Chiến Thần Bất Bại

Chương 399: Chương 399: Suy đoán của A Tú




Lưu Trung Quang sau cơn kinh hãi ban đầu cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn theo thầy vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, chút tố chất tâm lý đo vẫn phải có

Sau khi tỉnh táo lại, hắn lại không nhịn được thầm khen một tiếng, ngoại trừ lúc đánh giết võ giả chòm Thiên Ưng khiến hắn cảm thấy lỗ mãng ra, hắn quả thật không tìm được biện pháp nào thích hợp hơn để ứng phó với cục diện rối ren trước mắt. Giết hết đám người này? Rõ ràng không thể, làm như hiện giờ không những có đủ lực chấn nhiếp hơn nữa còn tạo bước đệm cho mọi người bước xuống.

Có tâm cơ!

Tâm cơ thâm trầm là khác!

Lưu Trung Quang đã hoàn toàn tin tưởng phán đoán của A Tú. Theo hắn thấy, thực lực binh đoàn Sài Lang quả thật cường hãn, thế nhưng căn bản không cách nào lưu lại tất cả mọi người. Nơi đây võ giả đông đảo, tình cảnh nếu hỗn loạn lên, binh đoàn Sài Lang giết được boa người? Hơn nữa nếu chọc mọi người cùng chung mối thù, với thực lực đám người không hẳn không có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Biện pháp của Đường Thiên rất có kỹ xảo, phân hóa tan rã mọi người, không ai muốn làm chim đầu đàn.

Năng lực quản lý xuất thần nhập hóa!

Cho dù trong thế thượng phong vẫn không quên ngụy trang mình như một gã lưu manh, khiến người ta không nghĩ tới chuyện giả tạo. Tuổi còn trẻ đã yêu nghiệt như vậy, thật quá đáng sợ!

Lưu Trung Quang thầm than trong lòng, nhưng ngay lúc này một giọng nói lúng túng quẫn bách vang lên bên tai hắn: “Cám ơn đã chiếu cố!”

Hạc hai tay cầm miệng túi, xuất hiện trước mặt Lưu Trung Quang, gương mặt thiếu niên ngại ngùng xấu hổ.

Lưu Trung Quang lúc này mới để ý tới Hạc, không khỏi thầm khen một tiếng, thiếu niên đẹp trai, làm tốt lắm!

Hạc mặc một bộ áo đen, anh tuấn bất phàm, gương mặt còn vẻ ngượng ngùng như một chú nhóc. Lưu Trung Quang không khiỏ nghĩ tới A Tú. Có điều khí chất quả thật cường tráng hơn A Tú một chút, còn có vẻ như không nỡ làm vậy, so với Đường Thiên tâm cơ thâm trầm đúng là thuần khiết không chút tì vết.

Lưu Trung Quang thầm đánh giá bình phẩm một phen, động tác không chậm, thả một tấm thẻ tiền vào.

Có điều, năm chữ “cám ơn đã chiếu cố” vẫn khiến Lưu Trung Quang cảm thấy mất tự nhiên, tới địa bàn người khác, bị người ta đánh cho hiện hình phải bỏ tiền chuộc lỗi, chuyện này đủ mất mặt rồi.

Hạc nâng túi vỉa đi qua từng người một.

Sau chiếc khăn che mặt màu đen của thiếu nữ áo đen vang lên một tiếng cười duyên: “Cậu nhóc thật tuấn tú!”

Bước chân của Hạc hơi cứng lại.

Đường Thiên bệ vệ ngồi một bên trong lòng hồi hộp, mỗi người một trăm triệu mà vẫn nộp! Nhà giàu! Đây đúng là một lũ nhà giàu! Sau khi mừng rỡ như điên gã lại cực kỳ hối hận, nhìn đám người này đáp ứng thoải mái như vậy, rõ ràng mình báo giá quá thấp.

Ai da, thật quá thiếu kinh nghiệm.

Thế nhưng Đường Thiên nhanh chóng tự an ủi, cũng không coi là ít. Nơi đây có mười ba người, cũng là tỷ ba. Gã thậm chí còn cân nhắc xem sau này có đổi nghề sang ăn cướp không, đúng là kiếm tiền quá dễ!

Quên đi, thiếu niên như thần còn có lý tưởng của mình...

Đường Thiên nói thầm trong lòng, đây vốn chỉ là suy nghĩ nhất thời của gã, cảm thấy phải xẻo một đao mới nguôi cơn giận trong lòng tiểu niếp niếp. Then chốt nhất là đây là tinh tệ! Thời nay có ai không dùng tinh tệ cơ chứ?

Nếu Hạc biết suy nghĩ của Đường Thiên chắc chắn không nói hai lời giơ túi vải lên nện thẳng mặt gã.

Hạc thu tiền xong trở về, Đường Thiên hài lòng đứng dậy vỗ tay: “Được rồi, không mời mọi người ở lại ăn cơm, hoan nghênh lại đến!”

Hoanh nghênh lại đến...

