Chí Dị Huyền Nghi Hệ Liệt - Dạ Đàm Bồng Lai Điếm

Chương 2: Chương 2




Trong hộp đồng, lại là một hòn đá.

Một hòn đá đen sì.

Tuy là đá nhưng hình dáng vuông vắn, có góc cạnh rõ ràng.

Mà màu đen này cũng là màu đen thuần túy nhất, tinh khiết nhất, lỡ nhìn lâu sẽ bất ngờ có cảm giác đầu váng mắt hoa, giống hệt đêm đen vô tận, đáy biển tối tăm, tưởng như tất cả ánh sáng trên đời đều bị nó hấp thụ, cho đến khi không còn gì sót lại…

Vi Trường Ca ngẩn ra. “Là gì vậy?”

Tô Vọng Ngôn vươn tay, cẩn thận nhấc hòn đá ra khỏi hộp, đặt vào lòng bàn tay Vi Trường Ca. “Ta thì đã biết. Còn huynh, huynh đoán thử xem, nó là cái gì?”

Vi Trường Ca trầm ngâm một lúc, đoạn cong ngón trỏ trái búng nhẹ vào hòn đá. Khối đá nho nhỏ lại phát ra âm thanh cực kỳ vang dội, tựa như tiếng đá vàng. Âm hưởng đó tựa như vọng lại từ nơi xa xôi vô hạn, nửa như vang lên từ khoảng cách cực ngắn, vừa như đã tồn tại từ rất nhiều năm trước, lại như chưa từng hiện diện.

Trống rỗng tuyệt đối.

Không biết từ đâu tới.

Cũng chẳng biết về đâu(1).

(1) Ba câu này đều trích từ một bài kệ Trung quán luận của Long Thọ thiền sư. Đại ý bài kệ nói vế tính không tuyệt đối của vạn vật, không có khởi đầu cũng không có kết thúc.

Sắc mặt Vi Trường Ca hiện lên vẻ kinh ngạc, một hồi lâu mới thập giọng nói như là không thể tin nổi: “Tương truyền, năm xưa Hán Vũ Đế(2) vì luyện thủy quân đã tập hợp binh lính khắp thiên hạ đào hào Côn Minh, tiện tay thu được một vật lạ, bề ngoài như một viên đá màu đen, cả thiên hạ không ai biết đó là thứ gì. Hán Vũ Đế hỏi Đông Phương Sóc(3), ông ta cũng không biết, nhưng hiến kế rằng vào năm mặt trời, mặt trăng gặp nhau có một nhà sư người Hồ từ phương xa tới, người này cái gì cũng biết. Kết quả nhà sư Tây phương người Hồ được hỏi chỉ bảo rằng: “Đây là tro than đọng lại từ tiền kiếp, gọi là Kiếp Hôi(4).” Thứ này màu đen như mực, gõ vào vọng âm thanh lạ, chắc chắn không phải vật tầm thường… chẳng lẽ chính là Kiếp Hôi trong truyền thuyết?”

(2) Hán Vũ Đế: Lưu Triệt (156 TCN – 87 TCN), hoàng đế thứ bảy nhà Tây Hán, trị vì trong khoảng 140 TCN – 87 TCN. Là vị hoàng đế tài ba và có thời gian trị vì lâu thứ ba trong lịch sử Trung Quốc chỉ sau Khang Hy và Càn Long thời Thanh. Dưới triều đại Vũ Đế, uy danh nhà Tây Hán lên đến mức cực thịnh.

(3) Đông Phương Sóc (154 TCN – 93 TCN): Học giả nổi tiếng thời Hán Vũ Đế, là người đa mưu túc trí, tinh thông văn sử, nhưng cũng nổi tiếng với tính cách hài hước và tài châm biếm. Ông được vua trọng dụng nhưng không được đề bạc và bị liệt vào dạng lộng thần.

(4) Hôi trong Kiếp Hôi nghĩa là tro bụi.

Lời chưa dứt đã nghe tiếng vỗ tay lộp bộp.

Tô Vọng Ngôn cười tán thưởng: “Hóa ra Vi Bảo chủ không chỉ là người ăn mừng sinh nhật cầu kỳ nhất thiên hạ, nà còn rất uyên bác, thật khiến người ta ghen tị!”

Vi Trường Ca không kìm được nở nụ cười, hào hứng cúi đầu ung dung quan sát khối đá đen.

Tô Vọng Ngôn nói: “Huynh đoán không sai, thứ này quả thực là Kiếp Hôi. Từ thời Vũ Đế đến nay, đây có khi là lần duy nhất Kiếp Hôi lại xuất hiện.”

Vi Trường Ca hơi nghiêng đầu, hỏi: “Nhưng đời sau hình như cũng có ghi chép về việc phát hiện Kiếp Hôi thì phải?”

