Chiến Thần Bất Bại

Chương 395: Chương 395: Adrian




Một nâm tử thân hình cao to, áo gió màu đen đứng trước òng bảo hộ, quan sát thành Tiên Nữ phía dưới, thái dương hắn hơi trắng, ánh mắt thâm thúy tang thương, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Hắn như đnag suy nghĩ điều gì đó, con mắt như có sương mù che phủ ánh sao, ánh mắt mơ hồ thi thoảng lại lấp loáng ánh sáng.

Hắn là Thợ Săn, Adrian.

“Vụ nổ kinh người, ít nhất phải hai mươi bí bảo cấp bạc nổ tung mới có thể tạo thành cục diện như vậy.” Adrian lẩm bẩm.

Lưu Trung Quang vô thức kinh thán: “Tề Sơn thật quá điên cuồng.”

Adrian mỉm cười, Trung Quang là người thành thật. Hắn quay sang, ánh mắt tìm tới một thiếu niên: “A Tú, ngươi thấy sao?”

Thiếu niên được hỏi mới chừng mười bảy tuổi, môi hồng răng trắng, tướng mạo thanh tú. Hắn là phụ tá đắc lực của Adrian, được gọi là Đóa Hoa Liệp Hộ, Nhữ Tú. Nữ Tú lắc đầu: “Không thấy được nhiều, nhưng từ tình báo chúng ta thu thập được có thể thấy sau lưng Ander Lena có cao nhân chỉ điểm.”

Lưu Trung Quang gật đầu: “A Tú nói Tatton sao? Tatton tướng quân quả thật lợi hại!”

A Tú lắc đầu: “Ta không nói Tatton tướng quan. Tatton tướng quân lão luyện trầm ổn, là võ tướng hiếm thấy, thế nhưng phong cách hành sự của hắn theo kiểu quân nhân điển hình, không linh hoạt quỷ dị như vậy.”

“Vậy là ai?” Lưu Trung Quang không hề nghi ngờ phán đoán của A Tú, hắn luôn rất tín phục phán đoán của nàng, lòng hiếu kỳ lập tức bị A Tú khơi dậy.

A Tú không trả lời mà tiếp tục nói: “Đại Hùng nhàn nhân Vu Hạ đã mang người tới, có điều có người nói bọn họ bị Ander Lena và Tatton cản trở. Ander Lena định đưa chỗ bí bảo này cho Đường Thiên đổi lấy nhiều thú năng lượng hơn.”

“Nữ nhân rất thông minh.” Adrian đánh giá một câu rồi trầm ngâm nói: “Vậy trọng điểm của chúng ta lần này là Đường Thiên rồi.”

“Rất khó.” A Tú nói: “Theo tin tức từ mọi phương diện, khả năng Đường Thiên nhả đống bí bảo này rất nhỏ. Biệt danh của hắn cực kỳ đặc biệt.”

“Hả, tên là gì?” Adrian hứng thú.

“Thiếu Niên Như Thần, ha ha, thú vị không.” A Tú giọng điệu như đang cười: “Có người nói hắn thường tự xưng như vậy.”

Lưu Trung Quang sửng sốt một chút rồi cười ha hả: “Hóa ra là thằng ngốc.”

“Không đơn giản như vậy. Biết võ hội Quang Minh đánh giá hắn ra sao không? Bọn họ gọi hắn là Đá Mài Kiếm, cho rằng thiên tài của võ hội Quang Minh chỉ có trải qua Đường Thiên mài giũa mới có thể lộ ra sự sắc bén thật sự, đánh giá như vậy trước nay chưa từng có.” A Tú lắc đầu: “Ta đã nghiên cứu tất cả những gì liên quan tới hắn, đây là một kẻ cực kỳ thâm trầm.”

Lưu Trung Quang giật mình: “Thật không?”

“Thiếu Niên Như Thần chẳng qua chỉ là giả tạo do hắn dựng lên.” A Tú nghiêm nghị: “Phong cách hành sự quả đúng như biệt danh của hắn, rất ngốc nghếch. Thế nhưng khi nghiên cứu tỉ mỉ lại phát hiện những hành động nhìn như tùy ý lỗ mãng của hắn cuối cùng không lần nào không thu được hiệu quả tốt nhất. Nếu đổi lại là ta, trong tình huống như vậy cũng tuyệt đối không cách nào làm tốt hơn. Thậm chí làm được tới như hắn bây giờ cũng cực kỳ khó khăn.”

Lưu Trung Quang không tin: “A Tú, ngươi nói hắn thông minh, ta không phản đối, thế nhưng ngươi nói ngươi cũng không làm được thì ta không tin.”

“A Tú, ngươi không cần tự ti, ta tin tưởng tài trí và thực lực của ngươi không dưới bất cứ thiên tài nào.” Adrian cười nói.

