“Rất xin lỗi, những bí bảo này đều sẽ được thanh toán cho Đường Thiên tiên sinh.” Tatton không hề đổi sắc, thần sắc trấn tĩnh, như không hề bị ảnh hưởng vì chuyện vừa rồi.
Gương mặt Vu Hạ lộ vẻ kinh ngạc, có lẽ hắn không ngờ kết quả lại là vậy.
Hội trưởng gầy gò sốt sắng: “Tatton tướng quân, chủ thượng chẳng phải đã nói những bí bảo này phân phối cho chúng ta theo cống hiến hay sao? Vì sao không được chúng ta đồng ý đã đem những bí bảo này cho người khác! Lại nói, đồ tốt như vậy sao phải đưa cho người ngoài?”
Những hội trưởng khác cũng lộ vẻ đồng ý, thế nhưng lúc này không ai dám nói lung tung.
Ander Lena hiểu rõ ý nghĩ của phụ thân, thản nhiên đáp: “Chu hội trưởng quá nóng ruột rồi, đây mới chỉ là ý đồ, chúng ta muốn dùng số bí bảo này đổi lấy càng nhiều thú năng lượng trên tay Đường Thiên. Có nhiều thú năng lượng hơn còn sợ không có bí bảo sao? Chỉ chúng ta mới có thể biến thú năng lượng thành bí bảo, các vị đều là người làm ăn, chắc cũng hiểu đạo lý trong đó.”
Rất nhiều hội trưởng nghe Ander Lena nói vậy dồn dập gật đầu.
Nếu là bán bí bảo cho người khác, đương nhiên bọn họ không đồng ý, nhưng nếu dùng chỗ bí bảo này đổi lấy càng nhiều thú năng lượng, theo họ thấy vẫn là rất có lợi. Chỉ cần có thú năng lượng sẽ có bí bảo, càng nhiều thú năng lượng lại có càng nhiều bí bảo. Quá trình này tiêu hao nhiều nhất là tinh lực, vì vậy tới cuối cùng trung tâm ngược lại lại là Ander Lena.
Bọn họ thì không cần trả giá gì.
Về phần thu được bí bảo ngay lúc này hay đợi một thời gian nữa mới có, họ cũng chẳng mấy để ý. Nếu nhận được càng nhiều bí bảo thì có chờ một thời gian nữa cũng có sao?
Hơn nữa... ánh mắt bọn họ đảo qua người ba vị hội trưởng, ba người này xui xẻo rồi, chắc chắn sẽ bị ander lena trục xuất khỏi liên minh thương hội. Sắp tới ba người này sẽ chẳng nhận được gì trong vụ lần này, không khéo bọn họ lại còn dựa vào đó nhận thêm một bí bảo.
“Chủ thượng thật anh minh, chủ ý tuyệt diệu vậy cũng nghĩ ra được!”
“Vẫn là chủ thượng chu đáo!”
Mọi người khen ngợi.
Mở miệng đầu tiên là những hội trưởng thương hội không định nịnh bợ Vu Hạ. Thương hội của họ quy mô không lớn, biết mình không bám càng được Vu Hạ đại nhân, chẳng bằng mò thêm một cái bí bảo.
Ander Lena vẻ mặt áy náy nói với Vu Hạ: “Vu Hạ đại nhân xin lượng thứ, việc làm ăn của liên minh thương hội chúng ta tuy không nhất ngôn cửu đỉnh như Vu Hạ đại nhân nhưng cũng phải giữ chứ tín với khách hàng.”
“Là Vu Hạ càn rỡ rồi.” Vu Hạ vội vàng nhận sai, đổi đề tài: “Có điều bệ hạ cũng đã nói đó chỉ là ý đồ, vậy còn chưa thành giao, chẳng hay Vu Hạ có thể ra giá không?”
“Không thành vấn đề!” Ander Lena cười tươi như hoa: “Chỉ cần Vu Hạ đại nhân có thú năng lượng! Có thể làm ăn cùng Vu Hạ đại nhân, Ander Lena vô cùng vinh hạnh!”
Vu Hạ sắc mặt nghiêm nghị, lời của Ander Lena khiến hắn không chỗ nào phả nbác.
Sắc mặt hắn âm trầm, hàn ý bức người, ngưng mắt nhìn Ander Lena.
Ander Lena không né tránh ánh mắt Vu Hạ, gương mặt vẫn mỉm cười tao nhã, không chút lay động.
Vu Hạ đột nhiên cười ha hả, ánh mắt tan rã như băng tuyết: “Vậy mời bệ hạ hỗ trợ Vu Hạ liên lạc Đường Thiên tiên sinh. Đường Thiên tiên sinh đột nhiên xuất hiện, Vu Hạ vẫn rất ngưỡng mộ.”
Ander Lena mỉm cười nói: “Chờ Đường Thiên tiên sinh xuất quan, ta sẽ chuyển lời thăm hỏi của Vu Hạ đại nhân tới Đường Thiên tiên sinh!”