Tô Vọng Ngôn khẽ gật đầu. “Phải, quả thực là có ghi chép, chẳng qua những thứ được gọi là Kiếp Hôi ấy rốt cuộc chỉ là than đá người ta tình cờ đào được, có điều vì quá giống, mà Kiếp Hôi năm xưa xuất hiện cũng biến đâu mất, chân tướng thế nào không ai biết, bởi vậy mọi người mới tưởng là Kiếp Hôi. Thời gian trôi qua, ai cũng nghĩ than đá là Kiếp Hôi, lại quên rằng trên đời đã từng có Kiếp Hôi tồn tại.”

Vi Trường Ca lặng lẽ gật đầu, cẩn thận cất lại hòn đá vào trong hộp, ánh mắt vẫn không rời bề mặt đen bóng ấy. “Nếu đây đúng là Kiếp Hôi người xưa thuật lại, vậy thì đúng là bảo bối có một không hai. Đệ làm thế nào mà tìm được?”

Tô Vọng Ngôn nghe vậy thì ngẩn người, y nhìn ánh nến ngây ra một chốc rồi khẽ nói: “Ta cũng không biết.”

Vi Trường Ca sửng sốt. “Sao kỳ vậy?” Y nhíu mày nhìn vẻ hoảng hốt hiếm thấy trên mặt Tô Vọng Ngôn. “Đệ không sao đấy chứ?”

“Ta không sao, chỉ đang cảm thấy khó tin, lẽ nào trên đời lại tồn tại một nơi như thế?” Tô Vọng Ngôn khẽ thở dài. “Huynh có nhớ ta đã từng kể ở tây viện Tô gia có một kẻ rất quái dị không? Cha bảo ta gọi ông ấy là Tam thúc, khi đó, ta vẫn thường hay tới tây viện nói chuyện với ông, nghe ông kể chuyện xưa. Thúc có khuôn mặt rất khôi ngô nhưng thần sắc luôn tái nhợt. Ông cũng có một đôi mắt cực đẹp nhưng thứ đẹp đẽ ấy lại chẳng nhìn thấy gì.

Tam thúc không nhìn được, người cũng không khỏe, quanh năm mỏi mệt, lại sống trong tiểu viện vắng vẻ, lạnh lẽo kia, nhưng những chuyện ông biết so ra còn nhiều hơn bất cứ kẻ nào. Ta thường tự hỏi, làm thế nào mà ông biết nhiều chuyện như thế, lại làm sao mà biết đến từng ấy địa phương? Những nơi chốn ấy, sự việc ấy, là ông tự mình đi qua, tự mình trải nghiệm, hay là nghe người khác kể? Nếu có người kể thì là ai?” Tô Vọng Ngôn chợt ngừng lại giây lát rồi tiếp. “Kiếp Hôi này là Tam thúc đưa cho ta.”

Vi Trường Ca ngẩn người, cười, nói: “Thứ này nghìn năm khó gặp, hơn nữa lại là Tam thúc tặng cho đệ, quý giá như vậy sao lại đem cho ta? Đệ cầm về đi! Ta biết tấm lòng của đệ, nhưng để ở chỗ đệ với chỗ ta thì có gì khác nhau?”

Tô Vọng Ngôn liếc y một cái, cười, nói: “Thật sự là đồ ta được tặng thì sao nỡ đem cho huynh chứ?”

Vi Trường Ca chợt thấy nóng mặt, chưa kịp nói gì thì Tô Vọng Ngôn đã nói tiếp! “Kiếp Hôi này là Tam thúc tặng cho Huynh.”

“Tặng ta?”

Tô Vọng Ngôn gật đầu, bước sang bên cạnh ngồi xuống.

Vi Trường Ca đứng nguyên một chỗ suy nghĩ hồi lâu, rồi cũng ngồi xuống cạnh y. “Vì sao?”

Tô Vọng Ngôn đáp: “Bắt đầu từ mùa đông năm ngoái, sức khỏe của Tam thúc dần xấu đi, ta thường tới tây viện thăm ông. Hôm đó, biết ta muốn tới Thiên Hạ Bảo, ông im lặng hồi lâu, ngẩng mặt nhìn trời, chẳng biết nghĩ gì, một lúc sau mới nói: “Vi Trường Ca, mùng Bảy tháng Bảy năm nay là hắn tròn hai mươi bảy phải không? Hai mươi bảy… Ta luôn lo sợ không biết phải trải qua những tháng ngày dài đằng đẳng này như thế nào, ai dè chớp mắt cũng đã hơn hai mươi năm…” Ta thấy kỳ quái vội hỏi: “Tam thúc, người biết Vi Trường Ca sao?” Ông khẽ cười, bảo ta rằng: “Lúc thằng bé đó còn rất nhỏ, ta đã từng gặp qua một lần. Khi ấy nó vẫn còn là đứa trẻ. Haizz, ta vẫn còn nhớ rõ, tối hôm ấy trăng rất sáng, tuyết rất đẹp, vậy mà nó chỉ biết khóc, sốt ruột đến mức ta và…” Tam thúc nói đến đây rồi đột nhiên ngừng lại.”