Lưu Trung Quang thấy tiên sinh cũng nói vậy càng gắng sức: “Đúng vậy, A Tú, bất kể hắn là Thiếu Niên Như Thần hay là thần thật A Tú ngươi cũng có thể đánh bại hắn!”

A Tú trong lòng ấm áp, nhưng hắn rốt cuộc vẫn không quen được người khác khen như vậy, hơi ngại ngùng.

“Ha ha, những thứ khác ta không biết, có điều có một điểm A Tú ngươi chắc chắn thắng được Đường Thiên!” Lưu Trung Quang đương đương tự đắc.

A Tú ngạc nhiên: “Cái gì?”

“Đương nhiên là tướng mạo rồi!” Lưu Trung Quang cười nói: “A Tú của chúng ta đẹp tới mức phụ nữ cũng phải xấu hổ cơ mà!”

“Ha ha!” Adrian bật cười, nói hùa theo: “Trung Quang, nd dừng bắt nạt A Tú. Có điều, A Tú, ta cảm thấy lần này Trung Quang nói có lý lắm, ha ha!”

Cỗ xe ngừng lại, một đội võ giả đã sớm chờ trên mặt đất, đại hán đứng trước nhất rõ ràng là Tatton.

“Adrian tiên sinh!” Tatton tiến tới nghênh tiếng, gương mặt mỉm cười: “Ander Lena nghe nói Thợ Săn tiên sinh muốn tới thành Tiên Nữ, kích động tới mức cả đêm không ngủ, còn cố ý căn dặn ta nhất định phải tự mình nghênh tiếp.”

Adrian khom người cảm tạ: “Đa tạ bệ hạ ưu ái, Tatton tướng quân tự thân tới đón, Adrian hân hạnh!”

“Ngài khách khí quá, mời lên ngựa!” Tatton đưa tay ra hiệu, vài con tinh hồn mã ôn thuận được đưa lại.

Adrian xoay người lên ngựa, đội ngũ chậm rãi đi tới.

Trên lưng ngựa, Adrian khen: “Đã sớm nghe Tatton tướng quân điều quân nghiêm cẩn, hôm nay gặp mặt quả thực danh bất hư truyền. Tại hạ du ngoạn khắp các chòm sao lớn, thấy rất nhiều binh đoàn, nhưng binh đoàn nghiêm cẩn như quý binh đoàn đã ít lại càng ít.”

Giọng nói của hắn hơi khàn ngàn, đầy lực hút, trong giọng nói có vẻ thoải mái, rất có mỵ lực.

Tiếu Tư Vân sau lưng Tatton đỏ mặt, sau khi tới trụ sở binh đoàn Sài Lang, hắn đa cực kỳ chấn động, sau khi trở về hạ quyết tâm huấn luyện điên cuồng, thời gian này binh đoàn Cao Nguyên tiến bộ thần tốc. Thế nhưng lúc này nghe Adrian khen ngợi, trong lòng hắn không những không đắc, ý, ngược lại như nghẹn họng.

Hắn tự biết mình, binh đoàn Cao Nguyên tiến bộ rất lớn, nhưng so ra vẫn kém binh đoàn Sài Lang không ít.

Cũng may đám người đó không phải kẻ địch của chòm Tiên Nữ, Tiếu Tư Vân âm thầm vui mừng, thế nhưng lại lập tức xấu hổ vì tâm lý may mắn này của mình.

Nụ cười trên mặt Tatton biến mất: “Trước kia ta vẫn tự kiêu về năng lực dẫn binh của mình. Thế nhưng giờ mới biết quả thật là ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại.”

Adrian kinh ngạc: “Chẳng hay vị tướng quân nào khiến đại tướng quân cảm khái như vậy?”

Tatton đáp đầy thâm ý: “Có lẽ sau này Adrian ngài sẽ gặp được.”

Ánh mắt Adrian lóe sáng rồi chợt tắt, cười nói: “Ha ha, đại tướng quân khiến Adrian càng thêm hiếu kỳ rồi.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, ăn ý đổi đề tài.

Adrian tới khiến cả thành Tiên Nữ như bùng nổ, Andrey khiến người ta kính nể là bởi thân phận cao quý cua rhắn cùng với đại biểu cho quyền thế vô thượn. Còn Adrian không quyền không thế nhưng lại được người khác tôn quý.

Adrian là một trong những tông sư nổi danh nhất tại chòm Liệp Hộ, năm hai mươi mốt tuổi, vừa tốt nghiệp, hắn đã trở thành hiệu trưởng của trường cũ của mình, học viện Tinh Vân. Trong thời gian mười năm, học viện Tinh Vân nhảy lên thành một trong những học viên thanh đanh hiển hách nhất chòm Liệp Hộ, thiên tài tầng tầng lớp lớp. Thế nhưng vì công việc nặng nề, chiếm lĩnh quá nhiều thời gian, gần như mười năm liền hắn không hề tiến bộ. Năm ba mươi mốt tuổi, hắn dứt khoát từ chức hiệu trưởng, bắt đầu chuyến du lịch dài dẵng của mình.

