Chiến Thần Bất Bại

Chương 447: Chương 447: Ba hợp một




Lương Phong giảng giải, trước mặt hắn ngồi đầy người với người, Đường Thiên ngồi ngay trước nhất. Vẻ mặt mọi người đều hết sức chăm chú, Lương Phong là thánh giả hàng thật giá thật, ngày thường muốn gặp mặt cũng khó. Nếu không phải vì bệ hạ muốn nghe giảng, nếu không phải vì bệ hạ mở lời, sao bọn họ có cơ hội nghe thánh giả giảng bài?

Mọi người đều cực kỳ quý trọng.

Lương Phong giảng rất chăm chú. Hắn dốc rất nhiều tâm huyết vào giảng giải, sau này phải kiếm cơm dưới trướng Đường Thiên, cơ hội biểu hiện tốt như vậy nếu không nắm lấy có họa là ngu.

Hắn là người thông minh, giỏi xem xét thời thế, lại tự biết mình. Bản thân dẫu là thánh gải thế nhưng giảng giải cho đám người Đường Thiên hắn vẫn hơi chột dạ. Theo hắn thấy, nếu trong tình huống bình thường mình chưa chắc đã có tư cách giảng bài cho bọn họ.

Ví dụ như nữ nhân chòm Xạ Thủ kia chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường, mụ điên tính tình quái đản kia liệu có tìm người giết mình không… Hắn cũng hơi lo lo…

Trong mắt nàng, mình chỉ là một nhân vật nhỏ.

Gã cuồng thương tính cách nóng nảy kia cũng nắm một truyền thừa lai lịch cực lớn, truyền thừa Ngân Sương Kỵ, ngẫm lại Lương Phong cũng cảm thấy nhức đầu. Mình cũng làm gì có truyền thừa đỉnh cấp như vậy…

Hắn ổn định lại tâm thần, tiếp tục trình bày.

"Cái gọi là chân lực chính là năng lượng chúng ta sử dụng được sau khi hấp thu và chuyển hóa. Vậy tinh lực là gì? Chính là năng lượng có thuộc tính do chòm sao sản sinh. Vậy vì sao võ giả các chòm sao lại khác biệt? Có người nói là truyền thừa chòm sao, nhưng thật ra căn nguyên là tinh lực. Phương thức vận chuyển của mỗi chòm sao bất đồng, tinh lực mà nó sinh ra lại khác biệt. Làm sao để phát huy uy lực của tinh lực tính chất bất đồng? Từ đó hình thành võ kỹ truyền thừa độc nhất tại cácc chòm sao. Khi võ kỹ truyền thừa từ chòm sao này tới chòm sao khác, uy lực của nó sẽ giảm đi nhiều? Là bởi tính chất chân lực trong cơ thể bọn họ không tương xứng với võ kỹ. Có người nói ta tu luyện tâm pháp tương ứng cơ mà. Đúng, thế nhưng tinh lực ngươi hút vào cơ thể lại có tính chất cố hữu, ngươi muốn thay đổi nó phải hao phí nhiều thời gian hơn, vì thế hiệu suất thấp hơn."

Đám người nghe càng lúc càng nhập tâm, những thứ này bình thường bọn họ cũng có biết, thế nhưng trước nay chưa từng có gai giảng giải sâu sắc dễ hiểu như Lương Phong.

"Khi chân lực ngươi không ngừng tích lũy, muốn tiến bộ càng lúc càng khó khăn. Vì sao? Là bởi khả năng chứa đựng tinh lực của cơ thể con ngươi là có cực hạn. Nếu nói khả năng chứa đựng chân lực của con người tối đa là một trăm, vậy ngươi sẽ phát hiện khi chân lực đạt tới 80, muốn gia tăng sẽ rất khó. Các tiên hiền cổ đại đã sớm phát hiện ra điểm àny, sau khi chân lực đạt tới 80 hiệu suất gia tăng hạ thấp rất nhiều, hơn nữa thực lực tăng trưởng cũng có hạn. Lúc này các tiên hiền chuyển ý tưởng sang phía võ hồn."

"Vậy võ hồn là gì? Mọi người còn nhớ làm sao có võ hồn không? Võ hồn sinh ra khi chân lực ngươi đạt tới một mức nhất định. Võ hồn khi vừa ngưng tụ rất nhạt, như làn sương mù, theo nó không ngừng ngưng tụ sẽ hình thành các hình thái bất đồng. Vậy rốt cuộc võ hồn là gì? Võ hồn là tinh thần được năng lượng hóa, nếu các ngươi có tâm pháp tu luyện võ hồn các ngươi sẽ phát hiện bản chất những tâm pháp này đều là dùng chân lực tôi luyện tinh thần. Năng lượng hóa càng triệt để, cấp bậc võ hồn càng cao."

"Chắc chắn có người đang muốn hỏi, vậy bản chất của tinh thần là gì? Rất xin lỗi, ta phải nói với mọi người, vấn đề này tới giờ vẫn chưa có ai làm rõ được. Bởi lẽ đó các vị tiên hiền dùng một chữ 'hồn' để gọi nó. Các tiên hiền cổ đại nhanh chóng phát hiện khi võ hồn đạt tới một trình độ nhất định, nó còn mạnh mẽ hơn chân lực. Bởi vì nó có thể mô phỏng các loại vật thái, đó chính là hồn vực mà chúng ta thường nói tới."