Mặt Vi Trường Ca nóng bừng lên nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản. “Sao ta chẳng nhớ gì…”

Tô Vọng Ngôn ngẩn đầu, đôi mắt hắc bạch phân minh như cười như không khiến y khựng lại. “Huynh khi đó vẫn còn đang quấn tã, nhớ làm sao được.”

Vi Trường Ca nhanh chóng lảng đi. “Rồi sao nữa?”

“Chẳng hiểu vì sao Tam thúc đang nói dỡ bỗng ngừng lại, tiếp đó, lấy ra chiếc hộp đồng này bảo ta chuyển cho huynh. Vừa mở ra, đến ta cũng ngây người, bèn hỏi: “Tam thúc, đây… đây là thứ gì? Vật này chẳng phải Kiếp Hôi sao?” Ông cầm lấy Kiếp Hôi, nhè nhẹ vuốt ve mặt ngoài đen bóng. “Đúng, thứ này chính là Kiếp Hôi, ngươi không tin phải không? Lần đầu tiên nhìn thấy nó, đến ta cũng không tin được. Một ngàn sáu trăm tám mươi vạn năm là một kiếp, hai mươi tiểu kiếp là một trung kiếp, lại trải qua bốn trung kiếp mới thành một đại kiếp… Rốt cuộc thì một đại kiếp là bao nhiêu năm tháng? Mà rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu triệu triệu năm mới hóa thành một khối Kiếp Hôi. Chẳng lẽ vũ trụ mênh mông của kiếp trước, vạn cật càn khôn đều tan biến rồi trở thành khối đá đen thui này? Kinh Hoa Nghiêm có bàn: Một kiếp ở cõi Ta Bà của phật Thích Ca Mâu Ni bằng một ngày một đêm ở cõi Cực Lạc của phật A Di Đà. Một kiếp ở cõi Cực Lạc lại bằng một ngày một đêm ở cõi Ca Sa Tràng của phật Kim Cang Kiên(5). Một kiếp, một ngày đêm, một cái chớp mắt, rõ ràng là muôn vàng cách biệt, nhưng cuối cùng lại chẳng khác gì nhau. Từ xưa tới nay, ai là người truyền đạo? Trên dưới hỗn mang, làm cách nào suy xét? Sáng tối lẫn lộn, làm thế nào phân minh? Cõi u minh rốt cuộc che giấu bao nhiêu bí mật? Khi đó, ta cũng vuốt ve nó từng chút như thế này, nhìn nó không chớp mắt, đến độ quên cả chính mình…” Ta ngó qua hộp đồng, cũng nhìn đến xuất thần, một hồi lâu ta và Tam thúc không ai nói gì, chỉ mãi ngẩn người nhìn khối Kiếp Hôi. Ta hỏi: “Tam thúc, người tìm thấy nó ở đâu vậy?” Tam thúc im lặng, một lát sau mới trả lời: “Là một người đưa nó cho ta.” Ta bèn hỏi tiếp: “Thứ quý giá như vậy, không biết người kia từ đâu kiếm được? Tam thúc người biết không?” Nghe ta hỏi vậy, Tam thúc có vẻ sửng sờ nhưng vẫn gật đầu. “Biết chứ. Người đó cũng đã nói với ta lai lịch của nó. Hắn kể, rất nhiều năm trước đã gặp một người ở Cực Bắc, người đó vô cùng kỳ lạ, tuyệt không phải người thường”.”

(5) Kinh Lăng Nghiêm. Phẩm thọ lượng thứ 31.

Tô Vọng Ngôn ngừng lời, nhìn Vi Trường Ca. “Huynh biết người kia kỳ lạ chỗ nào không?”

Vi Trường Ca cười, nói: “Tại hạ ngu dốt, mong Tô công tử chỉ giáo.”

Tô Vọng Ngôn khẽ “hừ” một tiếng rồi nhắc lại lần nữa: “Người kia rất, rất, rất kỳ lạ, không phải người bình thường.”

“Không phải người bình thường? Là có ý gì?”

Tô Vọng Ngôn nói tiếp: “Chẳng phải ta vừa nói xong, người tặng Kiếp Hôi cho Tam thúc là ở Cực Bắc trông thấy kẻ kia. Nghe nói, nơi đó ở phía đông xứ Phù Tang(6), phía bắc Trung Nguyên(7), rộng tới ngàn dặm. Từ khi trời đất thành hình thì chốn ấy đã chìm trong băng tuyết, quanh năm lạnh thấu xương, chẳng cứ là người, đến chim muôn cũng không dám bay qua. Nhiều năm trước, không biết vì lý do gì, vị tiền bối đó một mình tới Cực Bắc, cũng gặp kẻ kia.”

