Chiến Thần Bất Bại

Chương 397: Chương 397: Mai phục




Trong gian phòng, bầu không khí có phần nghiêm nghị.

Tatton nhíu nhíu mày: “Như vậy có lẽ không tốt lắm?”

Ander Lena thần sắc bình tĩnh: “Chúng ta cũng nên thăm dò thực lực bọn họ một chút. Nếu bọn họ không đủ trở thành minh hữu của chúng ta thì một trăm món bí bảo này cũng là vật trao đổi duy nhất trên tay chúng ta.”

Tatton im lặng, Ander Lena nói rất đúng. Thế cục càng ngày càng hỗn loạn, chòm Đại Hùng và chòm Liệp Hộ gia nhập nói nên rằng bọn họ căn bản không thể bảo vệ một trăm bí bảo này, như vậy làm sao lợi dụng một trăm bí bảo này để tranh thủ được nhiều lợi ích nhất cho chòm Tiên Nữ, đây là vấn đề bọn họ cần suy nghĩ.

Chỉ có điều, Tatton rất không thích chuyện quyền mưu như vậy, hắn chỉ thích chém giết trên chiến trường. Hắn cúi đầu nhìn Ander Lena, trên mặt con gái hắn đã không còn vẻ bàng hoàng hay mờ mịt, ngược lại rất bình tĩnh.

Con gái lớn rồi.

Trong lòng Tatton cảm khái nhưng chẳng chút vui mừng. Nếu có thể, hắn mong nàng vẫn là cô bé ngây thơ hồn nhiên chờ cha mang quà về hơn.

Có điều, Ander Lena như vậy mới là người mà thành Tiên Nữ bây giờ đang cần.

Cách trang viên Đường Thiên khoảng ba cây số có một nhà kho cũ nát, nó vốn thuộc về một thương hội nhỏ. Có điều một thời gian trước mới bị một vị khách thần bí thuê đi.

Khoảng thời gian này thương mại của thành Tiên Nữ tuy hơi trỗi dẫy thế nhưng thị trường vẫn héo tàn so với trước đây, nhà kho này vẫn luôn để không, cho thuê lại được một số tiền lớn, chủ thương hội vui mừng khôn xiết. Nếu nhà kho này gần trang viên của Đường Thiên đại nhân hơn một chút, giá tiền cũng sẽ càng cao.Một trong những khu vực giá cả dắt đỏ nhất, một là cạnh nơi ở của Adrian các hạ, một là ở gần trang viên Đường Thiên.

Khách sạn tại khu vực gần hai nơi này đều đúc chật chội.

Chỉ tiếc kho hàng nhà hắn cách trang viên Đường Thiên quá xa, có thể cho thuê với giá tiền như vậy hắn cũng hài lòng rồi.

Khác với bóng đêm bên ngoài, trong kho đèn đuốc sáng choang.

Nếu hội trưởng thương hội nhỏ kia thấy được cảnh tượng trong kho chắc chắn sẽ kinh ngạc tới ngây người. Trong nhà kho to lớn chen chen chúc húc, đâu đâu cũng có Đạp Diễm Mã cùng người. Mỗi võ giả an vị trên vật cưỡi của bản thân, Đạp Diễm Mã cũng rất yên tĩnh, lại như đang ngủ.

Không ai tán gẫu, cũng không ai nói chuyện, trong kho cực kỳ yên tĩnh.

Đột nhiên, một âm thanh như tiếng gió ngâm vang lên. Tất cả các võ giả đang nhắm mắt nghỉ ngơi không hẹn cùng mở mắt, sắc mặt lộ vẻ hưng phấn kích động khó tả.

“Toàn thể chuẩn bị!”

Tiếng gầm như sấm của Đường Nhất vang lên bên tai mọi người.

Rầm!

Âm thanh chỉnh tề như một, tất cả võ giả trong kho hàng xoay người lên ngựa, đoàn người nhìn như ngổn ngang lập tức sâm nghiêm lẫm liệt.

Đường Thiên mặt không cảm xúc, trong lòng lại thầm gật đầu, thời gian vừa qua thao luyện khổ sở, rốt cuộc cũng ra dáng đôi chút.

Cửa kho hàng đã mở baạt từ lúc nào, tiếng động huyên náo và phồn hoa ngoài phố vang tới tai. Màn đêm vừa buông xuống, với dân cư thành Tiên Nữ quen với việc ngủ trễ, buổi tối vui chơi mới chỉ bắt đầu.

“Xuất phát!”

Đường Nhất lao thẳng ra khỏi nhà kho, thiết kỵ phía sau như nước chảy ra ngoài.

Nhà kho không trên đường lớn mà nằm trong một con hẻm nhỏ, tiếng vó ngựa như nước thủy triều lan qua hẻm.

Khi Đường Nhất lao tới ngoài phố lớn, người trên đường hoàn toàn ngây ra như phỗng, sắc mặt kinh ngạc nhìn đoàn thiết kỵ không biết từ đâu ra này.

Vừa vào ngõ nhỏ, Đường Nhất vẻ mặt lạnh lùng, Đạp Diễm Mã dưới chân đột nhiên hí dài.

