Chiến Thần Bất Bại

Chương 446: Chương 446: Trứng gấu siêu cấp




Khi Hạc phong trần mệt mỏi chạy về Hùng Vương cung, hết sức ngạc nhiên.

Những cung điện nguy nga lộng lẫy đã biến mất không còn tăm hơi, đâu đâu cũng thấy võ giả đang không ngừng san bằng cung điện lớn lớn nhỏ nhỏ.

"Hạc điện hạ!"

Võ giả Sài Lang bận rộn thấy Hạc vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Các ngươi làm gì vậy?" Hạc sắc mặt hiếu kỳ.

"San bằng cung điện, bệ hạ yêu cầu san bằng tất cả cung điện, dẹp hết tất cả đô thành, cư dân trong đô thành đều dời ra ngoài. Hạc điện hạ tới thì tốt quá, chúng tôi đang thiếu người." Võ giả sắc mặt vui mừng.

Đường thần kinh lại đang giở trò quỷ gì? Hạc nói thầm trong lòng, vương cung Đại Hùng đã tiêu tốn rất nhiều của cải tâm huyết của Yến Vĩnh Liệt, nguy nga đồ sộ. Đô thành cũng trải qua bao đời kinh doanh mới có quy mô ngày hôm nay, Đường Thiên lại muốn hủy tất đi?

Hạc chỉ lấy làm lạ nhưng không nóng lòng ngăn cản.

Hắn hiểu kahs rõ Đường Thiên, Đường thần kinh tuy thường xuyên động kinh, thế nhưng gã cũng cực kỳ keo kiệt, chắc chắn không làm chuyện hại mình, tiêu tốn lớn vậy gã còn hạ quyết tâm, chắc chắn có nguyên nhân gì khác.

Hạc đi dọc theo phế tích của vương cung về phía trước, nhanh chóng tìm ra bóng dáng Đường Thiên.

Đường Thiên thấy Hạc, hai mắt sáng lên, nhảy cẫng lên vẫy vẫy tay liên tục: "Tiểu Hạc Tử!"

Xoạt, ánh mắt mọi người cùng chuyển sang phía Hạc.

Bước chân Hạc cứng lại, cố nén cơn kích động muốn đâm cho thằng ngốc Đường Thiên một phát, hắn làm bộ như không có chuyện gì chậm rãi bước tới: "Quy hoạch lớn như vậy để làm gì?"

"Ha ha! Đây là kế hoạch kinh thiên động địa của thiếu niên như thần!" Đường Thiên đương đương tự đắc.

Hạc không để ý tới gã, ánh mắt hắn quay sang Long Thủ Tĩnh sắc mặt trắng xám dáng vẻ bệnh tật, hơi ngạc nhiên hỏi: "Vị này là?"

"Tại hạ Long Thủ Tĩnh." Long Thủ Tĩnh hành lễ: "Kính chào Hạc điện hạ."

Thiếu nữ Quất Tử bên cạnh cũng cố cao giọng trẻ con của mình hành lễ: "Hạc điện hạ ca ca, ta là Long Quất Tử!"

Võ giả xung quanh Long Thủ Tĩnh thần sắc nghiêm trang, vị thiếu niên mặc áo đen này chính là Hạc điện hạ mà mọi người vẫn nói tới. Bên ngoài đồn đại, Hạc rất có thể sẽ là người chấp chưởng chòm Xạ Thủ sau này. Lời đồn này Thiên Hậu chưa từng phủ nhận, quan trọng hơn là Thiên Hậu căn bản không chỉ định người thừa kế cho chòm Xạ Thủ, độ khả thi của lời đồn này nhanh chóng tăng vọt.

Hạc mỉm cười: "Xin chào Thủ Tĩnh điện hạ, xin chào Quất Tử tiểu thư!"

"Tiểu Quất Tử, rõ ràng ngươi trông giống quả táo mà, sao lại gọi là Tiểu Quất Tử?" Đường Thiên sắc mặt kỳ quái.