(6) Phù Tang: Tên gọi của nước Nhật Bản thời cổ đại.

(7) Trung Nguyên: Chỉ Trung Quốc, theo quan niệm của người xưa, nền văn minh Hoa Hạ là trung tâm của thế giới.

Vi Trường Ca đang định hỏi, Tô Vọng Ngôn đã giơ tay ngăn lại, y hít vào một hơi, chậm rãi thốt: “Kẻ ấy là một người đàn bà.”

Vi Trường Ca trợn mắt định mở miệng, nhưng vẫn không nói được gì.

Tô Vọng Ngôn liếc y một cái. “Ta biết, huynh định nói là nữ nhân thì có chỗ nào khác người, đúng không?”

Vi Trường Ca cười, cũng không phản đối.

Tô Vọng Ngôn đành tiếp tục: “Chốn Cực Bắc ở xa Trung Nguyên, lại lạnh thấu xương, không phải ai cũng chịu nỗi, nhưng người tặng Kiếp Hôi cho Tam thúc cũng là một kỳ nhân hiếm thấy, dựa vào bản lĩnh cao cường, không sợ giá lạnh, một mình một kiếm tiến thẳng về phương Bắc. Sau này, vị tiền bối đó kể lại cho Tam thúc hắn kỳ thực không biết bản thân đã đi bao xa, cũng chẳng biết đi được bao lâu, cứ thế ngày này qua ngày khác. Càng đi càng có cảm giác đến trái tim cũng lạnh sắp đóng băng. Nếu là lúc bình thường, chỉ sợ không thể chịu nổi. Chẳng qua khi ấy hắn vừa trải qua biến cố, mang trong lòng bao nỗi bi thương, cũng giống như Cực Bắc mênh mông trải dài, chỉ biết không ngừng tiến về phía trước, không nghĩ tới những chuyện khác, rét lạnh thấu xương cũng nhờ đó mà giảm bớt phần nào. Đến một ngày, trời không ngừng đổ tuyết, xung quanh trong vòng mấy trượng đều phủ một màu trắng xóa, trừ tuyết ra chẳng còn nhìn thấy gì. Hắn đứng giữa trời tuyết, chợt cảm thấy trời cao đất dày, không nơi nương tựa. Đúng lúc ấy hắn vừa quay đầu bỗng thấy một người đàn bà đang đứng cách đó chỉ vài bước.”

Vi Trường Ca nghe đến xuất thần, bỗng thản nhiên hỏi: “Nơi ấy là tận cùng của Cực Bắc, giá lạnh không kể xiết, sao đột nhiên xuất hiện một người đàn bà? Nàng ta sao có thể chịu nổi chứ? Haizz, nhưng thật ra vị tiền bối đó hành xử cũng chẳng giống người thường, thật khiến người ta ngưỡng mộ…”

“Khi đó tuyết lớn vô cùng, người đàn bà kia lại chỉ mặc một chiếc áo choàng trắng, cho nên mãi về sau mới nhìn thấy.” Tô Vọng Ngôn cũng chẳng quan tâm có ngưỡng mộ hay không, kể tiếp: “Nhưng nói người đó kỳ lạ, cũng vì nàng ta là nữ nhân.”

“Ồ, sao lại thế?”

Tô Vọng Ngôn có chút chần chừ, định nói lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng thì thầm: “Nàng ta không già đi.”

Vi Trường Ca sững người, cúi đầu im lặng, rồi lén quan sát y.

Tô Vọng Ngôn cũng đang ngơ ngác, chợt trông thấy ánh mắt của y, bèn đứng bật dậy mở cửa, định bước ra ngoài.

Vi Trường Ca vội chạy theo túm y lại, còn kêu một tiếng “Vọng Ngôn”, Tô Vọng Ngôn tức giận gạt tay y, lạnh lùng cười. “Huynh đã không tin, sao còn nghe ta nói?”

Vi Trường Ca thấp giọng nói: “Ta đâu có…”

Tô Vọng Ngôn xoay người, vẻ mặt đầy ấm ức. “Ừ, huynh không! Huynh chỉ nghĩ rằng ta đang cố ý kể chuyện huyên thuyên thôi chứ gì?”

Vi Trường Ca bỗng nhiên có cảm giác chẳng biết phải làm thế nào, y thở dài, không nói nên lời, chỉ đứng một chỗ ngơ ngẩn nhìn cái bóng của Tô Vọng Ngôn trên mặt đất. Y khẽ khàng gọi: “Vọng Ngôn…”

Tô Vọng Ngôn “hứ” một tiếng, rõ ràng là vẫn còn đang giận.

Một lúc lâu sau, bên tai y vang lên giọng nói nặng nề của Vi Trường Ca: “Ta hiểu lòng đệ, đệ có biết lòng ta sao? Ta chỉ mong đến ngày nào đó đệ thực sự tin ta.”

