Chiến Thần Bất Bại

Chương 398: Chương 398: Chiến thắng sa đọa




Ánh sáng xung phong trọng mâu chiếm cứ tầm nhìn của Lưu Trung Quang, tiếng rít trầm trầm tới mức da đầu tê dại, như con tinh hồn thú khổng lồ nặng nề xẹt qua tầng trời trái tim hắn.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Lưu Trung Quang trổngoỗng.

Hai mươi mũi mâu ánh sáng vừa nhanh vừa mạnh nhắm thẳng vào đoàn người.

Không ai ngờ binh đoàn Sài Lang lại xung phong quả quyết điên cuồng tới vậy. Đại đa số đám võ giả không kịpp hòng bị, đối mặt với đám quang mâu thanh thế dọa người này chỉ đành hốt hoảng đón đỡ.

Phốc phốc phốc!

Quang mâu nhanh chóng xuyên thủng thân thể bọn họ, chỉ để lại một lỗ máu khủng bố, quang mâu tôn từng cơn mưa máu lên khiến cảnh tượng càng tuyệt vọng thê thảm.

Keng keng!

Hai tiếng va chạm đinh tai nhức óc gần như cùng lúc vang lên.

Lượt công kích đầu tiên, có ba võ giả tiếp tục kiên trì, một là lão già dùng trượng, một người là cô gái áo đen tay cầm song khuyên, còn một người rõ ràng là Mặc Bảo dưới trướng Vu Hạ.

Ông lão trượng pháp cương mãnh, đối mặt với quang mâu cũng không chút sợ hãi lui bước, quát lớn một tiếng, râu tóc dựng đứng, một trượng xuất thẳng! Mũi mâu ánh sáng ầm ầm nổ tan, thân hình hắn cũng lui lại phía sau vài bước, quần áo rách nát.

Cô gái áo đen phản ứng cực nhanh, khi mũi mâu ánh sáng vừa bay tới trước mặt đã quăng vòng khuyên trên tay phải ra, vòng khuyên này xoay tròn, bắn lên giữa không trung, sát theo đó bóng người cô gái áo đen đột nhiên xuất hiện trước vòng khuyên, tránh được mũi mâu ánh sáng.

Mạc Bảo không lựa chọn né tránh, hắn đã sớm muốn thử cân lượng đám người này, lập tức trầm eo, thanh đao trong tay không chút kỹ xảo chém thẳng xuống. Mâu ánh sáng ầm ầm bùng nổ, thân hình Mạc Bảo nhoáng lên, chân không lùi nửa bước, nhưng sắc mặt hắn có phần khó coi.

Lưu Trung Quang khôi phục tinh thần, gương mặt tái nhợt khôi phục chút sắc máu, hắn tự cười thầm, thói nhát gan của mình mãi vẫn không bỏ được.

Trình độ binh đoàn Sài Lang quả thật rất cao, trình độ này không phải nói thực lực cá nhân họ xuất sắc cỡ nào mà là đòn phối hợp của họ thật quá hoàn mỹ. Đợt xung phong vừa rồi, ánh đao mười người dung hợp gần như không chút hao tổn, phối hợp hoàn mỹ như vậy thường chỉ xuất hiện trên tay những binh đoàn tạo nghệ cực cao.

Chỉ riêng phối hợp, năng lực bọn họ đã có bóng dáng của db đỉnh cấp.

Có điều thực lực cá nhân mỗi binh sĩ lại hơi kém, nếu đổi là nhánh quân của Hạ Nhâm Hà trong Sư Vương Lục Bộ, một lượt xung phong này ở đây không ai sống sót nổi. Bởi thực lực mỗi binh lính trong Sư Vương Lục Bộ đều cường đại hơn nhiều.

Lưu Trung Quang chợt phát hiện ý nghĩ của mình thật nực cười, mình lại đem một binh đoàn của Nam thiên đi so sánh với binh đoàn đứng đầu Thiên Lộ như Sư Vương Lục Bộ, thật quá nực cười.

Nhưng trong lòng hắn không thể không thừa nhận binh đoàn Sài Lang dưới trướng Đường Thiên quả có chút trình độ.

Ông lão vừa đỡ được đòn vừa rồi khí tức hỗn loạn, cuống quít lớn tiếng: “Khoan hãng động thủ, lão phu thuộc chòm Thiên Ưng...”

“Chòm Thiên Ưng!”

Đám người đồng loạt cả kinh, chòm Thiên Ưng là một trong Xích Đạo Thập Điện. Xích Đạo Thập Điện giờ không một người yếu, bao gồm chòm Tiểu Mã, chòm Tiểu Khuyển, chòn Thiên Ưng, chòm Xà Phu, chòm Cự Xà, chòm Lục Phâm Ngy, chòm Trường xà, chòm Kỳ Lân, chòm Liệp Hộ và chòm Kình Ngư.

Adrian của chòm Liệp Hộ đã tới, Vu Hạ của chòm Đại Hùng cũng đã tới, không ngờ cả chòm Thiên Ưng cũng muốn nhúng tay.

Thế cục thật loạn!

“Chòm Thiên Ưng à!” Đường Thiên mỉm cười.

