Chí Dị Huyền Nghi Hệ Liệt - Dạ Đàm Bồng Lai Điếm

Chương 3: Chương 3




Vi Trường Ca nhấc hộp đồng lên, đặt lên dưới ánh đèn soi xét một hồi rồi buông xuống, giọng có chút ngậm ngùi: “Đây rõ ràng chỉ là một khối đá đen, ai ngờ bên trong lại ẩn chứa nhiều bí mật đến thế. Thậm chí có thể nói là độc nhất vô nhị, đáng giá ngàn vàng! Nhưng nhiều khi, lại chẳng quý bằng một hòn đá bình thường.”

Tô Vọng Ngôn có chút ý tứ nhìn lại y.

Vi Trường Ca chẳng nói chẳng rằng, đẩy cửa phòng bước ra khoảnh sân tràn ngập ánh trăng, đảo mắt tìm kiếm rồi cúi người nhặt lên một hòn đá, quay trở lại đặt vào lòng bàn tay Tô Vọng Ngôn.

Tô Vọng Ngôn cúi nhìn hòn đá, lại ngẩng đầu nhìn Vi Trường Ca.

Vi Trường Ca nói: “Đây chỉ là đá cuội, nhưng với ta nó cũng quý giá hệt như Kiếp Hôi có một không hai kia vậy.”

Y thắc mắc: “Tại sao?”

Vi Trường Ca đáp: “Vì hòn đá cuội này cũng mang theo cả một câu chuyện thú vị.”

Đôi mắt Tô Vọng Ngôn rực sáng, lại hỏi: “Là chuyện gì?”

Y chỉ cười mà không trả lời. “Mải nói chuyện, không ngờ đã trễ thế này. Đường xa mệt nhọc, đệ cũng nên về nghĩ sớm đi!”

Tô Vọng Ngôn ngoảnh đầu nhìn đêm đen bên ngoài, thực là đã đến giờ Tý.

Y quay lại, nhướng mày cười. “Huynh nhất thời không nghĩ ra chuyện gì hay ho thì thôi, sao phải kiếm cớ lấy lệ gạt ta?”

Vi Trường Ca cười. “Phải, phải, Tô công tử nói năng lợi hại, khiến kẻ tiểu nhân này hàm oan rồi! Đêm đã khuya, để ta đưa đệ về phòng. Muốn nghe chuyện lạ, xin mời sáng mai tới sớm!”

Hai người cùng bước ra khỏi phòng.

Phía trước vẫn còn có thể thấy loáng thoáng khung cảnh đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, tiếng chúc rượu, vung quyền thi nhau truyền tới. Thì ra có đến hơn một nửa số khánh khứa vẫn đang tụ tập tại đó uống rượu, nói chuyện phiếm, đám tôi tớ qua lại liên tục, thực vô cùng náo nhiệt. So ra, hậu viện yên tĩnh, vắng vẻ lúc này quả có chút tịch mịch.

Đi được mấy bước, bỗng nghe thấy tiếng hát của một cô gái vọng lại, tiếng ca bồng bềnh vượt lên trên đám huyên náo, có vẻ như phát ra từ sau bức tường khu khách phòng dành riêng cho nữ quyến. Chắc là một vị khách nữ tới dự tiệc, đêm khuya vắng lặng một mình dạo bước trong vườn, sẵn mang tâm sự, bốn phía lại không người, bèn cất tiếng hát bày tỏ nỗi lòng.

“… Chàng nên sớm bẻ, cành còn tươi thắm, chớ đợi hương phai. Khung thứ bốn, uyên ương dệt cánh muốn cùng bay, thương thay chưa già đầu đã bạc. Sóng xuân cỏ biếc, lạnh lẽo chốn sâu, vì ai tắm rửa thay áo đỏ(1)…”

(1) Nguyên văn: “… Quân tu tảo chiết, nhất chi nùng diễm, mạc đãi quá phương phi. Tứ trương ky, uyên ương chức tựu dục song phi, khả liên vị lão đầu tiên bạch. Xuân ba bích thảo, hiểu hàn thâm xử, tương đối dục hồng y.”

Hai người Vi, Tô không hẹn cùng dừng bước.

Chất giọng ấy tuy không đặc biệt êm ái nhưng lại mang theo một trời tâm sự, nghe ra vô cùng uyển chuyển.

“… Khung thứ năm, trái tim chôn giấu, tình ý triền miên. Cây hợp hoan cành nhánh nối liền, hai đầu hai bên hoa cùng nở, đôi tim chung chổ, cùng tử cùng sinh. Khung thứ sáu(2)…”

(2) Nguyên văn: “… Ngũ trương ky, phương tâm mật dữ xảo tâm kỳ. Hợp hoan thụ thượng chi liên lý, song đầu hoa hạ, lưỡng đồng tâm xử, nhất đối hóa sinh nhi. Lục trương ky…”

Hai người im lặng lắng nghe một hồi lâu.

Vi Trường Ca khẽ thở dài. “Khúc từ chẳng biết thơ ai, dệt nên một mãnh tâm ý thê lương. Chẳng biết nữ nhi nhà nào, nửa đêm hát khúc Cửu trương ky(3), có lẽ cũng là người đa tình vì tương tư mà khổ não.”