Đạp Diễm Mã dưới chân Đường Nhất là Đạp Diễm Mã Vương cực kỳ hiếm thấy, toàn thân đỏ sẫm như máu, thần tuấn dị thường. Tiếng ngựa hí này cắt phá trời đêm, mang theo chiến ý nồng đậm.

Trong ánh mắt khiếp sợ của người đi đường, kỵ binh không ngừng lao ra từ trong hẻm.

Chỉ chớp mắt sau, một đội hình uy nghiêm đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Đi tới!”

Đường Nhất mặt không chút cảm xúc thúc ngựa, Đạp Diễm Mã Vương như một vệt lửa đỏ lao thẳng về phía trước. Kỵ binh phía sau không hề do dự, đồng thời khởi động.

Hai trăm con Đạp Diễm Mã hung hãn lao theo đường lớn.

Đường phố rộng rãi, từng phiến đá chỉnh tề lướt qua dưới bước chân kỵ binh.

Móng ngựa nặng nề đánh lên phiến đá cứng rắn làm dấy lên từng tia lửa nặng nề như sấm. Khi hai trăm kỵ binh tập trung lại, một luồng lửa thế không thể đỡ tựa như dòng lũ ập tới. Toàn bộ đường phố run rẩy, người đi đường không khỏi kinh hãi biến sắc, dồn dập né tránh.

Trong bóng đêm, tiếng vó ngựa như tiếng sấm, lại như tiếng trống trận truyền ra xa.

Trên lưng ngựa, sắc mặt Đường Nhất âm trầm như nước, hắn không khỏi tán thưởng kế hoạch này của Hạc đại nhân. Quả không hổ là Hạc đại nhân, cơ trí vô song!

Khi Tatton phái người đưa tất cả các bí bảo hàng dệt tới trang viên, Hạc và Lăng Húc đều ý thức được nguy cơ, Hạc buổi tối lẻn tới doanh trại Đường Nhất tìm kiếm trợ giúp, định ra một kế hoạch như vậy.

Để tránh bị người ta phát hiện, Hạc đặt địa điểm tập trung tại một nơi cách trang viên khá xa. Đường Nhất vào thành cũng ngụy trang thành đội buôn, phương diện này Lăng Húc lại góp ý khá nhiều, năm xưa hắn theo đội buôn vào nam ra bắc, lang thang rất lâu, hiểu rõ đội buôn dáng vẻ ra sao. Hai trăm người xé nhỏ ra, chia thành bảy đội buôn bất đồng.

Quá trình còn thuận lợi hơn tưởng tượng của bọn họ, giờ đang là lúc thành Tiên Nữ hỗn loạn nhất. Binh đoàn Cao Nguyên tuy bảo vệ quanh thành Tiên Nữ nhưng việc canh gác thông thường lại không đủ tinh lực, còn đội gác trước đây lại đã hao tổn nghiêm trọng. Lại thêm gần đây không ngừng có võ giả ngoại lai tiến vào, đám võ giả này tính khí kiệt ngạo bất tuân, một lời không hợp là ra tay đánh nhau. Thực lực lính canh vốn không phải đối thủ, đành phải làm như không thấy, không dám gây chuyện khiêu khích.

Tuy nhà kho hơi xa nhưng cũng trong khoảng ba cây số, với Đạp Diễm Mã chỉ là giây lát, không tính là xa.

Với thực lực của Hạc đại nhân và Lăng Húc, cuốn lấy kẻ địch trong chốc lát tuyệt đối không thành vấn đê.f

Mà nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, cho kẻ địch một đòn như sấm sét, kinh sợ toàn trường!

Trong lồng ngực Đường Nhất sôi trào chiến ý, hai mắt khép hờ, ánh sáng lấp loáng, khí thế quanh người lặng lẽ tập trung.

Vì là linh hồn của binh lính, biến hóa của Đường Nhất ảnh hưởng trực tiếp tới hai trăm thiết kỵ phía sau, ai nấy chiến ý tăng vọt.

Hai trăm thiết kỵ chỉnh tề như một thể, điên cuồng đột tiến.

Xung quanh trang viên hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị biểu hiện vừa rồi của Đường Thiên làm cho kinh hãi, chiêu thức vừa rồi thật kinh thê shãi tục. Nhìn chỗ ám khí rơi dưới chân Đường Thiên, to to nhỏ nhỏ, đủ loại kiểu dáng, đưa mắt nhìn lại số lượng không dưới vài trăm loại.

Ngay cả mũi tên bạc và Vụ Sát vừa giết Hắc Mộc Nhân cũng bị phá giải.

Dưới bóng đêm đen,t ừng ngón tay như những đóa hoa hóa giải ánh sáng đầy trời, cảnh tượng này chắc chắn sẽ khắc sâu trong đầu rất nhiều người.

Gã này...

Bất luận trước đây mọi người suy đoán và có ấn tượng ra sao về Đường Thiên, lúc này cũng chỉ còn lại có kinh hãi.

