Chỉ Cần Tao Yêu Mày Là Đủ

Chương 8: Chương 8




Trời ới, sáng sớm hôm sau nó dậy, mà bị phải dậy thì đúng hơn. Rõ không công bằng, hắn với thằng Tùng (em nó) dậy thì cứ dậy liên quan gì nhỉ? Anh em nhà hắn dậy sớm tập thể dục cứ xách theo nó đi làm gì cho mệt người, giờ mới 4h30 sáng, rét run cầm cập, đang rúc trong chăn ấm mà bị lôi đi có ghét không cơ chứ. Nhớ đấy, tao sẽ trả thù!

Vâng 30 Tết sáng, 3 chúng nó chạy vòng vòng đi ngắm cảnh sương mù dày đặc, Tết năm nay very very lạnh. Có lẽ nên suy nghĩ lại, không nên trả thù 2 anh em nhà hắn nữa, vì hì hì, cảnh quá ư là đẹp. Đèn đủ thứ màu sắc được trang trí trên cây, hoa đào nở rộ hai ven đường, màn sương mờ mờ ảo ảo trong ánh đèn lấp lánh, ôi thiên nà, piêu nà (t/g: mấy câu quen miệng của Au thôi, hì hì, ôi thiên nà: ôi trời ơi, piêu nà: đẹp quá). Nó cứ phải nói là mở to mắt để ngắm, người như đang trên mây ế. Cảnh đẹp thì đẹp thật nhưng khi con người ta lâm vào cảnh khốn khổ thì không còn tâm trạng ngắm cảnh nữa đâu. Nó chính là ví dụ điển hình cho câu nói đó, cơn rét ập tới là xua tan hết lãng mạn trong cái đầu bé xinh kia của nó, lại hừ nhẹ một tiếng nó bỏ đi lên trước. Hắn á, còn đang bận rộn chơi mấy trò sửu nhi với thằng em nó, bắt ong bắt bướm, ngắt hoa gì đấy trong tiết trời thiếu hụt ánh sáng. Thây kệ tụi bay, bà về lắp đầy bụng đây, không lại bị mẹ sai vặt rồi không kịp ăn. Tết nói chung bận rộn lắm, cứ kêu sướng mà chả sướng tí gì, nó còn đang lo hoạn nạn trước mắt đây. Vâng, không gì khác là tiền lì xì.

Quả nhiên không sai, nó về nhà đã bị mẹ dẫn đi chợ mua đồ rồi, thật đúng là người tính không khác gì trời tính mà. Lên chợ thì hắn cũng lại mặt dày đi theo, mẹ không những không khó chịu mà còn rất chi là tình củm tay bắt mặt mừng đủ thứ bla… Đi với hắn và với mẹ chỉ làm tay sai thôi, hắn thì cứ dính lấy mẹ còn đồ thì quăng cho nó cầm. Thây kệ vậy, nhường được thì nhường, nó chả thèm chấp vặt hắn làm chi cho đau đầu hại não.

- Ê, mày định cư luôn nhà tao đó à. Tết thì phải về nhà mày đi chớ.

Nó khổ sở xách đống đồ, mặt phụng phịu nói nhõng nha nhõng nhẹo với hắn.

- Tao ở nhà mày không được hả?

Hắn tỉnh bơ quăng cho nó câu hỏi cụt ngủn.

- Biến đê, nhà tao không chứa chấp mày đâu nhá.

Nó nói vu vơ thêm vài câu rồi cong đuôi chạy theo mẹ, hắn cũng lẳng lặng đi theo, trầm tư hơn, rồi chạy nhanh đến chỗ nó, cướp đống đồ nặng ơi là nặng từ tay nó.

- Để tao cầm, mày xách nặng vậy lỡ mà sút cân thì tao lo lắm.

Nó đơ như Nitơ chả biết nghĩ gì về hành động tốt đẹp ấy của hắn, có lẽ thằng này hôm nay ăn phải bả chó của Binh Tư rồi, haizzza. Cả buổi sáng 2 đứa cứ quấn quýt với nhau hết sức tình cảm. Vâng đó là trong suy nghĩ của mẹ nó, còn nó và hắn thì đang đấu võ mồm, võ vật học, võ ăn, võ bla bla…

- Nếu có một điều ước, mày sẽ ước gì?

Nó đột nhiên lên tiếng.

- Ờ, mày hỏi ngu vãi, toàn hỏi những cái không có thực, tao chả thèm ước chi cho mệt.

Vâng đáp lại câu trả lời đó của hắn bằng khuôn mặt đen như cái đít nồi, nó vùng vằng đánh đập hắn không thương tiếc.

- Này thì mày dám chửi bà ngu này, này thì dám chê bà sống ảo này, này thì mày dám phũ với bà, dám khinh không thèm trả lời câu hỏi của bà này, hỗn xược…

Mỗi câu này… của nó là lại giáng một cú đánh cực đỉnh vào đầu hắn.

- Đùa đấy, nếu có một điều ước, tao ước mày không bao giờ giảm nổi cân. Ahihi đồ ngốc!

Nói xong hắn chạy, còn free cho nó cái mặt nhăn nhở nữa, để cho con bé rượt đuổi tới tấp, mệt bở cả hơi tai.

