Chiến Thần Bất Bại

Chương 396: Chương 396: Đường Thiên đẩy cửa




Trong bóng tối, Lưu Trung Quang từ từ đếm những khí tức ẩn nấp trong bóng tối.

Một, hai, ba... mười chín!

Khuôn mặt đôn hậu của hắn cũng phải chấn động, trong lòng nhủ thầm, ai da, thật ghê gớm! Trang viên nhỏ bé này lại có tới mười chín người mai phục, ừm, quên mất bản thân, hai mươi.

Lưu Trung Quang líu lưỡi xong cũng có phần hưng phấn, đã lâu rồi hắn không gặp chuyện gì hoành tráng như vậy. Hắn là học sinh mà Adrian thu nhận trên đường du lịch, tính tình thành thật trung hậu, sinh hoạt bình thường của Adrian đại thể do hắn quản lý. Theo thầy một thời gian, thực lực của hắn cũng rất bất phàm.

Thiên puhs của hắn không được ốt, thế nhưng được Adrian kiên trì dạy bảo, cũng học được trọn vẹn. Nấp trong bóng tối như vậy tìm kiếm những khí tức như có như không, thoáng chốc đã hết hai giờ.

Trong hai giờ này có sáu người bỏ đi, lại có bảy người gia nhập.

Trong mười chín người đó có ít nhất năm người thực lực sàn sàn như hắn. A Tú nói một loạt những cái tên với hắn, nhưng hăn chỉ nhớ được có ba.

Bí danh Độc Lang Sát Thủ, Sầm Đăng, xếp hạng 3112 trên Thiên Bảng.

Đảo Ảnh Kiếm Khách, tên thật không rõ, xếp hạng 3109 trên Thiên Bảng.

Hắc Mộc Nhân, tên thật không rõ, xếp hạng 3106 trên Thiên Bảng.

Ai da, đây đúng là hội tụ của hạng 3100 trên Thiên Bảng mà.

Lưu Trung Quang âm thầm kinh ngạc, thứ hạng của hắn là 3098, trong lòng cực kỳ thú vị, có điều hắn càng thêm cẩn thận,d udừng nhìn thứ hạng hắn cao nhất, thế nhưng trong tình thế này nếu gặp phải ba tên kia, có lẽ hắn sẽ chết rất thảm.

Hắn am hiểu cứng đối cứng, tại nơi giơ tay không thấy năm ngón thế này hắn sẽ rất bị động. Hắn thầm suy đoán một chút, có lẽ trong ba người này, tỷ lệ thắng của Hắc Mộc Nhân là cao nhất, tiếp theo là Đảo Ảnh Kiếm Khách, Sầm Đăng xếp thứ ba.

Về phần những khí tức hắn không đoán được tạm không nói tới.

Hắn nhàn nhã thoải mái nghĩ mấy chuyện này là bởi hắn không cần ra tay. Nấp ở nơi này chẳng qua chỉ vì theo dõi mà thôi. Sau khi Tatton xếp các bí bảo thành hòm, đưa tới trnag viên này, quanh đây nhiều thêm vô số cặp mắt.

Công việc khô khan này đã kéo dài tới vài ngày, thế nhưng bầu không khí hôm nay khiến hắn có cảm giác mơ hồ, đêm nay sẽ không yên ổn.

Ngay lúc hắn cảm thấy khô khan, những người khác kiên trì sợ cũng đã tới cực điểm. Ban đầu mọi người còn cẩn thận, không muốn khinh suất động thủ làm bại lộ bản thân. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, rất nhiều người không kiềm chế nổi.

Lưu Trung Quang lại ôm thái độ xem kịch vui.

Nếu có người cướp hết đống bí bảo này lại là chuyện tốt với bọn họ. Sau lưng Đường Thiên co chòm Sài Lang, Ander Lena và Tatton đại biểu cho chòm Tiên Nữ, bọn họ không tiện động tay. Song nếu rơi vào tay giặc cướp, bọn họ cũng chẳng cần băn khoăn gì.