Mười hai năm du lịch, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Năm bốn mươi ba tuổi hắn trở lại học viện Tinh Vân, khí thế đã trở nên thâm sâu khó lường. Lúc đó Kiếm Thánh chòm Liệp Hộ Việt Tâm Sách gặp phải hắn, lên tiếng nói có khí tức Thánh Vực.

Từ nhỏ đã ở tại trường, Adrian vẫn vui thích với việc đề bạt và chỉ điểm người trẻ tuổi, điều này khiến hắn thu dược danh vọng vô thượng. Tuy hắn không quan không chức, thế nhưng có thể tùy ý ra vào vương cung, bất kể quan lớn quý nhân hay bách tính bình dân đều vô cùng tôn kính và yêu quý hắn.

Adrian tới, các võ giả trẻ tuổi trong thành Tiên Nữ đều vô cùng kích động. Nếu được Adrian chỉ điểm một lừoi nửa câu cũng là thu hoạch cả đời.

Mà rất nhiều võ giả tự nhận thiên phú hơn người đều khao khất được Adrian để ý, phàm được Adrian khen một lời thiên tài, giá trị lập tức tăng gấp bội.

Tại nơi nghỉ ngơi của Adrian, ngày ngày đều cố vô số võ giả trẻ tuổi tới bái kiến.

Đường Thiên đứng yên ngoài khơi, gương mặt có chút thương cảm. Biển Lam Kính dưới chân tĩnh lặng mỹ lệ, cứ như tất cả những gì xảy ra vừa qua chỉ là một giấc mộng.

Trong giấc mộng đó, gã đã trải qua cả đời Thiên Thủ Ma Quân.

Thời niên thiếu lười nhác vô sự, đột nhiên nảy sinh kịch biến lại phát hiện mình không thể cứu vãn, hối hận và đau khổ dây đưa hắn cả đời, không cách nào tự kiềm chế. Cho dù gặp được người con gái mình yêu cũng không muốn dừng bước chân báo thù...

Ban đầu Đường Thiên chỉ cảm giác mình là người đứng xem, thế nhưng theo mộng cảnh biến hóa, bất giác gã dần bị ảnh hưởng.

Chiến đấu, truy sát, báo thù...

Trận chiến cuối cùng gã bị ép tới sơn cùng thủy tận, Thiên Sách Phá Ma Thủ của gã căn bản không cách nào chiến thắng kẻ thù. Mắt thấy sắp thua cuộc, Đường Thiên bỗng nhớ tới câu nói trước khi biến mất của Thiên Thủ Ma Quân.

Đừng để con mắt mình lừa dối.

Cảnh giới Thiên Sách Phá Ma Thủ của Đường Thiên tăng lên, cuối cùng gã chiến thắng kẻ thù, phá tan mộng cảnh.

Thế nhưng Đường Thiên cũng biết, trong thực tế Thiên Thủ Ma Quân cùng kẻ thù đồng quy vu tận. Điều duy nhất khiến hắn cam tâm tình nguyện chịu người khác sai khiến, hóa thành thẻ hồn tướng chỉ là vì cô gái họ Phùng không ngừng xuất hiện trong giấc mộng của hắn.

Hắn còn muốn phải trở về nhìn nàng.

Hắn còn rất nhiều lời muốn nói với nàng,.

Muốn nói với nàng, mình đã báo thù.

Muốn nói cho nàng, đừng chờ hắn.

Muốn nói cho nàng.

Đường Thiên đau khổ nhưng lại cảm giác mình đang cảm nhận nỗi đau của người xưa. Cuối cùng Thiên Thủ Ma Quân hồn tiêu phách tán, cô gái họ Phùng cũng đã tạ thế vài trăm năm, có còn cũng chỉ là hậu nhân.

Thiên Thủ Ma Quân tiền bối, cừu hận sao quan trọng bằng người sống được.

Lặng lẽ đứng đó một lát, Đường Thiên quay về phía mặt biển trống trải, lẩm bẩm: “Thiên Thủ Ma Quân tiền bối, thật ra như vậy cũng tốt. Tuy ngươi rất muốn trở thành võ hồn vì nàng, muốn bảo vệ nàng, nhưng như vậy nàng sẽ rất đau khổ. Thủ hộ cũng là một gánh nặng. Vì thế, như hiện giờ cũng tốt.”

Biển rộng trống trải đột nhiên cuốn tới một làn gió mát.

Tâm trạng Đường Thiên tốt lên, mỉm cười xán lạn, quay lại hét với mặt biển: “Thiên Thủ Ma Quân tiền bối, ngươi cũng nghĩ vậy phải không.”

Trên mặt biển phía sau hắn, một cánh cửa chậm rãi hiện lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.