(3) Cửu trương ky là tên một khúc từ thời Tống, được ghi chép trong Nhạc phủ nhã từ dưới tên tác giả Vô Danh Thị. Cửu trương ky là chín khung cửi, chỉ việc dệt vải. Trong tiếng Trung, ti là sợi, đồng âm với tư là nhớ, người xưa hay dùng việc dệt vải để nói về tình cảm yêu đương nhung nhớ.

Tô Vọng Ngôn thản nhiên nói: “Có vào cửa tương tư mới biết tương tư khổ. Đằng đẵng tương tư đằng đẵng nhớ, nhớ thương nhau dài đến vô cùng(4)… rồi nghĩ một lúc, lại cười lạnh. “Nhưng đã là tình nhân có thể chẳng tương tư? Đã tương tư, làm sao mà không khổ”

(4) Nguyên văn: “Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ. Trường tương tư hề, trường tương ức. Đoản tương tư hề, vô cùng tẫn.” Dựa trên bốn câu thơ trong bài Trường tương tư (Nhớ nhau đằng đẵng) của tác giả Lương Ý Nương (Hậu Chu – Ngũ Đại). Nguyên tác: “Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ. Trường tương tư hề, trường tương tư. Trường tương tư hề, vô tận cực.” Dịch thơ: “Bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ. Tương tư hoài, dài tương tư. Tương tư dài, dài khôn xiết.” Người dịch: Vũ Ngọc Khánh.

Nói xong lại cũng thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.

Vi Trường Ca mĩm cười nhìn theo bóng lưng y, một mình đứng trong viện, lắng nghe từng câu chữ của bài hát.

“… Áo xuân. Sợi tơ nhuốm màu trầm luân. Thế gian ô trọc không màu sắc. Lá thu một đi không trở lại, ngày tháng bên chàng chẳng quay về. Tiếng ca trầm bổng vẻ sự đời. Mưa ngừng gió cuốn vẫn chưa ngơi. Từng sợi thôi đưa, từng sợi hận, bình rượu cay vò xé lòng người. Thu tay áo lại, nắm tay mà đi(5)…”

(5) Nguyên văn: “Xuân y. Tố ti nhiễm tựu dĩ kham bi. Trần thế hôn ô vô nhan sắc. Ứng đồng thu phiến, tòng tư vĩnh khí, vô phục phụng quân thì. Ca thanh phi lạc họa lương trần. Vũ bãi hương phong quyển tú nhân. Canh dục lũ thành ti thượng hận, tôn tiền hốt hữu đoạn tràng nhân. Liễm mệ nhi quy, tương tương hảo khứ…”

Tiếng ca đột nhiên dừng lại.

Vi Trường Ca bỗng lấy lại tinh thần. “Đã là tình nhân, có thể chẳng tương tư? Đã tương tư, làm sao mà không khổ?” Y tự nhủ: “Không sai, dẫu biết tương tư là khổ, người có tình, ai thoát khỏi tương tư?”

Vi Trường Ca mỉm cười.

Y ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên trời, vầng trăng bán nguyệt vẫn lặng yên bất động.

Lá trà nhỏ chìm nổi trong chén. Giữa men sứ trắng, trà Bích loa xuân(6) xanh trong tận đáy. Nước tuyết tan cất trong hầm làm dậy mùi thơm, theo làn khói xông lên mũi.

(6) Bích loa xuân: Một trong mười loại trà nổi tiếng của Trung Quốc, xuất xứ từ vùng Động Đình sơn, Thái Hồ, tỉnh Giang Tô.

Tô Vọng Ngôn chỉ khẽ nhấp một ngụm rồi buông xuống.

Vi Trường Ca cười cười, nhìn y đặt chén lên bàn, hắng giọng rồi hỏi: “Đệ biết ở ngoài thành Hán Dương có một nơi gọi là Cố Tinh trấn chứ?”

Tô Vọng Ngôn lắc đầu.

Vi Trường Ca tiếp tục nói: “Gần Cố Tinh trấn có một thôn nhỏ gọi là thôn Bạch Miếu. Trong thôn có rất nhiều người mang họ Thi, trong đó có một gã tên là Thi Lý, mới vừa mười tám tuổi, bình thường ở nhà làm ruộng, lúc nông nhàn thì lên tiệm gạo trên trấn phụ việc. Từ khi sinh ra đến nay, gã một bước cũng chưa từng rời khỏi Cố Tinh Trấn.”

Tô Vọng Ngôn ngắt lời: “Những người như vậy khắp nơi đều thấy, có gì đặc biệt đâu?”

Vi Trường Ca đáp: “Không sai, những gã trẻ tuổi kiểu ấy chỗ nào chẳng thấy nhưng không phải ai cũng có thể vượt ngàn dặm xa xôi tới Thiên Hạ Bảo tìm Vi Trường Ca. Mười ngày trước, gã Thi Lý ấy đột nhiên tới Thiên Hạ Bảo, không chịu nói có chuyện gì, chỉ một mực đòi gặp ta.”

Tô Vọng Ngôn cười. “Đương nhiên sao hắn có thể tùy ý gặp huynh được chứ.”