Tất cả mọi người không khỏi rung động, cùng vểnh tai lên nghe, chỉ sợ lọt một chữ. Hồn vực tới giờ vẫn cực kỳ thần bí với các võ giả. Lĩnh ngộ hòn vực là tiêu chí phong thánh, mà hồn vực cũng là thủ đoạn công kích chủ yếu nhất của cấp thánh.

"Trên thực tế, mục tiêu cuối cùng của tất cả các võ kỹ thịnh hành hiện giờ đều là hồn vực." Câu nói của Lương Phong cực kỳ kinh người, sắc mặt hắn không khỏi hơi đỏ lên, những thứ này đều là tâm đắc nghiên cứu của hắn nhiều năm nay, thường ngày vẫn giữ bí mật không nói tới, giờ trình bày ra nhiều như vậy khiến hắn có cảm giác thần thánh như đang giảng đạo.

"Điểm này phải nói từ hồn vực, bản chất của hồn vực là hình thái của võ hồn. Làm sao lĩnh ngộ được hồn vực? Rất đơn giản, chính là khi ngươi lý giải một loại pháp tắc nào tới mức cực sâu, võ hồn của ngươi lại đủ mạnh, đủ tinh khiết, như vậy có thể hình thành hồn vực thuộc về ngươi. Có người dùng kiếm nhập đạo, có người nhìn biến hóa của trời đất nhập đạo, có người dùng cờ nhập đạo, tất cả đều bất đồng, thế nhưng có một điều tất yếu là đều lý giải thâm sâu về một thứ pháp tắc nào đó. Cũng như trên thế giới không có hai chiếc lá giống hệt nhau, cõi đời này không có hai hồn vực hoàn toàn tương đồng. Pháp tắc trên thế giới này hằng hà sa số, mà cùng một pháp tắc, lý giải cũng mỗi người mỗi khác."

"Làm sao lĩnh ngộ được pháp tắc? Võ kỹ! Đây cũng là lý do vì sao ta nói mục tiêu cuối cùng của mọi người khi tu luyện võ kỹ là hồn vực. Chúng ta tu luyện võ kỹ ngoại trừ chiến đấu ra quan trọng nhất chính là giúp mọi người lĩnh ngộ pháp tắc tương ứng. Truyền thừa càng cao cấp, vết tích pháp tắc trong nó càng nhiều, uy lực đương nhiên cũng càng lớn, càng có lợi cho ngươi lĩnh ngộ bản chất pháp tắc..."

Lương Phong miệng lưỡi lưu loát, nói liền hai giờ, mọi người mới chưa hết thòm thèm giải tán.

Khi mọi người tan hết, chỉ còn lại vài người Đường Thiên, Lương Phong lúc này mới lên tiếng.

"Chân lực bệ hạ đã đầy đủ. Việc tu luyện tiếp theo cần lấy võ hồn làm chủ. Nếu bệ hạ muốn duy trì Trứng Gấu trong thời gian dài…"

Nói tới đây, khóe miệng Lương Phong giật giật, cố kiềm chế cơn kích động muốn đề nghị đổi cái tên Trứng Gấu này đi.

Bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . . Kích động là ma quỷ. . .

"Chỉ cần đặt Thủy Hùng Hoang Cốt tại trung tâm của Trứng Gấu là được. Có điều trong Thủy Hùng Hoang Cốt rất có thể ẩn giấu bí mật bất truyền của chòm Đại Hùng, Bắc Đẩu!"

Đây mới là đại sát chiêu mà Lương Phong chuẩn bị đã lâu. Là người mới, muốn khiến cấp trên có ấn tượng sâu sắc vậy nhất định phải có đại sát chiêu!

"Bắc Đẩu?" Đường Thiên ngạc nhiên, đương đương tự đắc: "Rõ ràng là Đại Hùng Tinh Thần Tán mà! Tiểu Xương đã nói cho ta rồi!""

Lương Phong sắc mặt cứng lại, lắp bắp: "Thủy Hùng Hoang Cốt đã nói cho ngài?"

Tiểu Xương…

"Đúng vậy!" Đường Thiên gật đầu như đương nhiên: "Ta đã bắt đầu tu luyện rồi."

Lương Phong chỉ cảm thấy một ngụm máu xộc thẳng lên họng, hao hết tâm tư, tra bao điển tịch mới ra một sát chiêu lại thất bại thảm hại…

Đường Thiên giơ tay ra.

Vô số ánh sáng chói mắt từ bốn phương tám hướng tụ tập, như những ánh sao rực rỡ.

Một lát sau, ánh sáng tan đi, một cái ô nhỏ trong suốt lơ lửng trong lòng bàn tay Đường Thiên. Cái ô này đường nét không rõ, cực kỳ mơ hồ, như chỉ gió thổi là tan. Trên chiếc ô thi thoảng lại có điểm điểm sáng lên, như ánh sao buổi tối.

"Đại Hùng Tinh Thần Tán…"

Lương Phong lẩm bẩm.

Thành Tam Hồn.

Trong căn cứ, bầu không khí vô cùng vui vẻ, Đường Thiên đánh hạ chòm Đại Hùng khiến mọi người càng thêm tự tin, lúc trước tuy đãi ngộ của căn cứ rất tốt, nhưng tương lai bấp bênh, có ra sao cũng không ai biết. Thế nhưng giờ nắm giữ chòm Đại Hùng, mọi người cũng có đất đặt chân trong thời loạn thế.

Đương nhiên quan trọng hơn là kinh phí vốn xiết chặt đã lỏng ra.