Có điều, Lưu Trung Quang cảm thấy không dễ dàng như vậy, A Tú cũng không tin đám người ẩn nấp trong bóng tối này có thể đắc thủ.

Đánh giá của A Tú về Đường Thiên cực cao, điều này cũng khiến Lưu Trung Quang cực kỳ tò mò. Tuy hắn làm tùy tùng cho tiên sinh mộtt hời gian rất dài thế nhưng vẫn rất bái phục bản lĩnh của A Tú.

Đột nhiên, một luồng bóng tối mắt thường khó lòng nắm bắt lặng lẽ áp sát trang viên.

Lưu Trung Quang bỗng phấn chấn hẳn lên, là Đảo Ảnh Kiếm Khách!

Rốt cuộc cũng không nhịn được phải ra tay rồi à?

Đảo Ảnh Kiếm Khách động thủ như một cây diêm quẹt, lập tức khiến rất nhiều võ giả âm thầm quan sát trong bóng tối không hẹn mà cùng xuất thủ. Trong chốc lát,t iếng tay áo xé gió vang lên không dứt bên tai.

Lưu Trung Quang đầy mong chờ, nghe nói thực lực của Hạc và Lăng Húc đều rất mạnh.

Chỉ chớp mắt sau đã bay ra hơn mười bóng đen, mọi người đều đề phòng lẫn nhau, giữ khoảng cách an toàn. Từ vị trí của Lưu Trung Quang nhìn lại tựa như ngoài tường rào trang viên đột nhiên đầy người với người.

Ngày đó Tatton tướng quân tuy không gióng chống khua chiêng, thế nhưng vị trí đặt những bí bảo đó vẫn không lọt được ánh mắt mọi người.

Ầm!

Một cánh cửa gỗ phút chốc nát tan, một chùm gỗ vụn, một điểm sáng lạnh, uyển chuyển như sao.

Chớp mắt sau, điểm sáng lạnh bùng lên, vô số hàn mang như giọt mưa bao phủ đám người.

Vài võ giả không kịp chuẩn bị kêu thảm một tiếng, một người trước ngực bị xuyên thủng, người còn lại trên bụng có một lỗ máu. Thế nhưng phần nhiều võ giả vẫn kịp chuẩn bị, dồn dập xuất chiêu đón đỡ.

Leng keng leng keng!

Tiếng va chạm dày đặc vang lên không dứt bên tai.

Tại một hướng khác, vài võ giả bị Hạc cuốn lấy. Thân pháp Hạc tiêu sái kỳ ảo, nhưng hạc đen múa lượn, kiếm pháp xuất quỷ nhập thần, lấy một địch ba nhưng hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

Ánh mắt Lưu Trung Quang bừng lên, tuy đã sớm nghe nói thực lực hai người xuất chúng, thế nhưng tới lúc tận mắt chứng kiến vẫn phải khiếp sợ trước thực lực của Hạc và Lăng Húc.

Thương mang của Lăng Húc như sóng lớn ập tới, vô số hàn mang lấp lóe khiến người ta có cảm giác không chỗ nào né tránh. Kiếm Khách Đảo Ảnh giãy dụa trong biển thương đó, cực kỳ chật vật.

Thế nhưng thực lực Đảo Ảnh Kiếm Khách cực kfy hùng hậu, sau một thời gian không thích ứng nhanh chóng ổn định trận tuyến. Kiếm pháp của Đảo Ảnh Kiếm Khách cực kỳ đặc biệt, mỗi kiếm lại tạo ra hình chiếu, như thật như ảo, khó lòng phân biệt.

Trên không trung vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, lại hai võ giả chết đưới kiếm của Hạc.

Võ giả cuối cùng thực lực rõ ràng cao hơn hai người khac smột bậc, Lưu Trung Quang lập tức nhận ra Đọc Lang Sầm Đăng. Độc Lang Sầm Đăng là võ giả khá nổi danh, trước nay hắn luôn độc lai độc vãng, chưa từng hợp tác với người khác, cũng tức là năng lực của hắn cực kỳ toàn năng.