Mọi người nhìn Đường Thiên, Đường Thiên có thể thấy vẻ phẫn nộ trong mắt rất nhiều người, có điều gã chẳng buồn để ý. Chỉ có vài ánh mắt rất bình tĩnh không lộ chút vui giận khiến Đường Thiên theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm.

Mọi người nhanh chóng tản đi, binh đoàn Sài Lang quét dọn hiện trường.

Ầm ầm ầm, tiếng kỵ binh quy mô lớn áp sát, binh đoàn Sài Lang lập tức dừng việc, lộ vẻ đề phòng.

Binh đoàn Cao Nguyên của Tatton xuất hiện trong tầm nhìn mọi người.

“Xin lỗi, ta tới chậm.” Tatton trầm giọng nói, gương mặt không lộ chút manh mối: “Bệ hạ không ngờ để những thứ này tại đây lại mang tới phiền toái lớn đến vậy cho các vị! Dẫu sao chòm Tiên Nữ cũng sẽ nhận trách nhiệm chuyện này. Để tỏ lòng áy náy, cũng vì tình hữu nghị thiên trường địa cửu của chòm Tiên Nữ và chòm Sài Lang, bệ hạ quyết định tặng phạm vi năm mươi dặm xung quanh lối ra tuyến đường Quý Khâu cho chòm Sài Lang, quý vị có thể xây một tòa thành tại đó.

Lời này vừa nói xong, Hạc đột nhiên đổi sắc.

Quyền khống chế cửa sao vẫn là ích lợi chủ yếu của Thiên Lộ, về điểm này bất cứ chòm sao nào cũng không dễ dàng từ bỏ. Tỷ như cửa sao Liệp Hộ - Tiên Nữ thuộc về chòm Liệp Hộ, hai đầu cửa sao đều bị chòm Liệp Hộ khống chế. Điều này thật ra rất bình thường, vì chòm Liệp Hộ là một trong Xích Đạo Thập Điện, cao hơn chòm sao Bắc Thiên như Tiên Nữ tới hai cấp bậc, hơn nữa thực lực cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Cửa sao từ chòm Tiên Nữ đi tới những chòm sao Bắc Thiên khác đều là mỗi phe quản lý một bên.

Chiếm lĩnh lối ra tuyến đuòng như bọn họ về mặt pháp lý là sai trái. Nếu hơi kích đọng sẽ khiến võ giả chòm Tiên Nữ phản cảm với chòm Sài Lang.

Không ngờ giờ Ander Lena chắp tay nhường ra, như vậy bọn họ có thể danh chính ngôn thuận chiếm cứ cửa ra tuyến đường. Điều này cũng nói nên rằng Ander Lena đã coi chòm Sài Lang mạnh hơn chòm Tiên Nữ.

Tuy không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng đại lễ đã tới, nếu không nhận Đường Thiên đã chẳng phải Đường Thiên. Gã cực kỳ nhiệt tình đáp: “Cảm ơn Ander Lena bệ hạ! Chòm Sài Lang chúng ta

Hạc thấy Đường Thiên nước miếng sắp chảy dài đến nơi, không nhịn được đành ngoảnh mặt đi, xin chú ý hình tượng một chút được không!

Nhưng Hạc cũng phải ngạc nhiên với vẻ quả quyết của Ander Lena. Biết mình phạm sai lầm có thể lập tức tập trung vốn liếng cứu vãn, thủ đoạn và tâm cơ này người thường khó lòng làm được. Ngay cả hắn trước đây cũng bất mãn với đầu nguồn tai họa là nàng, thế nhưng với lời xin lỗi này cũng dịu lại.

Hạc hiểu rõ, từ nay trở đi, tuyến đường này sẽ hoàn toàn thuộc về chòm Sài Lang. Tương tự, thành Tiên Nữ với chòm Sài Lang hiện giờ hầu như không hề đề phòng.

Đối với chòm Sài Lang giờ đã hoàn toàn bị phong tỏa, mức độ trân quý của tuyến đường này quý giá không gì sánh được.

Ngay những kẻ ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, Hạc liếc mắt sang Đường Thiên đang mừng rỡ như điên, trong lòng thoáng chút động, bất tri bất giác, gã không nhà không cửa này đã hùng cứ một phương.

Suy nghĩ cẩn thận lại, tuy có vài trận chiến kinh tâm động phách nhưng sao lại đi tới ngày hôm nay, Hạc cũng cảm thấy mơ hồ.

Dường như cứ bất tri bất giác đi tới bước này, sao trong trí nhớ của mình tất cả đều là từ những hành động vô căn cứ của gã này?

Hạc cười tự giễu, khóe mắt liếc thấy Lăng Húc đã không nhịn nổi trở lại tu luyện. Chậc, thật ao ước được như mấy gã đầu óc đơn giản kia!

Hắn biết phong ba từ trận chiến đêm nay sẽ không nhanh chóng tiêu tán như vậy.

๑๑۩۞۩๑๑

Lưu Trung Quang trở lại nơi ở, còn chưa tới cửa đã thấy A Tú cùng thầy đứng ngoài. A Tú sắc mặt bỡn cợt, thầy hắn cũng mỉm cười.