Một vài lão già lõi đời âm thầm dò hỏi, lần này đại nhân kiếm bộn, cái chữ bộn này lớn đến đâu thì không biết, thế nhưng nghe đồn ít nhất cũng phải vài trăm tỷ.

Trăm tỷ!

Đám người con mắt bừng sáng, lời đồn không phải không có căn cứ. Lão Phí biết ngay kế hoạch tiến công chòm Thiên Lô trước đây vẫn không động tĩnh giờ cũng từ từ thúc đẩy.

Kế hoạch tiến công chòm Thiên Lô cũng cần kinh phí, mà cũng lên tới trăm tỷ!

Đường Thiên không làm kinh động quá nhiều người, gã tới phòng thí nghiệm của Sylar. Sylar để ý thấy Đường Thiên đến, liếc mắt một cái, không nhịn được nói: "Đừng có đến đây làm phiền, biến đi, đang bận!"

Đường Thiên thấy thế rất thức thời tránh đi.

Song khi gã thấy Binh thần thái thản nhiên ngoài đại sảnh, giật mình: "Này, chú già, sao ngươi ở đây?"

"Chòm Thiên Long có cửa sao tới hồn khu." Binh nhíu mày.

Lúc này Đường Thiên mới hiểu.

Nghĩ lại cũng đúng, Binh đại thúc chỉ cần đi vào hồn khu, có ở đâu cũng dễ dàng trở về thành Tam Hồn.

"Có điều rất xa." Câu nói tiếp theo của Binh khiến ý nghĩ của Đường Thiên tan vỡ.

"Ồ! Đinh Đang, Tỳ Ba với Đường Sửu cũng đang ở đây à!" Lúc này Đường Thiên mới chú ý tới, gã đứng đậy định đi ra ngoài: "Ai da, các ngươi đang họp? A ha, vậy ta không quấy rầy!"

Họp là cái gì, là thứ khiến người ta chán nhất…

Tất cả mọi người vẻ mặt cứng đờ.

"Này, thân là thủ lĩnh, ngươi làm vậy thật vô trách nhiệm!" Binh trầm mặt, đằng đằng sát khí bỏ lại một câu.

Cảm nhận được sát khí sau lưng, Đường Thiên cười ha hả xoay người, ngồi lại: "Ha ha, mọi người cứ nói, ta nghe là được."

"Chúng ta đang thảo luận kế hoạch."

Câu nói của Tỳ Ba khiến Đường Thiên lập tức ngồi ngay ngắn lại, sắc mặt nghiêm túc.

"Để ta thuật lại tình báo gần nhất." Đinh Đang rất tự giác mở miệng: "Đầu tiên là nói về thế cục Thiên Lộ, chòm Sư Tử cùng võ hội Quang Minh tranh đấu, ngoại trừ chòm Liệp Hộ ra, hai ngày trước, chòm Kình Ngư, chòm Thiên Ưng và chòm Tiểu Khuyển trong Xích Đạo Thập Điện tuyên bố gia nhập trận doanh của võ hội Quang Minh. Thủ đoạn ngoại giao của võ hội Quang Minh rất xuất sắc, ngay cả chòm Liệp Hộ giờ cũng trở thành một cái cối xay thịt cực lớn, song phương không ngừng đưa võ giả cấp cao vào, nghe nói tình hình chiến trận rất khốc liệt. Xét trên tổng thể, chòm Sư Tử bắt đầu xuống thế hạ phong, đương nhiên chiến tranh còn chưa tới mức kịch liệt nhất,t hế cục tương lai cũng không tươi sáng>"

Đinh Đang uống một ngụm nước lớn, lau miệng rồi nói tiếp.

"Tiếp đó nói chúng ta. Tình cảnh chòm Đại Hùng cũng không được tốt. Trước đó có không ít chòm sao có ý đồ với chúng ta. Cuộc di dân lớn của tộc Sài Lang khiến rất nhiều thế lực lui bước nhưng vẫn có vài chòm sao có địch ý với chúng ta. Đáng lo ngại nhất chính là chòm Kình Ngư. Dựa vào thái độ thù địch của chúng ta với võ hội Quang Minh, nếu chòm Kình Ngư đánh bại chúng ta, võ hội Quang Minh sẽ rất vui mừng. Nếu chòm Kình Ngư chiếm được chúng ta cũng sẽ giúp ích rất lớn cho chiến trận tại chòm Liệp Hộ, mà bản thân chòm Kình Ngư cũng cực kỳ thèm muốn chòm Đại Hùng. Bắc Đẩu thức tỉnh, truyền thừa viễn cổ của chòm Đại Hùng, đây đều là thứ mà bọn họ cực kỳ thèm khát."

"Chòm Kình Ngư là có khả năng ra tay với chúng ta nhất. Mà giữa chún ta và chòm Kình Ngư cũng có cửa sao, đương nhiên các chòm sao khác rất có thể cũng sẽ lẻn vào. Ta nói xong."

Đinh Đang nhanh chóng ngồi xuống.

Đường Sửu trầm giọng nói: "Nếu chòm Kình Ngư định ra tay với chúng ta, vậy động tác của chúng chắc chắn sẽ rất nhanh. Giờ đang là lúc chúng ta suy yếu nhất, chòm Đại Hùng vừa đổi chủ, căn cơ của chúng ta chưa ổn, hơn nữa binh đoàn của đại nhân giờ đang cách xa chòm Thiên Long, ra tay lúc này là chính xác nhất."

"Ám sát?" Tỳ Ba lộ vẻ lo lắng.