Trong khung cảnh tĩnh lặng đó, tiếng vó ngựa như sấm dần dần áp sát khiến nhiều người như vừa tỉnh giấc chiêm bao. Mọi người không để ý biinh đoàn Cao Nguyên thamgia, trong mắt rất nhiều người chuyện này rất bình thường. Hơn nữa bọn họ tin rằng binh đoàn Cao Nguyên tuyệt đối không ra tay vớib ọn họ.

Sau lưng mỗi người bọn họ đều có bối cảnh thâm hậu, không phải binh đoàn Cao Nguyên có thể chống đỡ lại nổi.

Mọi người đều cảm thấy trận chiến đêm nay đến đây là đủ. Không ai định phân thắng bại sinh tử trong đêm nay, đại đa số mọi người chỉ có mục đích thăm dò, bọn họ cần thời gian tiêu hóa kết quả trận chiến lần này.

Cần ước tính lại thực lực Đường Thiên.

Đây là suy nghĩ trong đầu đại đa số mọi người, vài người trong số bọn họ đã quay chuẩn bị rút khỏi chiến trường.

Keng!

Tới lúc mũi ám khí cuối cùng rơi khỏi tay Đường Thiên, Đường Thiên lập tức tỉnh táo lại. Ồ, mình bị tấn công? Ồ, không đúng, mình bị tấn công rồi!

Thiếu niên như thần đã lúc nào bị người khác bắt nạt như vậy?

Lửa giận trong lòng Đường Thiên bừng lên, con mắt sung huywết, tức giận gầm lên: “Các người dám đánh ta! Muốn chết!”

Chữ “chết” còn chưa dứt, tường rào đột nhiên nổ tung.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bặm khắp nơi.

Trong bóng tối không ít người bĩu môi, đám tiểu nhân vật như binh đoàn Cao Nguyên cũng dám chơi trò này phô trương thanh thế. Nhưng ngay sau đó, tất cả trợn tròn hai mắt.

Không phải binh đoàn Cao Nguyên.

Một đội thiết kỵ xa lạ lao thẳng vào lỗ hổng. Tốc độ của họ cực nhanh, bụi bặm từ bức tường đổ như bị một cơn cuồng phong thổi qua, biến mất không còn tăm hơi.

Đường Nhất nhìn Đường Thiên đang cực kfy tức giận, con mắt vốn khép hờ lập tức trợn tròn, sát khí bùng lên.

Một tiếng gầm vang mang theo sát ý như thực chất vang vọng toàn trường.

“Giết!”

Binh đoàn Sài Lang đột nhiên tản ra, chia làm hai mươi tiểu đội như hai mươi mũi tên nhọn hung hăng phóng thẳng về phía đám người trong trang viên.

Binh đoàn Sài Lang!

Con ngươi Lưu Trung Quang co rụt lại, trong đầu hiện lên hai chữ, mai phục! Từ lúc binh đoàn Sài Lang ra trận đến giờ thời gian ngắn tới mức có thể bỏ qua, thế nhưng thực lực mà binh đoàn Sài Lang bộc lộ khiến hắn khiếp sợ.

Đội ngũ của họ thật quá chỉnh tề, chỉnh tề tới mức hắn hầu như không tin nổi vào mắt mình.

Tất cả các tiểu đội đều thẳng tắp như một đường kẻ bằng thước đo. Bọn họ lao thẳng tới như một mũi trường mâu.

Lần đầu tiên Lưu Trung Quang chứng kiến binh đoàn như vậy, trước không bàn thực lực binh sĩ cá nhân ra sao, chỉ riêng phần nghiêm chỉnh này tuyệt đối không phải binh đoàn bình thường rồi.

Lưu Trung Quang tuy kinh ngạc trước biểu hiện của binh đoàn Sài Lang, thế nhưng cũng không mấy cảnh giác. Tiểu đội mười người, muốn đối phó với võ giả bình thường còn được, đối phó với cao thủ, không đủ nhét kẽ răng.

Đúng là một binh đoàn khiến người ta ấn tượng, Đường Thiên đang muốn bộc lộ thực lực đây...

Lưu Trung Quang cảm thấy đây là một lựa chọn tốt, vào lúc này biểu lộ thực lực có thể khiến tình cảnh của họ có lợi hơn.

Quả nhiên là một kẻ tâm cơ thâm trầm!

Lưu Trung Quang cũng dần tin lời A Tú!

“Giết!”

Hai mươi tiểu đội cùng gầm lên, tụ tập thành một dòng lũ lớn.

Lưu Trung Quang sứng sốt, sát ý trong tiếng gầm này nghe không giống phô trương thanh thế.

Trong tầm mắt hắn, tất cả võ giả Sài Lang chỉnh tề như một nâng tay cong người.

Lưu Trung Quang giật mình, con ngươi trợn tròn.

Loan đao như nguyệt, ánh sáng như ánh tuyết.

Hai trăm thanh loan đao như được buộc bởi một sơi dây vô hình, xuất đao chỉnh tề.

Mười đao hợp nhất, ánh đao hóa mâu.

Ánh sáng rực rỡ ánh lên khuôn mặt cứng đờ của Lưu Trung Quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.