Vi Trường Ca cũng không phản bác, chỉ cười cười vẻ bất đắc dĩ. “Thi Lý tìm đến cửa bảo rằng có chuyện quan trọng muốn trực tiếp muốn nói với ta, hỏi chuyện gì, gã chỉ lắc đầu. Hỏi lai lịch sư môn, hắn càng ú ớ không giải thích được. Gã nói có mang theo tín vật của ta, nhưng cũng chẳng chịu lấy ra cho ai xem. Đệ cũng biết đấy, đường đường là Thiên Hạ Bảo, đâu phải ai muốn là vào được? Cho nên ngay từ đầu đã chẳng có kẻ nào báo lên chuyện của gã. Nhưng rồi gã cứ đứng lì ở cửa, làm náo loạn bảy ngày bảy đêm, sống chết không chịu đi. Vòng vo đuổi khéo cũng có, khuyên nhủ mắng chửi cũng có, nhưng gã chỉ nhắc đi nhắc lại rằng “Tôi có tín vật, tôi muốn gặp bảo chủ của các người.” Khi ấy cũng sắp tới mùng Bảy tháng Bảy, khách khứa từ khắp các môn phái rục rịch chuẩn bị đến dự tiệc, cứ để mặc gã làm loạn như vậy thì còn gì là mặt mũi Thiên Hạ Bảo nữa. Hạ nhân không còn biện pháp nào khác đành phải vào thông báo cho ta.”

Tô Vọng Ngôn thắc mắc: “Đã có tín vật, sao lại không lấy ra? Gã cứ nhất nhất đòi gặp huynh rốt cuộc là có chuyện gì?”

Vi Trường Ca lại nói: “Gã nhất định đòi gặp ta là vì muốn giúp một người chuyển tin. Gã nói rằng có tín vật, lại không chịu lấy ra, ngay từ đầu ta đã thấy có chút kỳ quái. Tới lúc nhìn thấy thứ đó rồi, ta chỉ còn biết nghĩ may mà gã chẳng cho ai xem, chứ không đã bị người ta coi như kẻ điên mà đuổi đi rồi. Khi ấy ta vẫn chưa biết gã làm vậy là vì lời hứa với người kia, chỉ khi gặp được ta mới giao ra tín vật.”

Tô Vọng Ngôn nghe vậy thì cảm thấy vô cùng thú vị, bèn hỏi: “Gã đó rốt cuộc mang tới tín vật gì? Dù sao thì cũng không đến mức là hòn đá…” Y đang nói dỡ đột nhiên ngừng lại.

Vi Trường Ca chỉ cười không đáp.

Y đặt một cái túi thơm màu tím nhạt thêu viền bạc lên bàn, rồi chậm rãi lấy từ trong đó ra một hòn đá.

Ánh mắt Tô Vọng Ngôn bỗng trở nên sáng ngời.

Vi Trường Ca chậm rãi nói bằng giọng nghi hoặc: “Thiên Hạ Bảo có Thiên Hạ lệnh, Tử Ngọc phù(7), Kiêu Thủ kỳ(8), có tơ ba màu, chén dạ quang, hành lộ đao, chả biết lúc nào có thêm hòn đá làm tín vật.” Đoạn thở dài. “Nhưng mà, kẻ đã nhờ gã truyền tin nói không sai, nhất định ta sẽ gặp gã, mặc dù chưa từng nhìn thấy nhưng ta lại nhận ra tín vật này.”

(7) Có nghĩa là ngọc phù tím.

(8) Có nghĩa là cờ đầu điêu.

Vi Trường Ca ngưng lại một cốc rồi cười, nói: “Khinh mạn như thế, thiên hạ này cũng chỉ có Tô Vọng Ngôn.”

Dứt lời, hai người liếc nhìn nhau, đều không khỏi cười rộ lên.

Tô Vọng Ngôn hỏi: “Sao huynh biết là ta?”

Vi Trường Ca cười khổ. “Trên đời này chỉ có đệ là cao giá nhất thôi! Mang tới một hòn đá, ta phải mở to mắt thay đệ làm việc.”

Tô Vọng Ngôn cũng cười, đáp: “Không muốn thì thôi, ta nào có ép.”

Vi Trường Ca cười lớn, quay ra phía cửa. “Thi Lý, vào đi!”

Thi Lý đẩy cửa bước tới, chắp tay hành lễ: “Vi Bảo chủ.”

Vi Trường Ca nói: “Vị này chính là công tử Tô gia Lạc Dương Tô Vọng Ngôn. Ngươi có gì cần thì mau nói.”

Thi Lý nhìn Vi Trường Ca, rồi lại ngó sang Tô Vọng Ngôn, giọng nghi hoặc: “Nhưng mà…”

Tô Vọng Ngôn mặt không đổi sắc, quan sát Thi Lý từ trên xuống dưới, lúc này mới cười, hòa nhã nói: “Ngươi chính là Thi Lý? Là Tang Thanh nhờ ngươi tới truyền tin đúng không?”

Thi Lý bối rối vò đầu. “Đúng vậy. Nhưng Lý phu nhân nhờ tôi tới Thiên Hạ Bảo tìm Vi Bảo chủ chứ không phải Tô công tử?”

Hai người Vi, Tô nghe vậy bèn nhìn nhau cười.

Tô Vọng Ngôn cười, đáp: “Ta thường xuyên ra khỏi nhà, ở bên ngoài rong ruổi, người truyền tin nếu tới Tô gia, sợ là không gặp được ta, thế nên ta mới bảo Tang Thanh nếu có việc thì tới Thiên Hạ Bảo tìm Vi Trường Ca. Nhất thời vội vàng, ta cũng quên nói tên cho nàng ta biết, chắc vì vậy nàng ta mới hiểu lầm ta chính là Vi Trường Ca.”