“Đa tạ bệ hạ!” Vu Hạ thi lễ tao nhã: “Vậy Vu Hạ không làm phiền bệ hạ nữa, cáo từ!”
Dứt lời dẫn đoàn người quay người rời đi, ba vị hội trưởng lúc này sắc mặt xám xịt, thế nhưng bọn họ đã theo Vu Hạ, tình cảnh đã như vậy, bọn họ chỉ có thể đánh cược Vu Hạ đại nhân không vứt bỏ bọn họ.
Sắc mặt Ander Lena trầm xuống, lạnh giọng nói: “Xem ra việc quản lý liên minh thương hội vẫn quá hỗn loạn, cần thay đổi một chút.”
Lời này của nàng khiến tất cả các hội trưởng biến sắc, nhưng lúc này không ai dám mở miệng. Dẫu sao hôm nay bọn họ nghe ba người kia xui khiến, chạy tới gây sự, đuối lý trước. Quyết tâm của Tatton đại nhân cũng khiến họ cực kỳ kinh hãi, nếu không phải Vu Hạ đại nhân hiện thân, hôm nay Nhạc Chính Kiệt sợ khó thoát chết.
Mấy người âm thầm quyêt sđịnh, sau này nhất định phải cầu xin chủ thượng khoan dung tha thứ, nếu không cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở.
Ander Lena lúc này nào có tâm tình nghe đám người này a dua nịnh hót, lập tức đuổi đi.
Người ngoài đi hết, phòng khác lại trổngoỗng.
Ander Lena tức giận nói: “Đám người này đúng là một bầy kền kền, nghe mùi máu là muốn cắn một cái!”
Tatton lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn từng trải qua nhiều chuyện, lên tiếng khuyên bảo: “Chòm Tiên Nữ chúng ta chỉ là một chòm sao nhỏ, nhiều lúc không thể không thỏa hiệp.”
“Ta biết!” Ander Lena rầu rĩ không vui, nàng đột nhiên nghĩ, nếu y ở đây, y sẽ làm gì để đối phó với những người này?
Nàng không đoán được những nàng biết y chắc chắn sẽ khiến những người này ngã nhào một phen.
Một lát sau, Ander Lena sầu lo: “Đám Đường Thiên sẽ đồng ý sao?”
“Sẽ!” Tatton khẳng định.
Ander Lena hứng thú: “Vì sao?”
“Vì bọn họ có một nhánh binh đoàn cường đại.” Tatton trầm giọng nói: “Bất cứ binh đoàn nào cũng không từ chối nổi một trăm món bí bảo này.”
Nghĩ tới Đường Thiên, tâm trạng Ander Lena lập tức khá lên: “Hừ, nếu chúng ta không chiếm được cũng không thể làm lợi cho đám người này được.”
Đúng như nàng nói, dùng bí bảo đổi lấy nhiều thú năng lượng hơn, không hề thiệt thòi.
Nàng giao tiếp với Đường Thiên không nhiều nhưng biết gã là người cứng đầu, ngay Andrey cũngc hẳng nể mặt, Vu Hạ muốn đối đầu với gã chắc cũng phải đau đầu.
Vu Hạ đúng là đau đầu.
“Có thể giết chết võ giả hoàng kim, đây đã là cao thủ nhất lưu trên Thiên Lộ. Tuy từ đoạn phim thắng có phần may mắn thế nhưng thực lực vẫn không tệ.”
Vừa nói chính là Thiên Trí Đao Cát Nhược, đứng thứ ba trong Thất Đao Khách. Hắn xưa nay đa trí, rất được Vu Hạ tín nhiệm.
Cát Nhược bổ sung một câu: “Lần này hắn bế quan hơn hai tháng, có lẽ tiến bộ không nhỏ, nhưng lão đại và lão nhị chắc có thể bắt được hắn. Song phiền phức là tính cách người này cực kỳ cứng đầu, ngay Andrey cũng không nể mặt, điện chủ hồn điện Hắc Hồn Đồ Tử Sơn cũng không thu mua được, là người khó chơi đây. Chúng ta còn phải chú ý Hạc bên cạnh hắn, Hạc có vẻ quan hệ không cạn với Thiên Hậu chòm Xạ Thủ.
Mọi người cũng cảm thấy đau đầu, ngay cả Cát Nhược cũng đau đầu, điểm này từ giọng điệu của hắn có thể thấy được.
“Phiền toái hơn là trên tay hắn có một nhanh binh đoàn. Chuyện này nghĩa là khả năng hắn nhường lượng bí bảo này rất không khả thi.” Cát Nhược xoa xoa sau đầu: “Mặt khác, bọn họ đột nhiên xuất hiện tại chòm Tiên Nữ tức là đã tìm ra tuyến đường đi thông từ chòm Sài Lang tới chòm Tiên Nữ, chắc hẳn là tuyến đường Quý Khẩu nổi tiếng thời cổ đại. Binh đoàn dưới tay hắn đã đóng tại lối ra tuyến đường.”