Đường Thiên nhếch miệng nói: "Không cần lo lắng, thời gian gần đây thực lực ta tiến bộ rất nhiều. Ha ha! Để bọn chúng mở mang tầm mắt sự lợi hại của thiếu niên như thần!"

Từ thành Tam Hồn trở về, Đường Thiên không suy nghĩ nhiều, chỉ nói lại chuyện này cho Lương Thu rồi xoay sang vùi đầu vào tu luyện như ngày thường."

Căn cứ theo những gì Lương Phong nói buổi sáng, giờ việc gã cần làm là rèn luyện võ hồn.

Đường Thiên ngồi tại trung tâm của Trứng Gấu, hai mắt gã nhắm nghiền, ý thức chìm vào tinh lực trongc ơ thể. Dưới sự quan sát của gã, tinh lực chòm Đại Hùng dần dần hiển lộ. Tinh lực mãnh liệt từ bốn phương tám hướng tụ tập tới chỗ Đường Thiên, gột rửa hồn diễm của gã.

Sắc mặt Đường Thiên hiện vẻ đau đớn.

Lương Phong nghe Đường Thiên nói chòm Kình Ngư có thể động thủ, không dám khinh thường, canh gác bên cạnh Đường Thiên. Lúc này hắn nhận ra điểm lạ, mở choàng mắt, ánh mắt rơi xuống người Đường Thiên, lập tức biến sắc.

Không tốt!

Hồn diễm Đường Thiên trong tinh lực cuộn trào mãnh liệt, lúc sáng lúc tắt, đầy nguy cơ.

Có làm sao Lương Phong cũng không ngờ Đường Thiên lại lỗ mãng như vậy! Chết tiệt! Tinh lực xung quanh tuy lưu chuyển chầm chậm nhưng số lượng thật quá kinh người, tụ tập trong cơ thể Đường Thiên, mãnh liệt tới đáng sợ. Thân thể Đường Thiên mạnh mẽ, có thể chịu được, nhưng không nghĩa là hồn diễm của gã chịu được.

Hồn diễm của Đường Thiên như ngọn nến lay lắt trong dòng tinh lực đó, rất có thể sẽ tắt vụt.

Một khi hồn diễm tắt đi sẽ gây thương tổn rất lớn cho võ giả, gần như nghĩa là võ giả này phế bỏ! Hồn diễm nếu không tắt, thương thế còn có thể khôi phục, thế nhưng một khi hồn diễm tắt, căn bản không cách nào khôi phục.

Lương Phong thầm hối hận hôm nay mình lại đi giảng những lý luận kia.

Nếu Đường Thiên xảy ra chuyện gì vậy…

Lương Phong căn bản không dám tưởng tượng, chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt.

Đường Thiên hoàn toàn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Quá trình rèn luyện hồn diễm cực kỳ đau đớn, trước đây mỗi lần rèn luyện võ hồn, cảm giác đau đớn tận xương tủy khiến Đường Thiên không thể quên nổi.

Thế nhưng cơn đau này còn hơn trước đây cả trăm lần!

Chỉ chớp mắt, đầu óc Đường Thiên trống rỗng.

"Ngu ngốc!"

Sâu trong đầu gã vang lên một tiếng chửi cực kỳ tức tối, con ngươi mất đi tiêu cự của Đường Thiên lập tức co rụt lại như châm!

Sát theo đó, Lương Phong chứng kiến một cảnh tượng quỷ dị.

Hai tay Đường Thiên run rẩy, từ từ nhấc lên.

Hai tay y như nặng tựa ngàn cân, chỉ vài cemtimet ngắn ngủi mà toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Két két, xương cốt trên người Đường Thiên như phải chịu áp lực cực lớn, keo lên ken két.

Đường Thiên như biến thành một người khác, rõ ràng vẫn gương mặt đó, thế nhưng Lương Phong lại thấy như một người hoàn toàn khác. Đường Thiên mím chặt môi, cho dù vận hết sức lực nhưng gương mặt vẫn không hề dữ tợn, ngược lại toát lên vẻ hờ hững lạnh lẽo khó tả bằng lời.

Thế nhưng sự chú ý của Lương Phong nhanh chóng bị hai tay của Đường Thiên thu hút.

Cảm giác của Lương Phong nhạy cảm biết bao, hắn có thể cảm nhận được mỗi khi hai tay Đường Thiên lên trên một tấc, tinh lực xung quanh lại biến đổi rõ rệt.

Giống như…

Viu!

Quần áo trên người Đường Thiên đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, như bị khí kính sắc bén cắt đứt.

Viu viu viu!

Vô số kình khí sắc bén ầm ầm bắn ra bốn phương.

Lương Phong biến sắc, không tốt, là ánh kiếm!

Gần như theo bản năng, hai tay hắn kết ấn, hào quang vàng đất sáng lên trên người hắn, một ngọn núi cao cỡ một người chặn trước mặt.

Phốc phốc phốc!

Ánh kiếm như mưa rơi đâm vào ngọn núi, Lương Phong vẫn chưa hết sợ hãi đột nheien biến sắc, vội vàng thối lui, thân hình nhoáng lên, lui ra ngoài hơn mười trượng!

Ầm!

Ngọn núi nho nhỏ kia ầm ầm bể nát.