Thi Lý chợt nói: “Hóa ra là vậy, chẳng trách Vi Bảo chủ không chịu gặp tôi, cũng không hề biết chuyện tín vật.”

Tô Vọng Ngôn liếc xéo về phía Vi Trường Ca đang cúi đầu uống trà. Thi Lý ngây ngô cười, lần nữa kể lại tường tận những chuyện đã xảy ra. Tô Vọng Ngôn chăm chú lắng nghe gã kể hết mới nhíu mày hỏi: “Kinh thành, cành dương thụ, nàng không nói thêm gì nữa sao?”

Thi Lý suy nghĩ một lát rồi quả quyết lắc đầu.

Chân mày Tô Vọng Ngôn càng nhíu chặt, y đứng dậy đi qua đi lại, lẩm bẩm: “Kinh thành, dương thụ, là có ý gì…”

Vi Trường Ca không kìm được cũng đứng dậy, tiến tới kéo y lại hỏi: “Cô nương Tang Thanh này là ai? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?”

Tô Vọng Ngôn làm như không nghe thấy, chỉ ngẩn ngơ suy nghĩ, lát sau bỗng “a” lên một tiếng, quay sang hỏi: “Giang Đông Lục Sửu có đang ở Thiên Hạ Bảo không?”

Chưa dứt lời bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, có người ho khẽ một tiếng, đẩy cửa bước vào, thì ra là Vi Kính, hắn chắp tay bẩm báo: “Bảo chủ, Giang Đông Lục Sửu đang ở ngoài cầu kiến Tô công tử.”

Tô Vọng Ngôn vui vẻ nói: “Ta biết mà, võ lâm thiên hạ đều đến chúc thọ Vi Bảo chủ, Lục Sửu sao có thể không tới chứ?!” Đoạn dợm bước chạy ra ngoài, quên bẵng Vi Trường Ca vẫn đang nắm lấy tay phải của y. Vi Trường Ca cau mày kéo lại, đồng thời nói với Vi Kính: “Ta còn vài chuyện cần nói với Vọng Ngôn, ngươi mời họ sang phòng bên ngồi trước, lát nữa chúng ta sẽ qua.” Vi Kính nghe xong vội vâng dạ đáp ứng.

Vi Trường Ca xoay người nhìn Tô Vọng Ngôn, lo lắng mở lời: “Đệ cũng biết Lục Sửu là những kẻ nào sao?”

Tô Vọng Ngôn gật đầu. “Ta biết!”

Ánh mắt Vi Trường Ca như lửa nóng, chăm chú nhìn Tô Vọng Ngôn. “Ách Cầm Tẩu, Thiết Cước Đường, Hoa Hòa Thượng, Dạ Minh Sinh, Lão Lai Tử, Vô Thị Phi, mấy người này hoặc câm hoặc điếc, hoặc mù hoặc điên, chính là sáu kẻ khuyết tật vùng Giang Đông(9). Vừa có chổ thiếu hụt, lại tâm cao khí ngạo hơn người, cho rằng mình tài giỏi, không để ai xem thường. Bọn họ xưng Giang Đông Lục Sửu, chính là tự xếp mình cao hơn cả người Dương gia(10). Sáu vị huynh đệ này người nào cũng tính tình nóng nảy, lòng dạ hẹp hòi, lại thích kết thù oán, võ lâm giang hồ chẳng ai muốn dây dưa. Từ lúc lão tam Hoa Hòa Thượng chết vì bệnh nặng, mấy người còn lại càng trở nên kỳ quái.”

(9) Giang Đông: khu vực phía đông Trường Giang, còn gọi là Giang Tả.

(10) Người Dương gia được nhắc tới có thể là gia tộc Dương Nghiệp đời Bắc Tống, vốn nổi danh với hầu hết thành viên trong gia đình đều là những tướng tài có công với đất nước, trong đó nổi tiếng nhất là truyền thuyết sáu vị cha con huynh đệ hy sinh trong trận chiến chống Liêu và sau đó là đội quân báo thù của các vị quả phụ, tự xưng là Dương gia nữ tướng.

Tô Vọng Ngôn đáp: “Cái này ta cũng biết.”

Mặc dù y đang nghe Vi Trường Ca nói nhưng hai mắt vẫn nhìn ra của, xem ra là chẳng thèm quan tâm.

Vi Trường Ca thở dài, hận không thể xoay đầu y lại nhìn mình, trầm giọng hỏi: “Đệ và Lục Sửu vốn không có quan hệ, sao bọn họ lại muốn gặp đệ?”

Tô Vọng Ngôn cười. “Chỉ cho phép người tới cầu huynh mà không cho ai tới gặp ta sao?”

Vi Trường Ca nghe vậy im lặng một hồi lâu, mãi sau mới hỏi: “Đệ còn không hiểu ta?”

Tô Vọng Ngôn ngẩn ra.