Tô Vọng Ngôn ngẩn ra, mặt ngây như gỗ, lòng lại như sấm động. Trăm loại tư vị, tâm tư tỉ mỉ nhất thời đều xốn xang, rối rắm khó cởi, chút ủy khuất lúc nãy giờ chỉ như sương chiều gặp gió cuốn, biến mất không tăm tích.

Y quay đầu lại.

Vi Trường Ca cười cười, đột nhiên nắm lấy bàn tay phải của y. “Chúng ta trở vào nói tiếp.” Rồi lôi y một mạch quay về phòng.

Vi Trường Ca trộm nhìn sắc mặt Tô Vọng Ngôn, cười nói: “Trăm nghìn thế giới, vô hạn Càn Khôn, không gì là không thể, chỉ trách tại hạ vốn là người trần tục, ếch ngồi đáy giếng, kiến thức hạn hẹp, không biết mà thôi, đến cái lý ấy cũng chẳng hiểu. Haizz, khó trách đệ lại giận… Ta vẫn nghe Tô công tử là người đại lượng, mong công tử không thèm so đo tính toán, tha cho ta lần này.”

Tô Vọng Ngôn lườm y một cái, không kìm được tươi tỉnh trở lại, rồi lập tức ngưng cười, nghiêm mặt nói: “Nếu huynh còn nghi ngờ, ta đành về Lạc Dương vậy. Dù sao vốn không tin, nói cái gì cũng đều vô ích.”

Vi Trường Ca làm mặt nghiêm túc khẳng định: “Được!” Rồi cười rộ lên, thêm một câu: “Thế thì hai ta cùng về Lạc Dương.”

Tô Vọng Ngôn vội lãng tránh, ho khan một tiếng rồi mới tiếp tục kể: “Tam thúc nói, vị tiền bối đó chưa từng nghĩ sẽ gặp người thứ hai giữa nơi toàn là băng tuyết đó, càng không ngờ lại gặp một nữ nhân.

Mà người đàn bà kia chắc cũng không ngờ lại trông thấy kẻ khác, có chút giật mình. Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, một lúc sau, vị tiền bối kia mỉm cười với nàng, nàng cũng cười đáp lại. Khi ấy, tuyết đã vãn, dần dần có thể thấy được phương hướng, hắn chứng kiến người đàn bà cứ nhìn về phía trước không chớp mắt, mặt đã có chút ngượng nghịu, lại đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, bèn không kìm được mở miệng: “Chốn này lạnh đến đáng sợ, tuyết càng lúc càng dày, còn đi tiếp thì càng lúc sẽ càng khó khăn. Nàng chỉ có một thân một mình, hãy mau trở về đi!”

Nữ nhân đó chỉ lẳng lặng nhìn phía trước rồi ngoảnh đầu lại hỏi: “Ngươi thì sao? Đoán chừng còn có thể đi được bao xa?”

Hắn cân nhắc chốc lát rồi trả lời: “Không biết, có lẽ trong vòng ba mươi dặm nữa.”

Nữ nhân bỗng cười rộ. “Được, vậy trước tiên ta cứ đi ba mươi dặm đã.” Nói xong lại tiếp tục đi về phía trước.

Vị tiền bối chỉ biết ngẩn ra, sau đó nhanh chóng đuổi theo nàng. Nhưng rồi ba mươi dặm cũng đã tới, người đàn bà vẫn không hề có ý dừng lại. Hắn ban đầu chỉ là hơi lo, một người đàn bà thân cô thế cô giữa chốn băng tuyết vô chừng này liệu có xảy ra chuyện gì bất trắc, đến lúc này lại nảy sinh tâm lý hiếu thắng, tự nhủ rằng nàng ta, một nữ nhân, còn không sợ, lẽ nào mình lại chịu thua kém? Nếu đã là kiếp nạn khó thoát, chi bằng chôn xác nơi Cực Bắc này, cũng coi như sạch sẽ.”.”

Vi Trường Ca gõ nhịp xuống mặt bàn, tán thưởng: “Thật thú vị! Hành xử như thế quả là quan minh chính đại, có phong vị trượng phu cạn chén lớn.”

Tô Vọng Ngôn cũng cười. “Hắn vừa nghĩ tới, liền nhanh chóng quyết định, thi triển khinh công lao về phía trước. Hắn võ công cao cường, tư thế cực nhanh, tựa như người trời cưỡi gió mà lướt, lại cũng như một tia chớp xanh xẹt qua trời tuyết.”

Môi Vi Trường Ca mấp máy, định nói lại thôi.

Tô Vọng Ngôn nhìn y, ngừng lời hỏi: “Huynh muốn nói gì?”

Ngón tay Vi Trường Ca nhẹ nhàng gõ xuống tay vịn ghế, đoạn cười. “Nghe đệ kể cứ như là tận mắt chứng kiến vậy.”