Tiểu Quất Tử trán nổi gân xanh, cô bé cố nhịn, Tiểu Quất Tử phải hiểu chuyện, không thể gây thêm phiền toái cho Thủ Tĩnh ca ca được…

Lăng Húc khinh bỉ liếc sang Đường Thiên: "Ấu trĩ!"

Đường Thiên ngạc nhiên quay sang: "Ngươi nói xem trông giống quả táo hay quả cam?"

Lăng Húc liếc mắt nhìn sang, phun ra hai chữ: "Quả táo."

Bọn khốn kiếp các ngươi…

Hạc nhìn Tiểu Quất Tử miệng xị xuống, nước mắt lưng tròng, vội vàng ấm giọng nói: "Tiểu Quất Tử thật xinh xắn dễ thương!"

"Thật không?" Tiểu Quất Tử lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt mong chờ, ngượng ngùng.

"Đương nhiên." Hạc lấy một món quà nhỏ ra an ủi: "Con hạc nhỏ này là quà ra mắt Quất Tử tiểu thư, chỉ cô bé xinh xắn như Quất Tử tiểu thư mới xứng với nó."

Tiểu Quất Tử vui mừng nhận lấy: "Cám ơn Hạc điện hạ ca ca."

Long Thủ Tĩnh nở nụ cười hiếm thấy, xem ra những người này cũng không khó gần…

"Đồ ba phải!" Đường Thiên khinh bỉ.

"Dối trá." Lăng Húc phun ra hai chữ.

Hạc sắc mặt bất đắc dĩ, có điều hắn cũng biết làm thế nào đối phó được với Đường Thiên, ho nhẹ một tiếng: "Kế hoạch kinh thiên động địa của ngươi ra sao?"

Quả nhiên, Đường Thiên ha một tiếng, mặt lại vênh lên đương đương tự đắc: "Khăn mặt, ngươi tới thuật lại cho Tiểu Hạc Tử đi."

Khăn mặt… Trong lòng Hạc dâng lên cảm giác đồng bệnh tương liên, quả nhiên người thành thật luôn bị bắt nạt.

Long Thủ Tĩnh chẳng thể làm gì khác, đành mở miệng: "Đây là phát hiện của Lương Phong đại nhân. Lương Phong đại nhân phát hiện tinh lực toàn bộ chòm Đại Hùng tuần hoàn bắt đầu từ bệ hạ."

Hạc hai mắt sáng ngời, khí thế đột nhiên tỏa ra, võ giả xung quan lòng sinh cảm ứng, không khỏi rùng mình.

Với tâm tính thánh giả của Lương Phong cũng không khỏi kích động, gần đây liên tục thấy biến thái, thật chẳng khác nào cười nhạo cuộc đời hắn.

Long Thủ Tĩnh mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn, hắn nói tiếp: "Sau khi nghiên cứu chúng tôi phát hiện, càng tiếp cận đại nhân, nồng độ tinh lực càng cao. Lấy đại nhân làm trung tâm, trong phạm vi một dặm nồng độ tinh lực cao nhất giờ đã đạt tới 29%, cứ ra ngoài một dặm nồng độ giảm xuống 1%. Hiện tại nồng độ tinh lực bình quân cảu chòm Đại Hùng lên tới 15%. Nói cách khác lấy đại nhân làm trung tâm có mười bốn dặm tinh lực nồng độ cao."

Hạc lặng lẽ lắng nghe, không nói chen vào.

Long Thủ Tĩnh nói tiếp: "Tinh lực nồng độ cao không mấy ý nghĩa với võ giả cấp thánh hay cấp chuẩn thánh, chân lực bọn họ đã tiếp cận cực hạn. Thế nhưng với võ giả trung cấp và cấp thấp nó lại có thể rút ngắn chu kỳ tu luyện của bọn họ đi nhiều. Vì lẽ đó bệ hạ dự định xây dựng một khu vực tu luyện hoàn toàn mới tại đây.

Hạc gật đầu lia lịa nhưng vẫn hơi buồn bực: "Vậy cũng không cần phá bỏ vương cung chứ."