Lương Phong hầu như không tin nổi vào mắt mình, Bất Động Phong của mình lại bị phá giải dễ dàng như vậy…

Võ kỹ của Lương Phong trọng công khinh thủ, thế nhưng sau khi tới cấp thánh, hắn lại chú trọng suy nghĩ vài chiêu thức chuyên phòng thủ, Bất Động Phong là một trong số đó. Dùng hồn vực mô phỏng ngọn núi, kết cấu bên trong hắn đã tham khảo rất nhiều thuẫn mang, trong ngọn núi nhỏ đó có chín tầng phòng hộ, đây là tác phẩm đắc ý của hắn.

Cho dù đối đầu với cấp thánh cũng không bị phá hỏng nhanh như vậy.

Thế nhưng trước mặt ánh kiếm này lại mỏng như tờ giấy.

Gã này rõ ràng chưa từng tu luyện kiếm pháp.

Lương Phong nhìn Đường Thiên như gặp quỷ.

Hai tay Đường Thiên rốt cuộc nhấc lên trước ngực, gương mặt hờ hững kia rốt cuộc cũng thayd odỏi.

Thật khiến người ta bó tay… Dùng chung thân thể với tên ngu ngốc này thật quá nguy hiểm…

Có điều tên ngu ngốc này cũng thật may mắn…

Gần như chỉ đọc lướt qua pháp môn Đại Hùng Tinh Thần Tán một lần, một lúc sau y đã có lĩnh ngộ.

Loại người nham hiểm giả dối như ta mà lần nào cũng bị tên ngu ngốc này ép làm người tốt miễn phí, thế giới này thật đúng là hết thuốc chữa rồi…

Lần àny không biết mình sẽ phải ngủ say bao lâu… Quả nhiên mình không tranh cướp quyền chủ đạo với tên ngốc này là đúng, thật ra đã định trước là thất bại rồi ư?

Này, ngươi có xư lý được không?

Thôi được rồi, dẫu sao mình cũng không có lựa chọn nào khác, ngủ say vẫn tốt hơn là chết…

Hay là…

Sự chú ý của Đường Thiên chuyển tới Thủy Hùng Hoang Cốt, Thủy Hùng Hoang Cốt như nhận ra nguy hiểm, cạch một tiếng bay khỏi thân thể Đường Thiên, lơ lửng trên đỉnh đầu y.

Ngay khúc xương cũng gian manh như thế…

Tên ngu ngốc, ngươi nên cảm thấy xấu hổ đi…

Tinh lực dưới sự nỗ lực không ngừng của y bắt đầu hình thành một vòng xoáy. Theo thời gian trôi qua, vòng xoáy không ngừng tăng cường, tốc độ xoay tròn không ngừng gia tăng, càng ngày càng mãnh liệt.

Hồn diễm của Đường Thiên vừa vặn trung tâm vòng xoáy, theo vòng xoáy không ngừng gia tốc, vòng xoáy không ngừng gia tăng, tinh lực xung quanh hồn diễm không ngừng di chuyển ra phía ngoài, bản thân hồn diễm lại như mắt bão.

Đánh thức ta rồi lại khiến ta ngủ say, tên ngu ngốc kia, ngươi nghĩ lợi dụng ta dễ như vậy à?

Đường Thiên đột nhiên cười gằn.

Lương Phong suýt nữa tưởng mình hoa mắt, ặc, trên mặt gã thần kinh kia mà lại xuất hiện một "nụ cười" xa hoa như vậy à? Gã đáng lẽ phải nhếch miệng cười ngây ngô mới đúng chứ…

Hai cánh tay nặng nề của Đường Thiên chậm rãi niết một kiếm quyết kỳ quái.

Kiếm Qua!

Viu viu viu! Tiếng rít kinh người vang lên từ trong cơ thể Đường Thiên, vòng xoáy tinh lực đột nhiên hóa thành vô số luồng nhỏ, mỗi dòng chảy đều sắc bén như kiếm.

Mỗi dòng chảy tan ra lại hóa thành vô số ánh kiếm nhỏ bé tụ tập tại vòng xoáy.

Ánh kiếm!

Ánh kiếm sáng lên như đá mài cao tốc, điên cuồng ma sát với hồn diễm.

Hồn diễm của Đường Thiên sáng lên ánh lửa chói mắt.

Lương Phong ngơ ngác nhìn Đường Thiên bao phủ trong ánh kiếm cách đó không xa, mỗi ánh kiếm đều rực rỡ chói mắt, vây quanh thân thể Đường Thiên, nhanh chóng xoay tròn.

Vài vạn ánh kiếm bao phủ.

Lương Phong sắc mặt tái nhợt, hắn kiến thức rộng rãi, chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này khiến hắn không khiỏ nhớ lại một phương pháp tu luyện cực kỳ cực đoan từng đọc trong sách.

Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp!

Lương Phong chưa từng đọc qua Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp thật sự, thế nhưng hắn dám chắc trăm phần trăm, Đường Thiên đang tiến hành Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp trong truyền thuyết.

Cũng là hồn pháp được công nhận là tàn khốc nhất!

Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, không biết do ai sáng chế, vẫn lưu truyền trong giới kiếm giả, thế nhưng hiếm có ai dám thử nghiệm. Các loại tôi hồn pháp tuy phương pháp khác nhau nhưng nguyên lý tương đồng, đều là dùng chân lực rèn luyện võ hồn.

Thế nhưng Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp lại không như thế, nó dùng kiếm mang rèn luyện võ hồn, đây cũng là nguyên nhân khiến nó được công nhận là phép tôi hồn tàn khốc nhất.