“Ý huynh là, đến ngay cả Tam thúc cũng không phải người trong cuộc, huống chi ta, mà vị tiền bối kia chắc chắn sẽ không huênh hoang tô vẽ chi tiết, ta sao có thể kể lại tường tận như vậy, đúng không? Kỳ thực hôm đó ta cũng hỏi Tam thúc một câu y hệt.”

“Vậy Tam thúc của đệ trả lời thế nào?”

Tô Vọng Ngôn có chút hối hận, khẽ nói: “Tam thúc nghe ta hỏi, không biết vì sao sửng sốt nữa buổi mới trả lời: “Phải, ta quên mất, cũng chẳng phải tự mình chứng kiến. Nhưng dáng hắn phi hành trên tuyết thì ta đã thấy rất nhiều lần, đến nằm mơ cũng vẫn có thể thấy. Sao lại không hình dung ra được chứ?” Nếu biết sẽ khiến Tam thúc khổ sở như vậy, ta đã không hỏi…”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, bọn họ đi về phương Bắc suốt ba ngày trời. Khinh công của vị tiền bối kia cực cao, trên đời khó có ai bì kịp, nhưng người đàn bà ấy dù có lúc rớt lại phía sau nhưng rốt cuộc vẫn có thể đuổi kịp. Ba ngày đó, bọn họ không nói với nhau quá nữa câu, chỉ chuyên tâm kẻ trước người sau đi về phía bắc. Đến tối ngày thứ ba, hai người họ tới dưới chân một ngọn núi băng, lúc này, cả hai đều đã rét đến độ môi tím tái. Núi băng kéo dài vài dặm, trơn bóng như gương, chắc chắn không thể leo lên, mà nếu đi vòng thì cũng không biết phài cần bao nhiêu ngày. Vị tiền bối nọ nhìn ngọn núi băng, cười phá lên. “Cố hết sức mà vẫn phải về thôi”.

Lúc ấy, người đàn bà cũng vừa đuổi kịp, thấy vậy bèn cười theo. Hắn thấy hành động, cử chỉ của nàng ta đều không giống nữ tử giang hồ tầm thường, chắc cũng là người thành danh thì lòng có chút kính nể. Hắn bèn hỏi tên tuổi, ban đầu nữ nhân đó không trả lời, chỉ nói: “Ngươi còn trẻ tuổi đã có tu vi cao như vậy, kẻ bội phục phải là ta mới đúng.” Thấy nàng cũng lắm chỉ hơn hắn vài tuổi, vị tiền bối liền nói: “Trong trăm nghìn gã đàn ông bình thường, e là cũng chẳng tìm được ai có võ công, năng lực cao như phu nhân, huống chi là nữ giới.”

Nàng im lặng thật lâu mới nói: “Đáng tiếc, ta cũng không phải hạng nữ nhân bình thường.”

Vị tiền bối còn tưởng nàng khiêm tốn, liền nở nụ cười. Thấy vậy, người đàn bà tiếp tục nói: “Tối nào người cũng dựa vào đá lạnh mà ngủ, còn ta mỗi tối đều phải nhóm lửa sưởi ấm, ngươi xem, rốt cuộc là ai hơn ai?”

Vị tiền bối chợt ngẩn người, đây rõ ràng là Cực Bắc, khắp nơi chỉ toàn băng tuyết, dọc đường đến một cây ngọn cỏ cũng không có, cho dù có mồi lửa đi chăng nữa thì nàng ta lấy gì để đốt?”

Vi Trường Ca bỗng “a” lên một tiếng, nhìn về phía hộp đồng được chạm khắc tinh tế trên bàn, cò vẻ đã nhận ra đều gì đó. Tô Vọng Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt cũng dừng lại trên bề mặt chiếc hộp đồng.

Tô Vọng Ngôn nói: “Vị tiền bối ấy cũng là người suy nghĩ nhạy bén hạng nhất: “ Y chỉ nói một câu rồi ngừng lại, lộ ra ý cười nhàn nhạt hiếm có, giải thích với Vi Trường Ca: “Đây là lời của Tam thúc. Ta nghe tới đó, cũng không kìm được nở nụ cười, hỏi: “Tam thúc, người trước nay rất ít khi khen ngươi khác, vị tiền bối đó là ai vậy, hôm nay ngươi khen hắn đến hai lần rồi?”

Không ngờ Tam thúc lại cười vui vẻ, hỏi ngược lại ta: “Một người trên đời liệu có mấy kẻ có thể khiến hắn tâm phục khẩu phục đây? Cả đời ta, kính trọng nhất, khâm phục nhất, chỉ có người đó mà thôi.”

Vi Trường Ca nghe tới đây, trái tim bỗng rung động, mơ hồ như nghĩ tới điều gì.

Tô Vọng Ngôn thấy y im lặng, còn tưởng là y đang mãi suy ngẫm những điều Tam thúc nói, bèn khẽ liếc một cái rồi cúi đầu nhìn xuống đất, cũng không nói tiếp.