Đường Thiên bực tức nói: "Đương nhiên phải phá rồi, tinh lực nồng độ cao đấy, tấc đất tấc vàng! Tuyệt đối không thể lãng phí, mấy cái cung điện đó chẳng qua chỉ tốn chỗ. Lại nói đám khốn nạn trong thành này dám đối phó với ta, âm thầm giở trò quỷ, sau mới bị Khăn Mặt thu thập, chỗ tốt như vậy sao để lợi cho bọn chúng được. Ta muốn chúng xéo hết."

Hạc ngạc nhiên: "Ngươi định làm thế nào?"

Đường Thiên vẻ mặt đắc ý: "Ta định xây một quả trứng lớn, bên trong dựng một cây cột lớn chắc chắn, phải thật cao, sau đó treo đầy dây thừng chắc chắn, mỗi tầng lại treo đầy, từ cây cột hướng ra phía ngoài. Sau đó mọi người có thể ngồi trên sợi dây đả tọa tu luyện. A, ta định đào cả xuống đất nữa, cũng dùng dây thừng. Dây thừng tốt lắm, không tốn diện tích. Mọi người chen chúc một chút là được, phải lợi dụng thật tốt."

Hạc nghe vậy tròn mắt ngóc mồm, trongd dầu hiện lên một cây cột đồ sộ kéo thẳng lên trời cao, dây thừng lít nha lít nhít phủ đầy như mạng nhện, kéo dài ra ngoài tận mười bốn dặm, trên mỗi sợ dây lại như treo đầy, à không, ngồi đầy võ giả như phơi thịt.

Cảnh tượng đó thật quá đáng sợ!

Hạc dám khẳng định, bất cứ do thám của chòm sao nào nếu nhìn thấy cảnh tượng chấn động đó cũng không dám xốc dũng khí lên gây phiền toái với chòm Đại Hùng.

Võ giả như châu chấu…

Hạc không rét mà run.

Hạc mang tới một triệu người, hơn nữa một triệu người này không có già yếu tàn tật, tất cả đều là võ giả và thiếu niên khỏe mạnh nhất chòm Sài Lang.

Tiến độ kế hoạch Trứng Gấu tăng lên dữ đội. Khu vực luyện công này là một hình trứng khổng lồ vì thế Đường Thiên quyết định gọi là Trứng Gấu.

Tất cả những người nghe thấy cái tên này đều lộ vẻ không đành lòng.

Gấu đâu có đẻ trứng…

Khi Trứng Gấu hoàn thành, tất cả mọi người đều chấn động với kiến trúc mà mình tự tay xây dựng này. Bọn họ như đặt mình trong một quả trứng khổng lồ, cột đồng thau hùng vĩ dựng chính giữa quả trứng. Dây thừng lít nha lít nhít như mạng nhện phủ khắp bốn phương, kéo dài tới tận vách tường. Cuối mỗi sợ dây thừng lại có một cánh cửa, võ giả chỉ cần vào theo cửa, đạp lên dây thừng dùng khinh công tiến vào.

Cứ cách một quang lại có đánh dấu nhắc nhở võ giả nồng độ tinh lực tại đó. Mà trên mỗi dây thừng đều có đánh số, như vậy sẽ thuận tiện cho võ giả tìm tới vị trí của mình.

Adrian chấn động một hồi lâu không nói được gì. Kiến trúc trước mặt quả thực là kỳ tích.

Mỗi sợ dây thừng độ dài bất đồng, dài nhất là mười bốn dặm, tức là bảy ngàn mét. Ngắn nhất sáu dặm tức là ba ngàn mét. Mà trên dây thừng không gian mỗi người là ba mét rưỡi. Nói cách khác sợ dài nhất chứa được 4000 võ giả, sợi ngắn nhất cũng chứa được 1500.

Sức chứa Trứng Gấu lớn nhất là năm trăm hai mươi ngàn người.

Đây là địa điểm tu luyện lớn nhất từ trước đến nay.