Chân lực rèn luyện võ hồn, quá trình này cực kỳ đau đớn. Thế nhưng chân lực dẫu sao cũng được kinh mạch luyện hóa, nhu hòa đi nhiều, thương tổn rất nhỏ. Mà ánh kiếm lại cực kỳ cực đoan, nó là năng lượng mang đầy tính sát thương, dùng nó tôi luyện võ hồn sẽ đau đớn như chịu cực hình. mà Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp tiến thêm một bước, do vô số ánh kiếm tạo thành vòng xoáy, xoay tròn cao tốc, rèn luyện võ hồn như đá mài, loại đau đớn này hiếm ai chịu được.

Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp không phải bí mật bất truyền, rất nhiều võ giả biết nhưng cực ít người dám thử nghiệm. Ngoại trừ dũng khí ra, trong lịch sử từng xuất hiện rất nhiều tiền lệ không cách nào chịu được đau đớn của Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp mà tan vỡ bỏ mình.

Cho nên khi Lương Phong thấy dòng ánh kiếm xoay tròn quanh người Đường Thiên, lập tức há hốc mồm.

Lương Phong chấn động!

Đường Thiên đột nhiên sử dụng kiếm pháp khiến hắn nghi hoặc, nhưng đây là bí mật của Đường Thiên, hắn không định điều tra. Mà Đường Thiên có can đảm dùng Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp mới thật sự khiến hắn chấn động.

Tuy hơi ngốc một chút, nhưng quả thật dũng mãnh thiên hạ vô song!

Cho dù Yến Vĩnh Liệt năm xưa nổi danh dũng hãn cũng tuyệt đối không dám dùng Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp!

Thật tàn nhẫn!

Suy nghĩ đầu tiên trong lòng Lương Phong là bái phục, trước đó nương nhờ Đường Thiên phần nhiều xuất phát từ suy tính tình thế, thế nhưng giờ phút này sự kính nể của hắn đối với Đường Thiên lại là theo bản năng của võ giả đỉnh cấp.

Chỉ riêng dũng khí và quyết tâm đó, tiền đồ của người này sau này không thể lường được! Tương lai chòm Đại Hùng chắc chắn rất tươi sáng.

Lương Phong đột nhiên tràn ngập tự tin vào tương lai.

Quả nhiên không hổ danh Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp…

"Đường Thiên" đau tới mức gò má cau lại, y cảm giác ý thức mình nhanh chóng mơ hồ, y biết mình sắp ngủ say.

Khóe miệng y bỗng nhếch lên thành một nụ cười.

Ngu ngốc, hưởng thụ đi…

Ý thức Đường Thiên chậm rãi khôi phục, đau đớn không gì sánh nổi truyền tới từ mỗi ngóc ngách hồn diễm của gã.

"A a a a. . ."

Tiếng kêu thảm thiết như xé tan cõi lòng vang vọng toàn bộ Trứng Gấu!

Thành Tân Hùng Thủ càng ngày càng hưng thịnh, vị trí của nó cách Trứng Gấu chỉ khoảng năm mươi dặm. Nơi này đại đa số là dân cư thủ đô xưa kia của chòm Đại Hùng, trị an rất tốt.

Trong lần thống trị trước, Long Thủ Tĩnh mang theo vài võ giả hoàng kim xông thẳng vào nhà vài gia tộc không thành thật, trực tiếp áp giải tộc trưởng đối phương về, những gia tộc khác ai nấy câm như hến.

Long Thủ Tĩnh phụ trách các công tác trong thành, tiếp đó Thương Minh của Tiên Nữ lan tới, thành Tân Hùng Thủ bắt đầu tỏa sinh cơ, thị trường cũng dần hưng thịnh.

Võ giả lưu lại đại đa số là võ giả sinh hoạt, Thương Minh của chòm Tiên Nữ vốn giàu kinh nghiệm sử dụng đám người này.

Có điều mọi người thảo luận nhiều nhất vẫn là Hùng Vương bệ hạ.

Đương nhiên đại đa số võ giả Đại Hùng không muốn gọi như vậy, theo tầng tầng lớp lớp các chuyện ngu ngốc của Đường Thiên loan truyền ra, bọn họ thích gọi Đường Thiên là Đại Hùng Xuẩn Chủ.

Trong quán trà, vài người nhàn rỗi trò chuyện.

"Chà chà, đây là ngày thứ mấy rồi?" Một ông lão nhấp một hớp trà, ngẩng đầu lên hỏi. Tiếng hét thảm thiết từ Trứng Gấu dù cách xa cũng nghe được, chuyện Xuẩn Chủ dùng Kiếm Qua Tôi Hồn Phép đã loan truyền khắp thành Hùng Thủ, trở thành chuyện ưa thích nhất của mọi người sau bữa ăn.

"Ngày thứ sáu!" Một ông lão khác khua tay.

"Khoan hãy nói, Xuẩn Chủ tuy hơi ngu ngốc, nhưng quyết tâm thật mạnh. Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, đã bao năm rồi nào có ai mạnh tay như vậy?"

" Đúng alf đã nhiều năm rồi, có điều cũng phải qua được đã, thế mới thật sự là hán tử!"

"Đúng đúng, để xem! Néu hắn thật sự qua được, vậy vị trí Hùng Vương này hắn có ngồi cũng chẳng phải không thể."

"Lão già kia, ngươi nói vậy là sao? Chẳng lẽ mới đó thôi ngươi đã yên Vĩnh Liệt Vương?"