Sau vài chục chiêu ngắn ngủi, Sầm Đăng đã thay đổi bảy tám loại võ kỹ đao pháp tuyệt đối bất đồng. Những đao pháp đó cấp bậc đều không cao thế nhưng trong tay Sầm Đăng lại bộc phát uy lực kinh người, hơn nữa sản sinh nhiều biến hóa khiến người ta không thể không tán thưởng.

Lưu Trung Quang nhìn mà đã nghiền, cao thủ cấp bậc này tranh tài lúc thường khó lòng thấy được.

Thực lực của Đảo Ảnh Kiếm Khách cùng Sầm Đăng không có gì bất ngờ, nhưng Lăng Húc và Hạc qua mười chiêu vẫn không rơi xuống hạ phong, khiến Lưu Trung Quang cực kỳ kinh ngạc.

Thứ hạng của Lăng Húc và Hạc xem ra bị đánh giá thấp rồi.

Đột nhiên Lưu Trung Quang phát hiện vài luồng sóng năng lượng, một lúc sau hắn mới nhận ra, không khỏi thấy buồn cười. Trong bóng tối có người lén lút dùng bí bảo ghi lại đoạn phim chiến đấu, không nói những gì khác, đoạn phim này trên thị trường sẽ có nguồn tiêu thụ tuyệt hảo.

Lực chú ý của Lưu Trung Quang nhanh chóng bị chiến trường thu hút.

Lưu Trung Quang liếc mắt về phía làn khói đen, con ngươi bất giác co rụt, Hắc Mộc Nhân! Hắc Mộc Nhân lao thẳng vào gian phòng để bí bảo, ý đồ rất rõ ràng.

Toàn phân Hắc Mộc Nhân bao phủ trong một làn khói đen mang chút xanh lục, đó là Hắc Mộc Chướng, kịch độc.

Hắc Mộc Nhân chẳng biết kiếm từ đâu ra một truyền thừa võ kỹ hệ “mộc”, tu luyện loại võ kỹ cực kỳ quỷ dị này. Chỉ cần một chút Hắc Mộc Chướng nhiễm vào cơ thể, sẽ không có thuốc nào cứu được.

Có điều lúc này đang nheièu người quan sát bí bảo, Hắc Mộc Nhân muốn độc chiếm nào dễ như vậy?

Trong bóng tối không biết ai hô lên: “Dùng ám khí!”

Lập tức vô số ám khí che ngập bầu trời bắn về phía Hắc Mộc Nhân. Những ám khí này đều được bao phủ bởi đủ thứ ánh sáng, có thứ vẽ ra một vệt sáng bạc thẳng tắp trên không trung, có thứ lại cong cong quỷ dị, thế nhưng tất cả đều trực chỉ Hắc Mộc Nhân.

Tình cảnh đồ sộ tới cực điểm.

Hắc Mộc Nhân cũng bị đợt ám khí nay dọa cho giật nảy mình, vội vàng ra tay đón đỡ.

Leng keng leng keng!

Đốm lửa bùng lên khắp nơi.

Số lượng ám khí tuy không ít, thế nhưng trình độ ám khí của những người tại đây đều rất tương đương. Thanh thế lớn hơn uy lực nhiều, Hắc Mộc Nhân nhanh chóng nhận ra điểm này, cũng yên tâm trở lại.

Đột nhiên, một tiếng rít sắc bén bao phủ toàn trường.

Một vệt sáng bạc thẳng tắp xé nát tầm nhìn mọi người.

Thật nhanh!

Lưu Trung Quang biến sắc, hắn nhìn ra đó là một mũi tên bạc!

Đây chắc chắn là mũi tên sắc nhọn nhất hắn từng gặp.

Hắc Mộc Nhân cũng hiểu mọi chuyện không ổn, nổi giận gầm lên một tiếng, khói đen quanh người nhanh chóng co lại, hóa thành một tấm thuẫn màu đen.

Ầm!

Tên bạc va vào tấm chắn màu đen, lập tức tan nát,t hế nhưng luồng sức mạnh khổng lồ khiến Hắc Mộc Nhân rên lên một tiếng, bay thẳng ra ngoài.