Lão già thầm thở phào trong lòng, lão vốn định đục nước béo cò, không ngờ thực lực Đường Thiên vượt quá tưởng tượng của lão. Có điều sau lưng lão là hào cường như chòm Thiên Ưng, Đường Thiên có lợi hại đến đâu lão cũng chẳng để trong mắt.

Tâm thần vừa buông lỏng, sắc mặt lão nhiều thêm vẻ cao ngạo, lão đợi Đường Thiên đưa thang cho mình xuống. Chỉ cần đầu óc gã này không phải loại ngu ngốc tới cực điểm, chắc chắn sẽ không dám đắc tội với chòm Thiên Ưng lúc này.

Binh đoàn Thiên Ưng là một trong những binh đoàn nổi danh tinh nhuệ tại Thiên Lộ. Chòm Sài Lang, đó là nơi quê mùa nào?

“Chòm Thiên Ưng là có thể tấn công ta?”

Lão già sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, lão ngẩng đầu lên, ngạc nhiên thấy tay phải Đường Thiên nắm lại, ngón cái chỉ thẳng vào mình, sắc mặt kiệt ngạo.

Chuyện này...

Đường Thiên nâng cằm, biểu hiện hung hăng như lưu manh đầu đường xó chợ: “Chòm Thiên Ưng là có thể chạy tới địa bàn ta giở trò ngang ngược?”

Con mắt hắn lập lòe án hlửa, nhếch miệng cười uy nghiêm với lão già đang đầy vẻ sợ hãi kinh ngạc, ba chữ cao quý lạnh lùng gằn ra từ trong miệng hắn: “Giết chết hắn!”

Lão già trợn mắc ngoác mồm, gã điên rồi à? Chẳng lẽ gã không biết trước mặt chòm Thiên Ưng gã chỉ như con giun cái dế ư?

Đường Thiên còn chưa dứt lời, Đường Nhất đã lao thẳng tới trước.

Hai bên cạnh hắn, bốn tiểu đội có cảm giác trong lòng, bốn người cùng khởi động, bọn họ như bốn mũi tên sắc bén còn Đường Nhất như nam châm thu hút bọn họ.

Bảy mươi bước!

Đối với Đạp Diễm Mã với năng lực trùng kíhc kinh người, chỉ là chớp mắt, mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó bốn tiểu độ đã hình thành góc độ tấn công hoàn mỹ hai bên Đường Nhất.

Không có tiếng hô hào gào thét, gương mặt Đường Nhất không chút cảm xúc nâng trảm mã đao trong tay lên.

Bốn đòn quang mâu bay từ hai bên tới, khi trảm mã đao của Đường Nhất chém xuống, bốn đòn quang mâu cùng đi vào ánh đao của hắn, ánh sáng rực lên, trên tay Đường Nhất như có một vầng mặt trời!

Lão già như bừng tỉnh giấc mộng, tuyệt vọng la lên: “Không...”

Ánh sáng lóe lên rồi biến mất, chỉ để lại một nửa thân thể lão già.

Đường Nhất giương đao cưỡi ngựa, hai mắt khép hờ đảo qua mọi người, khí thế bễ nghễ thiên hạ bao phủ toàn trường. Hắn như vừa làm một chuyện rất đơn giản, thúc ngựa chậm rãi trở lại.

Lộp cộp.

Tiếng vó ngựa chậm rãi vang lên chói tai giữa bầu không khí tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều kinh sợ trước sự điên cuồng của Đường Thiên, khiếp sợ trước ánh đao chiếu rọi màn đêm của Đường Nhất. Càng nhiều người bị vẻ kiêu hùng của Đường Nhất kích thích sâu sắc, từ lúc nào mà một hồn tướng cũng dám coi bọn họ như không vậy?

Nhưng không ai dám hé răng, ngay cả cô gái áo đen và Mặc Bảo vừa tránh khỏi quang mâu cũng lộ vẻ sợ hãi.

Một đao vừa rồi của Đường Nhất cho dù là bọn họ cũng không trốn nổi.

Trọng mâu xung phong trước đó đã khiến mọi người cảm thấy thế không thể đỡ, nhưng giờ Đường Nhất tự tay xuất trận xung phong, đây hoàn toàn là một cấp bậc khác.

Bọn họ không biết Đường Nhất có đủ tư cách kiêu ngạo, bởi hắn là võ tướng vô song!

Thế xung phong của hắn, thiên hạ vô song!

Mọi người đều sinh ý thoái lui!

Thế nhưng như biết suy nghĩ của mọi người, giọng nói ngạoi mạn của Đường Thiên vang lên.

“Tất cả đứng im đấy, Đường Nhất, kẻ đầu tiên bỏ trốn, giết!

Vài người vừa định hàng động thân thể cứng đờ, như trúng phép định thân, không dám cử động chút nào.

“Rõ!”

Hai mắt khép hờ của Đường Nhất chậm rãi mở ra, ánh mắt lạnh lẽo khiến lòng người sợ hãi.