"Họ Hà kia, đừng dùng lời này để sỉ nhục ta. Ai làm Hùng Vương với lão già ta cũngc hỉ như nhau. Lão già ta không có bản lĩnh gì, chỉ phục chân hán hử! Xuẩn Chủ nếu qua được chuyện này, Vĩnh Liệt Vương có thua trên tay hắn cũng không có gì để nói! Thua cũng chẳng có gì ghê gớm, thua trên tay anh hùng mới thật sự khiến người ta chịu phục."

Xung quanh mọi người gật đầu: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

. . .

Trên lầu, ba võ giả quần áo phổ thông ngồi trong một căn phòng riêng, tiếng bàn luận dưới lầu vang vọng tới tai ba người.

Ba võ giả hai nam một nữ, mỗi người một góc.

"Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, Đường Thiên đúng là không muốn sống nữa." Nam tử lên tiếng to lớn đầu trọc, có vẻ hàm hậu thành thật: "Chẳng lẽ hắn biết chúng ta định ra tay nên dùng cách này tự vệ?"

"Không thể nào." Cô gái mặc đồ trắng, dung nhan diễm lệ nhưng sắc mặt lạnh lùng: "Chúng ta có coi thường hắn đến đâu hắn cũng là Hùng Vương mới. Nếu hắn đã nhận được tin sao lại không có thủ đoạn? Huống hồ cạnh hắn còn có cường giả như Lương Phong?"

"Đúng vậy." Văn sĩ trung niên ngồi đối diện nữ tử mở miệng: "Vậy chỉ có thể là bản thân hắn dùng. Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, đã bao năm rồi không ai dám dùng tới? Kẻ này tính cách tàn nhẫn, lần này không diệt được sau chắc chắn thành đại địch của chúng ta."

"Làm sao diệt đây?" Nam tử đầu trọc hừ lạnh: "Tinh lực toàn bộ chòm Đại Hùng đều tập trung tuần hoàn trên người hắn, ánh kiếm xung quanh hắn dày bao nhiêu? Ngươi dùng kiếm, ngươi nói đi."

Văn sĩ trung niên sắc mặt bất đắc dĩ: "Giờ ánh kiếm xung quanh hắn ít nhất cũng dày hai mươi trượng."

Năm tử đầu trọc nhún vai: "Lốc kiếm hai mươi trượng, mọi người tỉnh lại đi, hồn vực của ta cũng chẳng ngăn được."

Cô gái áo trắng sắc mặt kinh sợ: "Dày hai mươi trượng, Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp sao lại dày như vậy được? Nếu ta nhớ không lầm Kiếm Qua dày nhất cũng chỉ năm trượng."

"Không." Văn sĩ trung niên lắc đầu: "Là bảy trượng, Kiếm Thánh Liêu Quang phong thánh 700 năm trước."

Ba người đều trầm mặc, cảm giác không biết nên nói gì cho phải.

Một lát sau, văn sĩ trung niên cười khổ: "Hy vọng hắn bị xoắn nát cho xong."

Nam tử đầu trọc cười khẩy: "Đừng nằm mơ, gã vẫn còn kêu la to lắm, cách tới hai mươi dặm cũng nghe được!"

Ba người lại trầm mặc, lại không biết nên nói gì.

Trứng Gấu.

"A a a a. . ."

Tiếng kêu la thảm thiết của Đường Thiên vang vọng khắp Trứng Gấu.

Tất cả võ giả Sài Lang đều ra sức tu luyện trên dây thừng, tiếng gào thét của Lưu Trung Quang B389thi thoảng lại vang lên.

"Nghe thấy chưa! Nghe thấy chưa! Tiếng kêu rên dũng cảm cỡ nào! Tất cả xốc lại tinh thần cho ta, Lang Vương bệ hạ của các ngươi còn dũng cảm cố gắng như vậy, các ngươi lấy đâu ra lý do lười biếng?"

"Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, phép tôi hồn được công nhân là tàn khốc nhất, Lang Vương của cácn còn chịu đựng đau đớn như vậy, đau đớn giờ các ngươi phải chịu chẳng qua chỉ là gãi ngứa! Sai rồi, ngay gãi ngứa cũng không bằng! Tự thấy hổ thẹn đi, máu nóng đâu, cháy lên nào. Tu luyện, chỉ có tu luyện, ra sức tu luyện, điên cuồng tu luyện, liều lĩnh tu luyện, các ngươi mới xứng với Lang Vương của các ngươi!"

Lưu Trung Quang như biến thân thành người sói, giẫm lên dây thừng, đi kiểm tra dọc theo đường dây, miệng gào thét không ngừng.

Adrian đứng trên một lối vào, nhìn võ giả Sài Lang lít nha lít nhít trên dây thừng, không quay đầu lại nói: "Nồng độ tinh lực bao nhiêu?"

A Tú nhìn số liệu, bình tĩnh nói: "Đã tiếp cận 40%, vài ngày nay phạm vi gia tăng rất lớn, Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp đường như khiến nồng độ tinh lực gia tăng."

"Đúng vậy." Adrian gật đầu, hắn vốn kinh nghiệm phong phú, lập tức nhìn ra điểm then chốt: "Trước đó tinh lực tụ tập do tác dụng của Thủy Hùng Hoang Cốt, thế nhưng sức hút không lớn, vòng xoáy Kiếm Qua khiến tác dụng tụ tập tinh lực càng rõ rệt. Toàn bộ tinh lực chòm Đại Hùng đều đang tập trung tại đây, nồng độ tinh lực bên ngoài chắc chắn sẽ giảm xuống."

A Tú bừng tỉnh: "Vậy tức là loại gia tăng này chỉ là tạm thời?"