Không ai chú ý tới một cái bóng đang lặng lẽ áp sát Hắc Mộc Nhân.

Xoạt!

Con mắt Hắc Mộc Nhân đột nhiênc ứng lại.

Trên cổ hắn xuất hiện một vết máu, chỉ chớp mắt bọt máu đã phun ra như suối.

Lưu Trung Quang biến sắc, ánh mắt hắn hạ xuống cách nơi Hắc Mộc Nhân ngã xuống không xa, tại đó có một cái lỗ sâu lớn bằng ngón cái. Trong đầu hắn hiện lên một cái tên.

Vụ Ảnh thủ, A Bỉ.

Không ngờ trong số những khí tức hắn không cách nào phán đoán lại ẩn giấu một cao thủ ám khí cấp đại sư!

Vụ Ảnh Thủ A Bỉ là võ giả ám khí nổi tiếng hiện nay, chỗ độc đáo nhất của hắn là đem chân lực hành thủy dung hợp với ám khí, hình thành ám khí sương mang phong cách riêng của hắn.

Ám khí sương rất có tính bí mật, phát động cực kỳ đột nhiên, rất khó phát hiện. Nhờ đó phương diện võ kỹ ám khí của hắn được đánh giá rất cao, được rất nhiều võ giả dùng ám khí tôn sùng, cho rằng hắn là một trong những đại sư ám khí đương đại.

Lần này ra tay quả nhiên bất phàm.

Cái chết của Hắc Mộc Nhân ắt sẽ tô điểm thêm cho chiến tích uy hoàng của A Bỉ.

Một chiêu vụ sát của A Bỉ chấn nhiếp toàn trường,t rong chốc lát không ai dám hành động. Thần kinh mọi người đều vô cùng căng thẳng, một vị đại sư ám khí ẩn nấp trong bóng tối, đây là chuyện cực kỳ đáng sợ.

Nhưng đúng lúc này, môt tiếng cọt kẹt vang lên.

Căn phòng cất giữ bí bảo bị đẩy ra.

Biến cố đột nhiên khiến đám người đang căngt hẳng theo bản năng phóng ám khí trong tay ra.

Đường Thiên vừa hoàn thành tu luyện, lòng còn thương cảm, ngây ngốc đẩy rửa ra. Cửa vừa mở, chào đón gã là vô số ánh sáng, vô số ám khí như mưa bắn về phía gã.

Đường Thiên giật mình, con ngươi đột nhiên mở rộng, hai tay theo bản năng đặt trước ngực, những ngày vừa qua điên cuồng tu luyện Thiên Sách Phá Ma Thủ vô số lần, không cần suy nghĩ, trực tiếp ra tay.

Hai tay mười ngón của Đường Thiên đồng thời sáng lên như đóa hoa.

Cảnh tượng khiến mọi người chấn động xuất hiện.

Ám khí nghiêm mật như mưa vẽ thành từng luồng sáng, hai tay Đường Thiên như có ma lực, nhang chóng kích thích, lướt qua những sợi dây bạc này.

Ánh sáng chói mắt nhất là mũi tên bạc mang theo tiếng xé gió kinh người, mười ngón tay như nước chảy mây trôi, chớp mắt đã búng gẩy lên mũi tên bạc bảy lần, kình lực mũi tên bạc hoàn toàn biến mất.

Ba chiêu Hư Ảnh Vụ Sát đều bị đầu ngón tay gạt đi, sụp đổ hoàn toàn.

Chỉ chớp mắt, ánh sáng đầy trời gom vào lòng bàn tay gã.

Vô số ám khí dủ loại như nước chảy từ bàn tay Đường Thiên xuống nước, làm đấy lên một chuỗi âm thanh.

Leng keng leng keng!

Tiếng ám khí rơi xuống sàn nhà lanh lảnh, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

Đường Thiên cầm một đống ám khí, sắc mặt mờ mịt, kết hợp cùng màn biểu diễn hoa lệ đó, khiến mọi người cảm thấy cực kỳ chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.