Đường Thiên lẫm liệt ngồi trước cửa, nhấc đùi phải, tay chống cằm, ánh mắt bất thiện đảo qua đám người. Suy nghĩ một chút, gã cảm thấy khí thế chưa đủ, bèn nắm một thanh trường đao lên tay.

Hạc và Lăng Húc thấy thế cục đã ổn định bèn bay trở lại bên Đường Thiên. Đối thủ của hai người bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào binh đoàn Sài Lang, không dám manh động.

Trường đao trong tay Đường Thiên đâm thẳng vào mặt đất, dád vụn bay loạn, ánh mắt gã đảo qua mọi người, như xem một đám dê béo.

“Các bằng hữu nấp trong bóng tối, ra đây cả đi. Dưới cối xay có một tên, dưới mái hiên một, nấp trong góc một...”

Đường Thiên dùng giọng điệu hờ hững liệt kê vị trí tất cả những người đang nấp trong bóng tối. Trực giác của gã cao tới kinh người, đám người này muốn né tránh? Còn kém lắm.

“Như trước, kẻ đầu tiên bỏ chạy, giết!”

Đường Thiên bổ sung câu này khiến vài tên vốn còn mang ý may mắn ngoan ngoãn bước từ trong bóng tối ra.

Lưu Trung Quang trong lòng ngơ ngác, hắn vốn tưởng mình né tránh thiên y vô phùng, trình độ ẩn nấp của hắn cho dù thầy hắn là Adrian cũng khen không dứt lời, không ngờ lại bị Đường Thiên nhận ra.

Gã này rốt cuộc là quái thai gì...

Sắc mặt mọi người đều rất kém, thế nhưng lúc này lại không thể không giữ yên lặng.

Đường Thiên bệ vệ ngồi xuống, lẫm liệt nói: “Mọi người nói xem nên giải quyết việc hôm nay ra sao?”

Thanh đao trong tay hắn chém từng nhát xuống dưới đất, sắc mặt kiệt ngạo hung hăng, vừa lên tiếng đã đầy giọng lưu manh. Lăng Húc còn đỡ, Hạc chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái. Nhìn lại một chút, Lăng Húc, Đường Nhất đứng thành hai hàng bên cạnh Đường Thiên.

Khung cảnh này... sao trông như đang đòi phí bảo kê...

Mà mình đứng đây thế chẳng khác nào tay chân của tên thủ lĩnh lưu manh, thường sẽ có vài biệt danh kiểu Tứ Đại Kim Cương, Thập Tam Thái Bảo...

Đệ tử thế gia có lý tưởng có mục tiêu có hoài bão như mình sao lại lưu lạc tới mức này, Hạc khóc không ra nước mắt.

Mọi người trầm mực không nói.

Trên tay Đường Thiên lại như có một phi đao tuyệt thế, một đòn tất trúng. Gã đương nhiên không thể giết tất cả mọi người, nhưng ai dám cử động trước nhất chắc chắn sẽ chết. Đám người kia ai cũng mang ý xấu riêng, tình huống thế này ai chịu làm chim đầu đàn? Ngược lại trong lòng chỉ hận không ai hành động trước để mình nhân cơ hội bỏ trốn.

“Nếu tất cả mọi người không nói gì thì để ta nói vậy, mỗi người để lại một món đồ, cái gì cũng được, chỉ cần giá trị trên một trăm triệu tinh tệ, thẻ tiền càng được hoan nghênh.”

Đường Thiên lẫm liệt nói, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, vẻ mặt như chẳng buồn để ý: “Đừng nói không có. Các vị đều là người có thân phận địa vị, nơi đây nhiều người quánaát lắm đấy, chỉ trăm triệu cũng kêu không có thì mất mặt lắm.”

Tất cả mọi người đều bị lời của Đường Thiên làm cho ngây người, một lúc sau mới phản ứng lại được.

Cướp bóc!

Bọn họ binh người ta cướp bóc quang minh chính đại tới vậy!

Không ít người giận tới run người, ở đây nếu không phải hào cường một phương thì cũng là cao thủ nổi danh, đã lúc nào bị người ta dọa dẫm cướp bóc như vậy?

“Đương nhiên, không có cũng không sao, có gì đáng giá hơn tính mạng đây?”

Đường Thiên nhếch miệng cười, trường đao trong tay khảm trên mặt đất sâu tới không thấy chuôi.

Mọi người trong lòng run rẩy.

Hạc suýt nữa lấy tay che mặt, trong lòng hắn dấy lên cảm giác xấu hổ. Gã này lại thật sự dọa dẫm cướp bóc! Trời ơi đất hỡi, con ngươi phẩm tính cao thượng như mình sao lại tiếp tay cho hành vi thế này? Đây quả thật là phản bội lý tưởng, đây là sa đọa, đây là góc tối của cuộc sống...

Hạc đang tự kiểm điểm đột nhiên thấy có một vật lung lay trước mặt, hắn mờ mịt ngẩng đầu, là một cái túi vải.

Đường Thiên giơ một cái túi không lên trước mặt Hạc, quơ quơ: “Tiểu Hạc Tử, ngươi đi thu đi!”

Hạc như bị sét đánh, triệt để hóa đá.

Sao... sao lại là ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.