"Ừ, vì thế bảo Lưu Trung Quang nắm chắc thời gian, một khi bỏ qua lần này sau sẽ rất khó khắn." Adrian dặn dò.

"Không cần kích thích nữa." Adrian liếc nhìn võ giả Sài Lang chi chít trong sân, xúc động nói: "Bọn họ đã cực kỳ cố gắng rồi. Nói thật, thiên phú võ giả Sài Lang mặc dù bình thường nhưng thật chăm chỉ khắc khổ. Ta du lịch qua nhiều chòm sao vậy nhưng chưa từng thấy."

Gương mặt A Tú lộ vẻ đồng tình, những võ giả Sài Lang này quả thật khắc khổ.

Mỗi người chỉ có nửa mét dây thừng đặt chân, tu luyện trong hoàn cảnh cực đoan như vậy, nếu đổi lại là nơi khác các học viên đã sớm oán hận đầy trời, bọn họ yêu cầu một gian phòng cách âm, thu phí cũng được nhưng phải là phòng riêng, điều kiện phải tốt. Nhưng những vg Sài Lang này không ai oán giận. Mỗi người ngồi trên dây thừng, đả tọa cả ngày. Đói thì gặm lương khô, khát đã tự mang theo nước.

Không ngủ không nghỉ. Trước đây không phải A Tú chưa từng gặp qua thái độ tu luyện điên cuồng như vậy. Mỗi học viện đều có vài kẻ tu luyện điên cuồng, chẳng có gì lạ.

Nhưng một triệu người đều như vậy, cảnh tượng này chấn động không gì sánh nổi.

Đúng là một đám người điên cuồng đáng sợ.

Bọn họ trầm mặc ít lời, ngoại trừ yên lặng tu luyện rất ít khi nói chuyện. Thế nhưng mỗi khi thấy bọn họ mở mắt, thái độ cuồng nhiệt đó khiến A Tú cảm thấy áp lực vô hình.

Áp lực vô hình đó đè lên nội tâm hắn khiến hắn bất giác run rẩy.

Tu luyện điên cuồng như vậy, thiên phú có bình thường hơn nữa cũng có thể có thực lực bất phàm. Mà khi một triệu người này trưởng thành, họ sẽ đáng sợ tới mức nào?

Hơn nữa bọn họ còn có một thủ lĩnh càng thêm đáng sợ…

Ánh mắt A Tú tìm tới trung tâm, nơi bóng người bị ánh kiếm tầng tầng lớp lớp bao phủ.

Tiếng hét thảm vang lên không dứt bên tai, nhưng gương mặt A Tú không chút trào phúng, ngược lại bái phục. Tới tận hôm nay hắn mới chính thức chịu phục, thua trên tay người như vậy chẳng phải sỉ nhục.

"Sư phụ, Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp sẽ kéo dài bao lâu?" A Tú không nhịn được hỏi.

"Rất khó nói." Adrian cũng nhìn sang phía Đường Thiên: "Thế nhưng ngắn nhất cũng phải một tháng."

Một tháng. . .

Con mắt A Tú lập tức trợn tròn, cực hình như vậy mà còn phải chịu suốt một tháng, gã ta chịu được sao?

Adrian chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt: "Làm chuyện cần làm đi. Nồng độ tinh lực 40%, đây đã là cấp bậc của chòm sao Hoàng Đạo rồi, sau một tháng nếu không có thành quả thật quá mất mặt."

A Tú sửng sốt nhưng không khỏi gật đầu: "Sư phụ nói phải."

Muốn dạy học sinh không phải chuyện dễ. Mỗi học sinh lại có sở trường bất đồng, giáo viên giỏi sẽ tùy theo tài năng mà chỉ dạy.

Kinh nghiệm của Adrian rất phong phú, khi hắn biết mình sẽ phải bồi dưỡng một triệu người, việc đầu tiên hắn làm chính là chọn giáo viên từ những võ giả Sài Lang này.

Cái này rất dễ dàng, chỉ cần chọn những trưởng lão uy tín là được.

Căn bản không cần lo chuyện bọn họ không nghe lệnh, khả năng phục tùng của vg Sài Lang quả thật khiến Adrian khó tin. Ngươi bảo bọn họ làm gì bọn họ chắc chắn sẽ làm việc đó, xưa nay không hỏi vì sao.

Nếu là bình thường, Adrian còn có thể hiềm nỗi học viên quá khô khan, nhưng đối mặt với số lượng lớn như vậy, hắn lại cực kỳ vui mừng.

Hắn chuẩn bị vài bài kiểm tra đơn giản, sau đó chia những vg Sài Lang này thành vài loại hình, phân biệt định ra vài kế hoạch tu luyện bất đồng.

Trong những võ giả Sài Lang này rốt cuộc sẽ có bao nhiêu cường giả cấp thánh, hắn không dám chắc.

Thế nhưng tăng trình độ những võ giả Sài Lang này thêm hai cấp, hắn vẫn có đủ niềm tin. Hắn không hề kiêu ngạo, chỉ cần là người có kinh nghiệm dạy học là làm được. Những võ giả Sài Lang này thật quá kiên nhẫn khắc khổ. Điều hắn có thể làm chỉ là rút ngắn thời gian này mà thôi.

Tất cả tăng hai cấp.

Adrian cũng cảm thấy nghẹt thở, hắn như thấy một đợt lang triều khiến lòng người run rẩy bao phủ toàn Thiên Lộ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.