“Thực sự khâm phục một người, kính trọng một người là cảm giác như thế nào?”

“…Nếu thực lòng khâm phục hắn, kính trọng hắn, thì dẫu có vì hắn mà chết, cũng chẳng cần hắn biết.”

Người đàn ông ấy trả lời, đơn giản mà rỏ ràng hết sức.

Y nhìn sâu vào đôi mắt chẳng thể thấy gì kia.

Đôi con ngươi trong suốt, vừa sáng tỏ vừa xa xăm.

Trong khoảnh khắc, có cảm giác như nhìn thấy ánh trăng trên bãi cát.

“Nếu thực lòng khâm phục hắn, kính trọng hắn, thì dẫu có vì hắn mà chết cũng chẳng cần hắn biết.”

Những lời này, Tô Vọng Ngôn không kể cho Vi Trường Ca nghe.

Chỉ là, trong một cái chớp mắt, y cũng muốn hỏi, một câu nhưng rồi lại quên mất.



“Vọng Ngôn? Làm sao vậy?”

Nghe tiếng gọi của Vi Trường Ca, y chợt bừng tỉnh. “Ta không sao…Huynh đang nghĩ gì vậy?”

Vi Trường Ca nheo nheo hàng lông mày. “Giờ vẫn chưa rõ, vậy sau đó Tam thúc có nói cho đệ biết vị tiền bối kia là ai không?”

Tô Vọng Ngôn bèn lắc đầu. “Không có. Nhưng sao?”

“Không sao…” Vi Trường Ca tiếp tục hỏi: “Sau đó như thế nào?”

“Sau đó? À phải rồi, chúng ta đang nói đến chuyện mỗi đêm người đàn bà đó đều đốt lửa sưởi ấm.” Dừng lại nghĩ một chút, Tô Vọng Ngôn nói tiếp: “Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ nhưng vị tiền bối kia cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng nàng ta chuyện trò về những chuyện dọc đường, tuy vậy đều vòng vèo có ý ám chỉ. Tới gần sáng, người đàn bà mới nói một câu: “Cảnh tượng nơi Cực Bắc này so với Trung Nguyên đã là lạ, nhưng cũng chưa phải là chốn lạ lùng nhất.”

Nghe nàng nói vậy, hắn cũng thấy lạ. “Ta từ nhỏ lưu lạc giang hồ, tuy không dám nói đã đi khắp thiên hạ, nhưng cũng kinh qua nhiều nơi, chưa từng nghe nói có nơi nào cảnh sắc còn kỳ lạ hơn chốn này.”

Nàng cũng cười, đáp: “Nơi đó tràn ngập hoa cỏ, đến một nhánh cây mây cũng nở ra hoa, mỗi đóa lại có một màu khác nhau. Ngươi đã từng thấy qua cảnh sắc như vậy chưa?”

Vị tiền bối đó liền trả lời:”Quả thực khác lạ nhưng cũng không kỳ quái. Hoa vốn có nhiều chủng loại, chẳng qua chỉ đáng quý hơn một chút, chứ cũng chẳng phải hiếm.”

Người đàn bà lại tiếp tục miêu tả thêm một vài điểm kỳ lạ khác, hắn càng nghe càng tò mò, cũng càng kinh hãi, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn bình thản, chỉ hời hợt nói vài câu phản bác. Cuối cùng, nàng ta lấy từ trong người ra một thứ.”

“Là chiếc hộp đồng này sao?”

“Không sai, chính là nó.” Tô Vọng Ngôn gật đầu, nói tiếp:”Nữ nhân kia cho hắn nhìn Kiếp Hôi, sau đó rắc một ít bột phấn đen lấy từ túi thơm trong người lên tuyết. Lúc đó, vị tiền bối kia cũng nghĩ tới rất nhiều chuyện, trong đầu hỗn loạn hết cả. Hắn đứng đờ ra một bên, nhìn nàng lấy đá lửa, châm vào đám bột phấn. Chỉ một nhúm bột li ti mà trong chốc lát cháy bùng lên, rồi cháy cả một đêm!

Hắn lặng người hồi lâu, chứng kiến ngọn lửa nhuộm tuyết thành một mảng đỏ hồng. Lại nhìn kĩ, trong đám khói bốc lên hình như có những cái bóng lướt qua, mờ mờ ảo ảo, rồi sau đó là cảnh tượng dư ảnh lồng vào nhau, cùng khói trắng cuồn cuộn trôi về phía chân trời. Nữ nhân đó cũng đứng một bên nhìn, không biết đã bao lâu trôi qua, hắn mới lấy lại tinh thần, thì thào hỏi: “Đó rốt cuộc là chỗ nào?” Huynh biết nàng trả lời thế nào không? Chỉ có hai từ: “Không biết.”.”

