anh.”
“Vậy thì tốt.” Hạ Tinh Thần thở phào. Thật ra chuyện cô lo lắng nhất chính là việc anh hủy bỏ lễ đính hôn.
Bạch Dạ Kình nhìn cô thật sâu, nghiêm mặt nói: “Hiện tại tất cả mọi người đều đã xử lý xong, còn anh thì sao?”
Hạ Tinh Thần có chút khó hiểu nhìn anh. Bạch Dạ Kình nhìn cô: “Chuyện 5 năm trước... Đã nghĩ ra sẽ xử lý anh thế nào chưa?”
Cô biết anh đang nghĩ gì, hai tay cô nhẹ nhàng bỏ vào túi áo khoác của anh, ánh mắt trong suốt, cuối cùng, cô lại lắc đầu. Trong hốc mắt, có một tầng sóng đang dao động: “Em đã xem quá khứ như một giấc mộng, không còn oán trách anh nữa rồi. Năm năm này, mặc dù bởi vì chuyện mang thai, em đã phải chịu đựng rất nhiều, thế nhưng, em vẫn luôn cảm thấy Đại Bạch là món quà mà thượng đế ban cho mình. Chỉ cần sau này, anh có thể làm một người ba hợp pháp, để con trai chúng ta được vui vẻ, cho con một tương lai tươi sáng cùng tốt đẹp, kiếp này, em cảm thấy mình không hề có chút tiếc nuối hay oán trách chuyện gì cả.”
Lúc nhắc tới đứa nhỏ, khuôn mặt cô tràn ngập sự dịu dàng và thỏa mãn. Giờ khắc này, rõ ràng là cô ăn mặc đơn giản, tùy tiện như thế, thậm chí ngay cả mái tóc dài cũng bị gió thổi tán loạn, nhưng cả người cô giống như đang được phủ một tầng ánh sáng. Cho dù là ban đêm, cũng rực rỡ như thế, khiến cho lòng người dao động.
Vị trí tim Bạch Dạ Kình, giống như đang bị thứ gì đó va đập kịch liệt, anh cảm thấy cực kỳ ấm áp và cảm động. Cô là một người phụ nữ biết yêu thương lại sâu sắc. Một người như vậy rất dễ khiến người khác yêu mến. Trước đây rốt cuộc anh có bao nhiêu thiện cảm với cô, anh chưa từng nghĩ tới, nhưng mà anh biết, ngay lúc này thiện cảm của anh không chỉ đơn giản là chút xíu.
“Tại sao lại nhìn em như vậy?” Hạ Tinh Thần bị anh nhìn đến không được tự nhiên, anh cứ nhìn chằm chằm cô rất lâu.
Bạch Dạ Kình bừng tỉnh, chớp chớp mắt, cố tình trầm mặt: “Trong《Shin - Cậu bé bút chì.》 Tiểu Bạch là một chú chó.”
“Anh cố tình vào xem?” Hạ Tinh Thần bất ngờ. Anh còn có thời gian để xem phim hoạt hình!”
“Em lại có thể đem anh ra so sánh với một chú chó!”
Cô nở nụ cười. Khuôn mặt sắc lạnh anh cố tình tạo ra, dưới sự tác động của nụ cười này, dần dần tiêu tan. Cuối cùng, đưa mắt nhìn cô đi lên lầu, vào lại trong xe, soi mặt mình vào kính chiếu hậu, khóe mắt bất giác nhếch lên.
Anh ngẩn ra, lại nhìn vào gương lần nữa. Bị trúng tà rồi sao? Cô so sánh anh với một chú chó, anh không hề tức giận, ngược lại còn đang cười!
... ... ... ...
Hôm sau.
Mới sáng sớm Hạ Tinh Thần đã thức dậy rửa mặt, sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô lập tức nghe thấy tiếng ầm ầm vàng lên cách vách. Giống như đang sửa chữa. Chuyện gì đây?
Gian phòng cách vách vẫn luôn bỏ trống, chẳng lẽ đã có người đến ở? Đây cũng là chuyện tốt mà. Tóm lại sẽ thêm phần náo nhiệt. Nghĩ vậy, cô liền gạt chuyện này ra khỏi đầu. Chải chuốc xong, thay quần áo chỉnh tề, cô nghe thấy Trì Vị Ương đang gọi mình dưới lầu để cùng đi làm, cô vội vàng lên tiếng, xách túi đi ra.
“Xin hỏi, là Hạ tiểu thư đúng không?”
Vừa mới đi ra ngoài, có một người đàn ông trông giống như kiến trúc sư, đang cầm bản vẽ, mang mắt kiếng đột ngột đứng cản cô. Hạ Tinh Thần có chút mơ hồ, vừa quan sát đối phương, vừa khó hiểu gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi. Anh là ai?”
“Chào cô, tôi là kiến trúc sư của căn phòng này. Gian phòng cách vách kia, sẽ được thông qua với phòng cô, cho nên, hai ngày kế tiếp có thể khiến cô hơi bất tiện. Mong cô thông cảm.”
Hạ Tinh Thần hoài nghi bản thân đã nghe lầm. Gian phòng cách vách kia từ lúc nào đã là của cô vậy?
“Nhưng mà, tôi không có nói là muốn thông với phòng bên kia! Gian phòng đó cũng không phải của tôi. Có phải mọi người đã hiểu lầm gì rồi không?” Hạ Tinh Thần cảm thấy đầu óc mơ hồ. Gian phòng kia cô không có mướn, hơn nữa, cô chỉ ở một mình, sao có thể thuê hai căn được?
“BOSS của tôi đã nói nếu cô có ý kiến gì, có thể trực tiếp gọi điện thoại hỏi anh ấy.”
“BOSS? Xin hỏi người đó là...”
“Anh ấy chỉ nói, họ Bạch.”
Hạ Tinh Thần lập tức hiểu ra mọi chuyệ. Họ Bạch, trước đến giờ, cô chỉ quen biết một người đàn ông họ Bạch duy nhất, trừ Bạch Dạ Kình ra thì còn ai vào đây.