Vi Trường Ca nói: “Đệ trước nay đều một mình một đường, thích gì làm nấy, vạn dặm cũng chẳng xem là xa. Có thể thoải mái tự tại như vậy đương nhiên là tốt, ta cũng biết với võ công và sự từng trải của đệ thì chẳng đến mức chịu thua thiệt. Nhưng trên thế gian này nguy hiểm nhất vốn là lòng người, đệ một mình ở bên ngoài, dù cẩn thận đến đâu cũng có lúc sơ suất, lại thêm tính tình như vậy, khó tránh khỏi kết thù kết oán với người ta.”

Vừa thấy Tô Vọng Ngôn mấp máy môi định phản bác, y lập tức cười lạnh. “Đệ vì một người đàn bà hành nghề mãi nghệ, ở Lương Châu(11) giết chết gã con riêng của Bách thảo Thần nông. Bách thảo Thần nông tuy không dám công khai ra mặt, nhưng đã bám theo đệ tròn ba tháng, đệ nghĩ ta không biết ư?”

(11) Lương Châu: Thuộc Cam Túc, nằm ở phía Tây Bắc Trung Quốc, giáp Mông Cổ về phía Bắc, là nơi tập trung nhiều người Hồi.

Tô Vọng Ngôn thấp giọng đáp: “Hóa ra là huynh vốn đã sớm biết…”

Vi Trường Ca chẳng tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên nói: “Ba tháng đó, lão hạ độc mười bảy lần, đệ chỉ phát hiện có mười sáu. Đệ biết không, chỉ với một lần duy nhất đó cũng đủ lấy mạng đệ rồi?”

Tô Vọng Ngôn ngẩn người, cúi đầu, không trả lời.

Vi Trường Ca cũng chỉ cười nhạt mà im lặng.

Bên cạnh bỗng nhiên “rầm” một tiếng, hai kẻ đang xuất thần không khỏi giật mình quay đầu lại, thấy dưới đất là một cái ghế đẩu đổ rạp, vẫn còn đang lăn vài vòng. Thi Lý đứng cạnh mặt đỏ tới mang tai, lúng ta lúng túng nói: “Tôi, tôi đứng không vững, xin lỗi hai vị…”

Tô Vọng Ngôn phì cười.

Sắc mặt Vi Trường Ca cũng dịu lại, y bước tới nâng cái ghế, đoạn cười, bảo: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Thi Lý gật đầu, ra tới cửa, gã chợt quay đầu nhìn Tô Vọng Ngôn.

Tô Vọng Ngôn mỉm cười, gật đầu với gã.

Lúc này Thi Lý mới vui vẻ rời đi.

“Tiểu tử này mới nhìn qua tưởng khờ khạo, thật thà nhưng trong cái thô lậu cũng có điểm tinh tế. Chậc chậc, lời nói gói vàng, quả là hiếm thấy.” Tô Vọng Ngôn quay đầu, tủm tỉm nói.

Vi Trường Ca nhìn y chăm chú, Tô Vọng Ngôn thản nhiên bưng lên nhấp một ngụm trà.

Vi Trường Ca thở dài, rốt cuộc không kìm được cũng đành bật cười. “Haizz, ta chẳng qua là lo đâm lén khó phòng. Có câu người nói vô tình kẻ nghe hữu ý, đã vậy người tàn tật so với bình thường càng thêm khó tính. Mấy người này dễ kết thù gây oán, ta chỉ lo đệ vô tình đắc tội bọn họ mà không biết, chẳng có phòng bị gì, mà thôi cũng được, chẳng qua chỉ là Giang Đông Lục Sửu, cũng dễ giải quyết…” Nói tới đây, ý cười trong mắt dần biến mất.

Nhớ lại đầu đuôi câu chuyện bèn không khỏi có chút buồn bã, Vi Trường Ca khẽ nói: “Chỉ cần đệ cẩn thận hơn một chút, ta cũng bớt đi một phần lo lắng.”

Giọng y càng lúc càng khẽ, thật khó mà nghe rõ. Những lời này không biết là đang nói với Tô Vọng Ngôn, hay là nói với chính mình.

Tô Vọng Ngôn cười, đáp: “Ta còn chẳng lo, huynh lo cái gì? Nếu ta đoán không nhầm thì bọn họ tới là để cảm tạ ta.”

Vi Trường Ca kinh ngạc. “Cảm tạ đệ?”

“Gặp Lục Sửu, huynh tự nhiên sẽ biết.”

Vi Trường Ca nửa tin nửa ngờ, cùng Tô Vọng Ngôn tới đại sảnh liền thấy năm kẻ bộ dạng quái dị chia nhau ngồi tại hai hang ghế hai bên. Dẫn đầu là một ông lão tay ôm hồ cầm, chính là lão đại Ách Cầm Tẩu của Giang Đông Lục Sửu. Nghe tiếng bước chân, mấy người đang ngồi đều đứng dậy, trong đó có một người mặc áo xanh xem ra là ít tuổi nhất vội sải bước tiến tới, quỳ rạp trước mặt Tô Vọng Ngôn, vẻ mặt kích động, khóe mắt ửng đỏ, như là sắp khóc tới nơi.

Mấy ngươi còn lại cũng đều quỳ sụp xuống đất đồng thanh: “Giang Đông Lục Sửu tới đây tạ ơn Tô công tử!”

Tô Vọng Ngôn đỡ người mặc áo xám dậy, đáp lễ: “Một chút việc nhỏ, các vị cần gì khách khí.”