Vi Trường Ca ngạc nhiên hỏi: “Sao nàng ta lại không biết?”

Tô Vọng Ngôn cười ha ha. “Khi ấy, vị tiền bối kia cũng kinh ngạc y như huynh, hắn giơ Kiếp Hôi lên hỏi: “Còn thứ này? Chẳng lẽ không phải…” Nàng bèn ngắt lời hắn: “Thứ này ta lấy về từ nơi đó, nhưng ta thực sự không biết nơi đó là chốn nào.”

Vị tiền bối lại hỏi vây chỗ đó ở đâu, nàng ta cũng trả lời là không biết! Bọn họ cứ như vậy ngồi lặng lẽ cả đêm bên đống lửa. Đến khi trời sang, lửa tắt dần, nàng bỗng thở dài, khẽ nói: “Ta thường hoài nghi đó chỉ là một giấc mơ. Từ ngày hôm đó, ta bắt đầu mơ, ngủ hay thức, thực ra đều là trong mộng. Giấc mộng đó dài như vậy, đẹp đẽ như vậy, nhưng lại không có thật, khiến ta thống khổ, cũng như chốn ấy, không thể gọi tên, không biết tìm đâu cho thấy. Cuối cùng thì tất cả là thực hay là giả?”

Vị tiền bối suy nghĩ một lát rồi đáp: “Một lời đã nói ra rồi, mộng trong giấc mộng nhất thời hóa không(8). Thực ra ai mà chẳng đang mơ chứ. Coi đó là mộng thì là mộng, coi là thật, sao lại không phải là thật?”

(8) Nguyên văn: “Ngôn hạ vong ngôn nhất thời liễu. Mộng trung thuyết mộng lưỡng trọng hư”. Trích hai câu trong bài Độc thiền kinh (Đọc kinh thiền) của tác giả Bạch Cư Dị. Đại ý: Lời nói khi đã nói ra rồi thì cũng chẳng khác gì mộng trong giấc mộng, tất cả đều là hư ảo.

Người đàn bà bỗng ngây dại, một lúc lâu vẫn ngồi im không nhúc nhích. Nàng thì thào tự nhủ: “Phải, một lời đã nói ra rồi, mộng trong giấc mộng nhất thời hóa không. Ngươi biết ta là ai không?”

Nàng nói ra một cái tên, vị tiền bối kia lập tức hoang mang. Thân phận nữ nhân đó vẫn luôn là nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn, mấy hôm nay đã đoán đi đoán lại nhiều lần, thật không ngờ nàng lại cho hắn câu trả lời như thế.”

“Rốt cuộc người đàn bà đó là ai?”

“Tam thúc không nói cụ thể, chỉ kể rằng sau khi vị tiền bối nghe xong cái tên, nửa buổi cũng không thốt nên lời. Nàng ta đúng là tiếng tăm vang dội trong giang hồ từ lâu, chẳng qua cái thời mà nàng nổi tiếng ít nhất cũng cách buổi tối nơi Cực Bắc đó phải đến năm mươi năm.” Y dừng lại ngó Vi Trường Ca.

Vi Trường Ca không nói được gì, y im lặng hồi lâu, như là quên cả thở.

Tô Vọng Ngôn nói tiếp: “Năm mươi năm trước người đã nổi tiếng, nhưng tới khi xuất hiện ở Cực Bắc thì vẫn là một nữ nhân trẻ trung chẳng khác gì năm xưa, hình dáng, nụ cười đều y như những gì kể lại về nàng giữa lúc phong thái đạt đến đỉnh cao thì đột nhiên biến mất. Nàng thấy ánh mắt của vị tiền bối, biết hắn không tin, bèn xoay người nhảy lên, thi triển bộ võ công đắc ý nhất ngày trước, đồng thời nói: “Bộ võ công này là ta tự nghĩ ra, trừ ta, trên đời không ai biết. Ngươi đã tin chưa?”

Sau đó, vị tiền bối hỏi nàng rất nhiều vấn đề, nàng đều trả lời cặn kẽ, đến lúc ấy hắn mới thực sự tin. Hóa ra, nữ nhân ấy không hề già đi!”

Vi Trường Ca thì thào lặp lại: “Người đàn bà đó không già…” Dừng một chút, không kìm được hỏi ngược lại:” Nhưng mà, có ai mà không già đi chứ? Nàng ta vốn chỉ là nữ tử bình thường trong giang hồ, vì sao đột nhiên lại không già đi? Nàng ta không già, liệu có liên quan tới cái nơi kỳ quái mà nàng kể không?”

Tô Vọng Ngôn buông một tiếng thở dài. “Ta không biết… ngay đến nàng ta còn chẳng biết nữa là… Trước khi bỏ đi, nàng ta đã đưa hộp đồng và Kiếp Hôi bên trong cho vị tiền bối ấy, hắn ta lại tặng cho Tam thúc, còn bây giờ thì nó là của huynh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.