Về nhà, 2 đứa ngoan ngoãn nghe lời mẹ sai vặt, không ai khác là nó và hắn. Mẹ nó quý hắn lắm, cơ mà chả biết tại sao ý, chắc mẹ thích thì mẹ quý thôi. Phận làm con gái, nên đành phải làm tên sai vặt, hiu hiu cho mẹ.

- Hiếu có ăn Tết cùng gia đình cô luôn không? Nghe con này nhà cô bảo, cháu thường ăn Tết một mình…

Mẹ tôi cười hiền, giọng nói đầy ấm áp. Tôi nghe mà rợn cả tóc gáy, hôm nào mẹ mà nói với tôi như thế chắc tôi sẽ khao cả lớp, mỗi đứa hẳn 1 cái kẹo mút, không chung đụng lẫn nhau… mà thằng Biu nó ở nhà chắc chắn sẽ có nhiều chuyện kinh dị xảy ra, ôi mẹ ơi, đừng mà, stop! Please, huhu…

- Nếu cô đồng ý thì cháu sẽ ở lại, vì nhà cháu thực sự không có ai ở nhà cả, ba mẹ cháu đi công tác không về…

- Ôi được thế thì còn gì bằng.

Bằng… được thế thì còn gì bằng, phụt. Nó nghe mà lòng như muôn hoa nở rộ, ngàn

sao lung linh lấp lánh. À đó chỉ là tâm trạng trong truyền thuyết, còn nó thì nghe như muốn cào xé con timmmm.

- ớ mày ở đây à, về nhà lấy đồ cùng tao.

Đi ngang qua thấy nó đang đập đầu vào tường thì hắn hỏi thăm xíu.

- Mày im đi, đừng nói gì nữa, mọi thứ đã quá rõ ràng.

Mịa con này ăn phải bả rồi, nói linh ta linh tinh.

- Mày có thích ăn vả không con kia, nói vớ va vớ vẩn. Xách dép rồi đi theo tao.

Nó lững thững đi theo hắn về nhà lấy đồ, xàm, ở có mấy hôm cũng chơi trò đồ đoàn.

~~~~~~~~~~~~~~ Đêm 30~~~~~~~~~~~

- Này này, gì mà ngủ như lợn ý, dậy, dậy mau!

- Đm, biến ra chỗ khác cho bà ngủ, cút ngayyyyyy…!

Nó chui rúc vào cái chăn ấm áp kia, không muốn nhấc chân ra một chút nào. Hắn lắc đầu ngao ngán. Nhớ lại lời nó nói vào khoảng 8h tối, tức là 4 giờ trước.

- Này Hiếu Biu, lát giao thừa gọi tao dậy nhớ, bằng mọi giá phải lôi tao dậy, nhớ chưa, mày đã nhớ chưa???? Không mai mùng 1 Tết tao ăn vạ mày…

- Chỉ sợ con lợn như mày không dậy nổi.

- Đùa, ở đây có 2 con lợn, ý mày nói con nào?

Hắn cau mày, con này hỏi câu ngu người, có đứa nào tự đi nói mình là lợn không cơ chứ….

Haizzz đúng như dự đoán, con này ngủ không biết trời đất gì sất…

- Anh Hiếu kệ chị ý đi, anh em mình đi xem pháo hoa đi.

- Tùng cứ đi trước đi nhé, anh đợi nó dậy.

- Thế kệ anh, em đi nhé. Pye pye anh!

Con này, tao không lôi mày dậy, mai lại thủng màng nhĩ cho xem. Nói rồi, hắn mặc thêm áo, đội mũ, quàng khăn các thứ cho nó, xong vác con gấu lợn ấy lên lưng cõng đi xem pháo hoa. Nó ngủ ngon lành trên lưng hắn…

- Sao ấm thế nhỉ?...

- Ừ, mày đang trên lưng tao thì chả ấm.

- Aaaaaaaaaaaaaaaa…………… Đồ lợi dụng, đồ dâm tà, đồ độc ác…

- Mày, im mồm! Nhìn trên kia đi.

Hắn vừa nói vừa đưa tay lên bầu trời đầy màu sắc, tiếng pháo hoa rộn rã. Trên phố mọi người háo hức đón giao thừa, đèn đường sáng rực đủ thứ màu sắc lung linh.

- Này Biu, mày thấy đẹp không?

- Ừ đẹp, nó đẹp hơn khi tao có mày.

- Há há, sến súa vãi, mày học đâu đấy?

- Mày chỉ cần phát ngôn thêm câu nữa, là hai chân mày sẽ đáp xuống đất sớm thôi.

Nó biết ý nên im tịt, choàng tay qua, ôm lấy cổ hắn, rõ ràng chăm bẵm nó vậy mà bản thân không biết tự lo cho mình, khăn không choàng, mũ không đội,…

------------------- Mèo con ------------------

Tao cảm thấy thật bình yên, giản đơn khi ở bên mày. Cảm giác dễ chịu lắm, không như những đứa con gái khác thân thiết với tao chỉ vì tiền (t/g:con này nó cũng hám tiền chứ ). Mặc dù có thể mày học giỏi, nhưng nó lại chả liên quan gì đến chỉ số IQ của mày cả, vẫn ngu như bò. Hahaa, tao sẽ không quên mày đâu, sẽ hơi lâu nữa tao mới có thể nhìn thấy cái mặt bánh bao của mày đó, nên hãy cố mà giữ gìn kỉ niệm tốt đẹp ấy đi, và nhớ kĩ khuôn mặt tao này… Thương con tó!...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.