Hiện tinh lực tại trung tâm của Trứng Gấu đã đạt tới 31%, con số đáng sợ này đã cực kỳ tiếp cận chòm Lục Phân Nghi trong Xích Đạo Thập Điện. Gốc rễ của chòm Lục Phân Nghi là nồng độ tinh lực lên tới 33%, chính bởi nồng độ tinh lực như vậy nên nó mới là một trong những địa điểm tu luyện đứng đầu trên Thiên Lộ.

Tại những nơi bình thường của chòm Đại Hùng, nồng độ tinh lực cũng đạt tới 17%, vượt qua thời kỳ của Yến Vĩnh Liệt, hơn nữa con số này còn đang gia tăng.

Huống hồ Đường Thiên còn chưa chiếm lấy chòm Thiên Long, nếu dung hợp thôn phệ THánh Bảo chòm Thiên Long, vậy thực lực chòm Đại Hùng sẽ còn gia tăng.

Adrian không hiểu vì sao Đường Thiên lại không chiếm lấy chòm Thiên Long, thế nhưng tình cảnh trước mắt đã đủ khiến hắn cực kỳ chấn động.

Võ giả Sài Lang là bia đỡ đạn, thế nhưng một triệu tấm bia cũng đủ khiến người ta kiêng kỵ. Trăm vạn bia đỡ đạn di chuyển, muốn giấu cũng chẳng nổi. Từ chòm Sài Lang tới chòm Đại Hùng cần đi qua chòm Tiên Nữ, khi một triệu võ giả Sài Lang tạo thành lang triều tiến vào chòm Tiên Nữ, đã gây nên chấn động, thậm chí khủng hoảng.

Những chòm sao ráp ranh với Tiên Nữ vốn thừa cơ chiếm lĩnh cửa sao, song mắt thấy lang triều đáng sợ đó, tất cả các chòm sao chỉ hoảng sợ rút hết sức mạnh, toàn diện lui lại!

Chòm Tiên Nữ vốn đã đổi thay, chỉ sau một đêm lại khôi phục như trước.

Cảnh tượng đó khiến tâm trạng Ander Lena cực kỳ phức tạp, nàng lập tức lựa chọn võ giả có tiềm lực tại chòm Tiên Nữ đưa tới chòm Đại Hùng.

MÀ Adrian sắp trở thành viện trưởng của một triệu võ giả Sài Lang này.

Viện trưởng võ viện Trứng Gấu.

Adrian có danh Thợ Săn, hắn từng tự mình dẫn dắt một học viện không ai biết tới thành học viện đệ nhất chòm Liệp Hộ. Thế nhưng một triệu học sinh, cả cuộc đời dạy học trước đây của hắn cộng lại cũng chẳng được nhiều như vậy.

Adrian tâm trạng phức tạp, phức tạp không phải vì nhiệm vụ đầy khiêu chiến và gian khổ đó, mà là vì hắn vẫn là một tù binh…

Hắn căn bản không hiểu được ý nghĩ của Đường Thiên.

Gã này rốt cuộc phải ngu ngốc tới mức nào mới đem một triệu người giao tới tay một tên tù binh?

Chẳng lẽ hắn không sợ mình giở trò hay sao?

Hắn lắc đầu một cái, vứt bỏ suy nghĩ vừa rồi, bất luận Đường Thiên nghĩ ra sao hắn cũng không định bỏ qua ý định của mình. Có lẽ sẽ tìm được chỗ trống nào đó giúp được cho chòm Liệp Hộ. Giờ hắn chỉ một mình một ngựa, không ảnh hưởng được tới thế cục. Ở đây có lẽ có thể nghĩ cách ảnh hưởng tới Đường Thiên, ảnh hưởng tới chòm Đại Hùng, như vậy mới là giúp ích cho chòm Liệp Hộ.

Chỉ có điều… mọi người phải đợi ta lâu một chút.

Hắn quay sang phía chòm Liệp Hộ, thầm nhủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.