Ông lão tay chống gậy bèn nói: “Với công tử thì chỉ là việc nhỏ nhưng Lực Sửu vô cùng cảm kích. Tới Tô gia Lạc Dương không tìm được công tử, đại ca mới dẫn chúng ta tới Thiên Hạ Bảo thử vận may. Vừa khéo, cũng có thể gặp mặt tạ ơn Tô công tử.”

Mấy người còn lại đều gật đầu đồng tình.

Tô Vọng Ngôn nhận ra người nọ là Thiết Cước Đường, lập tức cười, đáp: “Đường tiên sinh khách khí rồi, mời các vị ngồi xuống rồi hãy nói!”

Mọi người đều ngồi xuống, luôn miệng nói câu cảm tạ. Vi Trường Ca lấy lạ bèn hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Tô Vọng Ngôn chưa kịp trả lời, Thiết Cước Đường đã vội giành trước: “Thì ra Vi Bảo chủ còn chưa biết. Cuối mùa đông năm ngoái, lão tam cùng lục đệ có việc ra ngoài, chẳng ngờ trên đường lão tam bỗng vô cơ mắc bệnh nặng rồi qua đời! Lục đệ còn nhỏ tuổi, lại là…” Lão nhìn thoáng qua người thiếu niên áo xám, tiếc hận nói: “Lục đệ không thể nói chuyện, cũng không nghe được người khác nói gì. Lão tam vừa mất, một mình hắn không biết xử lý như thế nào, vừa thương tâm vừa sợ, lại nói không nên lời. Đám người khốn kiếp trong khách điếm còn vu cho hắn chính là hung thủ giết người rồi báo quan. Haizz, cũng may gặp được Tô công tử đuổi hết đám quan sai, lại giúp chôn cất lão tam, còn đưa lục đệ quay về. Haizz, nếu không có công tử giúp đỡ chắc gì lão tam được mồ yên mả đẹp…” Lão bỗng kích động, vội lớn tiếng nói: “Ân đức to lớn của công tử, chúng ta chẳng biết làm thế nào mới có thể báo đáp!”

Vi Trường Ca quay sang liếc nhìn Tô Vọng Ngôn, lẩm bẩm: “Hóa ra là như vậy.” Lòng bỗng chốc thả lỏng, đến giọng nói cũng trở nên vui vẻ hơn.

Tô Vọng Ngôn mỉm cười.

Mấy người Thiết Cước Đường đều lần lượt nói câu cảm tạ, sau đó đại sảnh bỗng trở nên im ắng lạ thường. Vi Trường Ca gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, Tô Vọng Ngôn hiểu ý, khóe miệng nhếch lên cười khẽ. Y kín đáo nhìn về phía đám người, liền thấy Ách Cầm Tẩu dùng mắt ra hiệu cho Thiết Cước Đường. Thiết Cước Đường ho khan một tiếng, mặt đầy vẻ khó xử. Lão nhìn Ách Cầm Tẩu rồi lại nhìn các huynh đệ khác, cuối cùng đem gậy đặt lên mặt đất, hít một hơi thật sâu, nói: “Thực ra Lục Sửu tới Thiên Hạ Bảo lần này là còn có việc muốn xin Vi Bảo chủ trợ giúp.”

Có lẽ sợ Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn không đồng ý nên không cần đợi cả hai trả lời, lão đã vội nói: “Tam đệ của ta-Hoa Hòa Thượng chết ở khách điếm, khi ấy chỉ có một mình lục đệ bên cạnh. Lục đệ nhỏ tuổi chưa trải đời, lúc đó không có biện pháp điều tra rõ nguyên nhân. Hắn trở về nói cho chúng ta rằng mấy vị huynh đệ đều chung suy nghĩ, lão tam nói là mắc bệnh nặng qua đời, thật ra chắc chắn có ẩn tình! Đáng tiếc chúng ta thế cô lực mỏng, tra xét đã nửa năm mà chẳng tìm được manh mối gì. Có điều, cái chết của lão tam nhất định có điểm kỳ quái.” Lão quay đầu nhìn một lượt các huynh đệ, đoạn nói tiếp: “Thiên Hạ Bảo tiếng tăm vang dội, võ lâm người người ngưỡng mộ, chúng ta thực đã hết cách, không còn con đường nào khác là tới cầu sự giúp đỡ của Thiên Hạ Bảo.”

Ách Cầm Tẩu phát ra mấy tiếng “ô ô” rồi đưa tay ra dấu về phía hai người Vi, Tô.

Thiết Cước Đường giải thích: “Đại ca nói, Vi Bảo chủ tài trí hơn người, Tô công tử học cao hiểu rộng, đều là anh tài một đời, nhân trung long phượng, Võ lâm giang hồ đối với hai vị đều như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. Nếu Vi Bảo chủ và Tô công tử bằng lòng giúp đỡ thì còn có ích hơn Lục Sửu tiếp tục tra xét mười năm!”

Vi Trường Ca nghe xong thì chỉ cười không nói, liếc sang bên cạnh, Tô Vọng Ngôn lại cũng đang cười.

Y nhìn đi chỗ khác, thầm thở dài.