Lưu Trung Quang bất đắc dĩ vẫy vẫy tay: “Muốn cười cứ cười đi.”

Hắn đã sớm biết, chuyện hôm nay huyên náo như vậy, thầy và A Tú chắc chắn sẽ bị kinh động. Không khéo vừa rồi thầy và A Tú đã nấp trong bóng tối chuẩn bị cứu viện mình.

Trở lại nơi ở, Lưu Trung Quang rốt cuộc thanh tĩnh lại, cười khổ: “Đêm nay thật mất mặt.”

“Không có gì mất mặt.” A Tú lắc đầu, ánh mắt bừng sáng: “May có trận chiến đêm nay, Đường Thiên bộc lộ thực lực chân chihs, nếu không chúng ta đâm đầu vào chắc chắn sẽ chịu thiệt.”

“Đúng vậy, đây là chuyện tốt.” Adrian gật đầu: “Ngươi thuật lại tình hình tối nay đi, khi chúng ta tới đã tương đối trễ, không thấy được gì nhiều.”

Thần sắc Lưu Trung Quang nghiêm túc hẳn lên, kể lại những gì xảy ra.

Nói xong, hắn im lặng nhìn A Tú, biết lúc này A Tú đang suy nghĩ cẩn thận. Thầy hắn cũng nhắm mắt dưỡng thần, không biết đang suy tư điều gì.

Một lúc sau, A Tú ngẩng mặt gương mặt thanh tú ngượng ngùng lúc này đầy vẻ tự tin: “Có vài điểm cần chú ý.”

Lưu Trung Quang bỗng phấn chấn, hắn biết A Tú thông minh hơn mìn hnhiều, chắc chắn sẽ thấy được nhiều hơ.

“Đầu tiên, bọn họ đã sớm âm mưu, đêm nay là một cái bẫy do bọn họ bố trí.”

“Thứ hai, võ kỹ Đường Thiên bộc lộ lúc trươics chưa từngt hấy, từ uy lực có thể thấy là võ kỹ vô song, trình độ cực sâu.”

“Thứ ba, binh đoàn Sài Lang cường đại hơn dự tính của chúng ta, không thể coi nó như binh đoàn bình thường.”

“Thứ tư, Trung Quang vừa nói thực lực binh sĩ binh đoàn Sài Lang đều khoảng cấp sáu, bọn họ phối hợp hoàn mỹ nhờ đó thế xung phong rất mạnh, thương tổn được đám người kia. Thế nhưng lần xung phong của Đường Nhất chúng ta cũng ở hiện trường, uy lực đó tuyệt đối không phải chỉ bốn mươi võ giả cấp sáu ra tay chất chồng lại.”

Lưu Trung Quang sửng sốt, hắn suy nghĩ một lúc rồi gật dầu: “A Tú nói không sai! Đao đó của Đường Nhất quá mạnh mẽ, mạnh tới mức chúng ta không gợi nổi dũng khí chống cự.”

“Đã điều tra xong kẻ bị giết, cao thủ nổi tiếng của chòm Thiên Ưng, Tiễn Khôi Hùng, xếp hạng 4558 trên Thiên Bảng.” A Tú ánh mắt lấp lóe: “Đường Nhất từng xuất hiện trong trận chiến với Diệp Triều Ca, lúc đó hắn suất lĩnh khoảng hai trăm võ giả Sài Lang xung phong, bị một kiếm của Diệp Triều Ca ngăn cản, bất sức chiến đấu. Nhưng tới hôm nay, hắn chỉ mang theo bốn mươi binh sĩ đã giết chết Tiễn Khôi Hùng. Chuyện này thật khiến người ta khó lòng tin nổi.

“Ta với thầy đã nhiều lần suy tính, binh đoàn Sài Lang tuy phối hợp rất mạnh thế nhưng chân lực binh sĩ không thay đổi nhiều. Vậy nghĩa là uy lực mỗi ánh đao họ vung ra cũng không thay đổi nhiều. Thế nhưng uy lực một đao của Đường Nhất vượt xa bốn mươi ánh đao cấp sáu chồng chất, vậy chỉ có một khả năng.

A Tú duỗi một ngón tay.

Lưu Trung Quang theo bản năng bật thốt: “Khả năng gì?”

A Tú chậm rãi nói: “Đường Nhất là võ tướng vô song.”

“Võ... võ tướng vô song!” Lưu Trung Quang trợn tròn hai mắt, lắp bắp nói, bốn chữ này còn chấn động hơn cả trận chiến đêm nay.

“ Chỉ có khả năng này mà thôi.” A Tú nói xong cảm thấy khát bèn ngồi xuống uống nước.

“A Tú, hắn chỉ là hồn võ tướng.” Lưu Trung Quang phản ứng lại, lắc đầu.

“Hồn võ tướng thì sao?” A Tú đang uống nước ngừng lại: “Hồn võ tướng thì không thể là võ tướng vô song ư? Ngươi quên vị kia của chòm Đại Hùng rồi à?”

Lưu Trung Quang sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.