“Tuyến đường Quý Khâu, thật đúng là một gã may mắn.” Vu Hạ thấy bầu không khí có phần ngột ngạt, mở miệng cười nói: “Quả thật vướng tay vướng chân. Có điều, so với những kẻ giết người phóng hóa như chúng ta vẫn chỉ là một thằng nhóc mà thôi, mọi người nên thương tiếc một chút.”
Mọi người cùng cười, bầu không khí ngột ngạt cũng theo đó tiêu biến.
Cát Nhược cũng lý giải một số manh mối: “Chúng ta tiếp xúc với hắn trước. So với chòm Tiên Nữ, chòm Đại Hùng chúng tah hùng mạnh hơn nhiều, so với chòm Sư Tử chúng ta cũng có nhiều thành ý hơn. Nếu hắn tự muốn diệt vong mọi người cứ làm sạch một chút là được.”
Lời này của Cát Nhược khiến bầu không khí càng thêm sinh động.
Lão tứ Mặc Bảo hét lên: “Hắn tốt nhất là biết điều một chút, nếu không cứ chờ bị chặt thành thịt băm đi. Ta nói cho các người biết, đến lúc đó ta là người đầu tiên, đừng có tranh với ta.”
Hắn nghe Cát Nhược nói chỉ có lão đại và lão nhị mới thắng được Đường Thiên, trong lòng đã sớm không phục. Cát Nhược đa mưu túc trí, tuổi lại lớn nên xếp thứ ba. Nếu bàn về thực lực, trong bảy người Mặc Bảo chỉ đứng dưới lão đại và lão nhị.
Cát Nhược và Vu Hạ liếc mắt nhìn nhau, cùng thấy ý cười.
Đây là Cát Nhược cố ý gợi lòng hiếu thắng của Mặc Bảo. Vì một số nguyên nhân lão đại và lão nhị đén trễ một chút.
Vu Hạ lại mượn gió thổi lửa: “Nhiệm vụ lần này do Đồ Thanh tướng quân ủy thác, bệ hạ còn tự mình tiếp kiến, căn dặn một lúc lâu. Bệ hạ nói trong nhiệm vụ lần này ai lập công đầu bệ hạ sẽ tự mình trọng thưởng!”
Đám người giật mình.
Bệ hạ thì không cần phải nói, Yến Vĩnh Liệt, Hùng chủ đời này, trên tay hắn chòm Đại Hùng đuổi sát Xích Đạo Thập Điện. Ngay vị tướng quân Đồ Thanh này cũng không tầm thường, mạnh mẽ nhất chòm Đại Hùng là một binh đoàn, binh đoàn Bạo Hùng uy danh hiển hách. Còn Đồ Thanh tướng quân chính là thống soái binh đoàn này.
Hai người có quyền thế nhất chòm Đại Hùng cùng lên tiếng nhờ vả, nếu có thể hoàn thành...
Ánh mắt đám người bừng sáng, nghe rõ cả tiếngt im đập.
Bọn họ theo Vu Hạ đại nhân thời gian không ngắn, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ quan trọng tới vậy. Bọn họ biết, đây là cơ hội ngàn năm một thuở.
“Không phải lúc nào cũng có thể gặp được nhiệm vụ thế này.” Vu Hạ cổ vũ tinh thần: “Mọi người phải chuẩn tư tưởng đối phó với khó khăn.”
Mọi người dồn dập gật đầu, Mặc Bảo vừa mở miệng sắc mặt hưng phấn ngạo nghễ nói: “Đại nhân đừng coi thường chúng ta, đối thủ quả kém không thể hiện được trình độ chúng ta đâu.”
“Phì, A Bảo, ngươi chỉ biết mạnh miệng thôi, cậy đại ca nhị ca không có mặt đúng không?” Nhạc Chính Kiệt ồn ào.
“Hắn còn ước đại ca nhị ca không có mặt, độc chiếm được công lao ấy!” Lão ngũ cũng cười hì hì phụ họa.
Lão lục vẻ mặt đầy chính khí: “A Bảo, ta ủng hộ ngươi, chỉ cần ngươi phân một nửa công lao cho ta.”
Mặc Bảo bị ba người trêu ghẹo tới mặt đỏ tía tai.
Vu Hạ khẽ mỉm cười: “Vừa nhận được tin tức, chúng ta lại có thêm một đối thủ.”
Xung quanh yên tĩnh lại, mọi người dồn dập quay sang, đằng đằng sát khí. Giờ sĩ khí bọn họ đang tăng cao, không có gì để sợ, chỉ lo không thể chém giết cho đã.
“Chòm Liệp Hộ!” Vu hạ ánh mắt lấp loáng hàn quang: “Sứ giả bọn họ cũng tới, có cùng ý định với chúng ta.”
“Người tới là ai?” Cát Nhược trầm giọng hói.
“Thợ săn, Adrian.” Vu Hạ chậm rãi thốt lên cái tên.
Mọi người cùng biến sắc.