Giang hồ đồn đại, Giang Đông Lục Sửu nổi tiếng gàn dở, ương ngạnh, chết cũng không chịu cúi đầu, ai biết được cũng có lúc nói năng hiểu chuyện như vậy. Nhưng thật ra mấy người bọn họ chỉ vì trời sinh khuyết tật, không muốn bị người khác xem thường nên mới phải tỏ ra cao ngạo, rốt cuộc lại mang tiếng quái đản. Cứ nghĩ đến việc Lục Sửu trong đời chắc chưa từng nói với ai một lời a dua nịnh nọt, đến hôm nay vì muốn báo thù cho Hoa Hòa Thượng mà chấp nhận khom lưng cầu cạnh, chẳng qua cũng chỉ vì một chữ tình.

Vi Trường Ca nghĩ tới đây, lại quay sang nhìn mấy người bọn họ, mơ hồ có chút tội nghiệp.

Ách Cầm Tẩu tiếp tục làm vài động tác ra dấu.

Thiết Cước Đường nhìn một chút, nói tiếp: “Nếu hai vị không giúp, Lục Sửu cũng chỉ đành từ bỏ hy vọng…Sáu huynh đệ chúng ta tình sâu nghĩa nặng, hôm nay lão tam mơ mơ hồ hồ mà chết, năm người còn lại chẳng báo được thù sao có thể sống một mình, thà rằng tự vẫn tại đây, xuống âm phủ tạ tội cùng tam đệ!”

Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đều giật mình thất kinh, quay qua nhìn nhau cười khổ. “Cái danh cổ quái của Giang Đông Lục Sửu quả không phải tự dưng mà có.”

Mấy người Ách Cầm Tẩu, Thiết Cước Đường chỉ đăm đăm nhìn hai người bọn họ, trong mắt ánh lên vẻ cầu xin khẩn thiết.

Tô Vọng Ngôn thở dài, liếc mắt trao đổi với Vi Trường Ca rồi chẫm rãi nói: “Thôi được!”

Lục Sửu đồng thời hoan hô, cả Ách Cầm Tẩu và lão lục Vô Thị Phi tuy không thể nói nhưng cũng đều vui vẻ cười rộ.

Tô Vọng Ngôn giao hẹn: “Nhưng ta và Vi Bảo chủ chỉ có thể gắng sức thử một lần, nếu không được thì…”

Thiết Cước Đường nói tiếp: “Chuyện ấy chúng ta đều biết, sự việc xảy ra cũng đã lâu, nhiều đầu mối đều đã mất, mỗi ngày trôi qua là hy vọng lại càng mong manh, muốn điều tra rõ ràng chân tướng đâu có dễ? Nhưng chỉ mong không thẹn với lòng, không xấu hổ với tam đệ là được rồi.”

Vô Thị Phi biểu lộ gương mặt mừng rỡ, hắn bước lên một bước, nhanh chóng làm vài động tác ra dấu.

Thiết Cước Đường đang định giải thích, Tô Vọng Ngôn đã nói với Vô Thị Phi: “Lúc đó ngươi đã kể cho ta nghe một lần, ngươi quên rồi sao? Ta vẫn nhớ rõ ràng từng chi tiết, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ gắng sức giúp các ngươi điều tra.”

Vô Thị Phi cười càng thêm rạng rỡ, hắn cúi lạy thật thấp, nước mắt chảy không ngừng.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Vi Trường Ca hỏi: “Vậy là thế nào?”

Thiết Cước Đường cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. “Tô công tử có thể hiểu ý lục đệ sao?”

Tô Vọng Ngôn gật đầu, xoay người giải thích với Vi Trường Ca: “Tuy tai hắn không thể nghe, miệng không thể nói nhưng hắn có thể nhìn cử động của môi mà đoán được người khác đang nói gì. Hắn vừa nói, muốn thuật lại chuyện xảy ra ngày hôm đó cho chúng ta. Lúc ấy ở khách điếm, ta đã nghe hắn kể một lần rồi nên giờ không cần nữa.”

Vi Trường Ca cười khẽ, dựa lưng vào ghế, người hơi nghiêng sang trái, đưa tay phải chống lên tay vịn xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này ta cũng từng nghe kể. Nghe nói trên thi thể Hoa tam gia không có bất kỳ vết thương nào, sắc mặt cũng bình thản, không có điểm gì khác lạ, không giống bị người khác sát hại.”

Tô Vọng Ngôn gật đầu, đáp: “Đúng vậy, hôm ấy chính ta tự tay kiểm tra thi thể, không hề có vết thương bên ngoài, cũng không có dấu hiệu nội thương, lại càng không giống chết vì trúng độc. Sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, cứ như là đang ngủ mê, có vẻ ra đi rất thanh thản.”

Vi Trường Ca nói: “Nếu đã vậy, sao các ngươi vẫn một mực cho rằng hắn bị người ám hại?”

Lục Sửu nhìn nhau bối rối, cuối cùng vẫn là Thiết Cước Đường lên tiếng: “Chính vì không có vết thương nào nên mới càng kỳ quái. Lão tam không bị thương, cũng không trúng độc, thân thể hắn trước nay vẫn khỏe mạnh, rắn chắc như làm bằng sắt, sao nói đi là đi ngay được?”

Dạ Minh Sinh cũng cất giọng the thé: “Quá hoang đường, tam ca đang lành lặn, tử tế, sao bảo chết là chết ngay?”

Thiết Cước Đường thêm vào: “Theo như lời lục đệ, hai hôm đó, biểu hiện của lão tam rất kỳ quái, lúc nào cũng như người mất hồn. Chính vì vậy, lục đệ mới đề nghị cả hai ở lại khách điếm nghỉ ngơi thêm một ngày rồi mới lên đường. Chẳng ngờ đêm ấy lại xảy ra chuyện… Sáng sớm, lục đệ tới gọi đã thấy hắn nằm dài trên sàn nhà, thi thể lạnh toát, lẽ ra ban đêm lúc ngủ phải cài kín các cửa, nhưng khi lục đệ vào phòng lại thấy cửa mở hé, chứng tỏ đêm ấy chắc chắn có ai đó đã tới.”

Tô Vọng Ngôn tiếp lời: “Nhưng khi ta hỏi các bộ khoái, nha dịch tra xét những khách trọ khác thì tất cả đều nói không phát hiện ra ai đã đến tìm tam gia.”

Thiết Cước Đường lại nói: “Họ không phát hiện không có nghĩ là không có. Nhỡ đâu kẻ đó chờ đêm khuya khi mọi người đã tắt đèn mới mò đến thì sao? Nếu quả thật như vậy thì càng khẳng định chúng ta suy đoán không sai. Không phải trong lòng có quỷ, sao không ban ngày ban mặt đường đường chính chính, mà đợi mọi người ngủ hết mới đến tìm lão tam?”

Vô Thị Phi gật đầu liên tục, lại ra dấu vài cái với Tô Vọng Ngôn.

Tô Vọng Ngôn nói: “Hắn nói, đêm đó chắc chắn tam ca ngủ rất muộn, vì sớm hôm sau khi hắn phát hiện thi thể, dầu trong đèn đã cháy hết.”

Thiết Cước Đường cũng nói: “Chúng ta nghĩ, phải chăng tam đệ đã đi ngủ nhưng sau đó lại có khách nên mới thắp đèn. Kẻ đó đã bí mật sát hại tam đệ rồi vội vàng rời đi, quên thổi tắt. Do vậy ngọn đèn mới tiếp tục cháy cho đến lúc hết dầu.”

Vi Trường Ca nói: “Mặc dù vậy thì vẫn không thể khẳng định có người đã tới phòng Hoa tam gia…”

Thiết Cước Đường gật đầu: “Đúng, nếu chỉ có thế thì vẫn chưa chắc chắn được. Những điều chúng ta vừa nói, hẳn công tử cũng đã nghe lục đệ kể rồi, nhưng có một việc công tử chưa biết. Sau đó, mấy người chúng ta cùng tới khách điếm kia, gọi cả ông chủ lẫn mấy gã tiểu nhị ra hỏi. Có một gã tiểu nhị kể hắn từng nghe tam đệ nói một câu rất kỳ quái. Mấy hôm đó, hắn bị tiêu chảy, nữa đêm phải dậy đi mấy lần, lúc canh hai đi ngang qua phòng tam đệ, thấy bên trong đèn còn sáng, mơ hồ có tiếng người nói chuyện. Hắn thấy kỳ cục, không kìm được nhìn thêm mấy lần, đều chỉ thấy có mỗi cái bóng của tam đệ chiếu lên vách. Hắn nghĩ rằng tam đệ đang tự nói chuyện một mình, định bỏ đi thì nghe thấy một câu: “Hóa ra đúng là các ngươi. Vậy còn người đó? Người đó đâu?” Gã tiểu nhị đang vội đi nhà xí nên không nghe tiếp nữa. Sau khi chuyện xảy ra, hắn sợ liên lụy nên không dám kể với bộ khoái. Chúng ta cũng phải dùng nhiều cách mới ép được hắn nói ra sự thật. Đêm hôm đó chắc chắn có người tới tìm lão tam.”

“Hóa ra đúng là các ngươi? Người đó đâu?” Tô Vọng Ngôn lẩm bẩm: “Nghe giọng điệu thì có vẻ như là người Hoa tam gia biết, hơn thế lại còn truy hỏi tung tích của một người khác… Nhưng gã tiểu nhị cũng kể chỉ thấy một cái bóng, chẳng lẽ hắn tự nói chuyện một mình thật sao?”

Vi Trường Ca trầm ngâm một hồi, cũng lắc đầu.

Tô Vọng Ngôn ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi Vô Thị Phi: “Ta nhớ kĩ ngươi từng nói trên đường đi không xảy ra chuyện gì đặc biệt, vậy Hoa tam gia bắt đầu có biểu hiện kỳ quái từ lúc nào?”

Vô Thị Phi cắn môi, suy nghĩ hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn y đầy chần chừ.

Tô Vọng Ngôn vừa chăm chú nhìn từng cái ra dấu vừa chậm rãi nói với Vi Trường Ca ngồi bên cạnh: “Hắn bảo rằng… trên đường gặp một trận mưa… hắn và Hoa tam gia trú mưa dưới mái hiên của một ngôi nhà trong làng… Khi đó, hắn và tam ca còn cười nói vui vẻ… hình như từ lúc ấy trở về sau, tam ca bắt đầu ít nói dần, sau đó trở nên mất hồn mất vía.”

Tay Vô Thị Phi bỗng dừng giữa không trung, mặt hiện lên vẻ cổ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.