Long Thủ Tĩnh nhìn vương cung phía xa, bất giác dừng bước.
Đây không phải lần đầu tiên hắn tới vương cung chòm Đại Hùng, vương cung trước mắt tàn tạ hơn lần trước hắn tới rất nhiều, thế nhưng không chút khí tức chán chường xuống dốc.
Tinh lực trong không khí cực kỳ hoạt bát, tràn ngập sinh cơ. Vì là vương thành nên tinh lực còn cao hơn những nơi khác nhiều.
"Nồng độ tinh lực ra sao?" Long Thủ Tĩnh không quay đầu lại hỏi.
Một hộ vệ phía sau hắn hai mắt hơi sáng lên, một con số ánh lên trong mắt hứn, rất nhanh chóng, ánh sáng biến mất không còn tăm hơi, hắn khom người đáp: "Thưa điện hạ, nồng độ tinh lực 14%."
Long Thủ Tĩnh thở dài một tiếng, sắc mặt hắn trắng xám, dáng vẻ yếu ớt, hình thể gày gò, như cơn gió thổi qua là gục.
Một thiếu nữ áo xanh lục bên cạnh không nhịn được hỏi: "Thủ Tĩnh ca ca, chúng ta không có cơ hội sao?"
Long Thủ Tĩnh lắc đầu nhìn Hùng Vương cung xa xa, sắc mặt ưu thương: "Không còn. Binh đoàn Hám Sơn bại trận, chúng ta đã mất đi cơ hội cuối cùng."
"Nếu chúng ta gia nhập võ hội Quang Minh thì sao?" Thiếu nữ không cam lòng nói.
"Vậy chúng ta sẽ mất càng nhiều, chúng cò tham lam hơn." Long Thủ Tĩnh xoa đầu thiếu nữ.
Thiếu nữ chỉ mười ba mười bốn tuổi, hoạt bát đáng yêu, gương mặt hồng hào như quả táo, nàng thích lúc lắc gương mặt trẻ con đó, gương mặt trái táo mỉm cười sáng lạn, mái tóc ngắn chỉnh tề lay động trên không trung.
Thế nhưng thiếu nữ lúc này cũng cảm nhận được vẻ sầu não của Long Thủ Tĩnh, miệng nhỏ xị xuống, sắc mặt khổ sở.
Nàng oán hận nói: "Hừ, bệ hạ cũng thật vô năng! Lúc này lại lùi bước, may là có Thủ Tĩnh ca ca!"
Hộ vệ Long Thủ Tĩnh bên cạnh ai nấy lộ vẻ oán hận. Chòm Thiên Long đang gặp nguy hiểm chưa từng có, mọi người không ai nghĩ ra cách, Thủ Tĩnh điện hạ chủ động đưa ra biện pháp, không ngờ Thiên Long Vương biết mình đã hết thời lại trực tiếp chủ động nhường vương vị. Ba người thừa kế đứng đầu lại càng không chịu nổi, một cái ngay buổi đêm bỏ trốn, hai tên giả bộ bệnh.
Cuối cùng tất cả trách nhiệm rơi xuống đầu người thừa kế thứ tư Thủ Tĩnh điện hạ.
Những hộ vệ này đều là võ giả tinh nhuệ nhất của chòm Thiên Long. Biểu hiện của Thiên Long Vương cùng mấy người thừa kế như vậy khiến bọn họ đều thấy nhục nhã. Nếu không phải bọn họ đã sớm bám rễ sinh chồi, còn có gia tộc tại chòm Thiên Long, nếu không phải biểu hiện của Thủ Tĩnh điện hạ khiến họ thấy chút an ủi, bọn họ đã sớm rời chòm Thiên Long.
Lương Phong rất hứng thú nhìn về phía Long Thủ TĨnh. Vốn lần này không có việc của hắn, thế nhưng suy nghĩ đó vẫn quẩn quanh trong đầu hắn không hề tiêu tan. Chòm Đại Hùng hiện nay do bốn chòm sao hợp nhất, có đủ tư cách lên làm cường hào một phương, Lương Phong bất giác động tâm. Sau khi tiếp xúc cùng Binh, quan sát hai binh đoàn, hắn càng nắm chắc.
Binh đoàn giáp máy vốn nhân số khổng lồ được Binh dạy dỗ, thực lực đang không ngừng tiến bộ.
Có võ tướng lợi hại như vậy, lại có hai binh đoàn xuất sắc đến thế, tiền đồ của chòm Đại Hùng thật không thể đo lường được. Điều này khiến hắn lập tức trở nên chủ động, hắn mặc dù là Thánh giả nhưng cũng tự biết mình. Trận chiến này chắc chắn không thể kết thúc trong thời gian ngắn, sẽ càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng rất có thể sẽ cuốn toàn bộ Thiên Lộ vào. Tuy hắn là thánh giả nhưng trong thời loạn thế này mạng cũng chỉ như rơm rách.
Hắn am hiểu lịch sử, khi thời loạn lạc đến, thánh giả sẽ xuất hiện như giếng phun.
Không gì mài giũa võ giả tốt hơn chiến tranh, không gì khiến võ giả trưởng thành nhanh hơn chiến tranh. Chiến tranh sẽ khiến võ giả càng ngày càng lợi hại, cũng khiến binh đoàn ngày càng khổng lồ.
Huống hồ hắn không phải người cô đơn, hắn có người nhà, có đệ tử.
Bất cứ thế lực mới nổi nào cũng đều khao khát nhân tài, thường còn mãnh liệt hơn cả những thế lực ổn định.
Lương Phong quyết định theo đồng hành cùng Long Thủ Tĩnh, biểu hiện thời gian qua của Long Thủ Tĩnh cũng khiến hắn âm thầm gật đầu.
Thời khắc nguy hiểm mới thấy rõ bản chất con người.
Ngày thường, ba người thừa kế đầu phong lưu phóng khoáng rực rỡ tới chói mắt, Thủ Tĩnh điện hạ lại không khiến ai có cảm giác gì, nếu không phải lần này hắn chủ động đứng ra đưa đề xuất gia nhập chòm Đại Hùng, mọi người thậm chí quên luôn còn một người thừa kế là hắn.
Sau khi thu dọn cục diện rối rắm, Thủ Tĩnh điện hạ lập tức dẹp yên lòng người, tự mình tới bái kiến chủ tướng binh đoàn đối phương, tiếp đó lại đi suốt ngày suốt đêm tới vương cung Đại Hùng.
Bọn họ tận mắt chúng kiến sự nỗ lực của Thủ TĨnh điện hạ, trong lòng kính nể không thôi.
Long Thủ Tĩnh nghe thiếu nữ nói vậy khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu nàng nói: "Tiểu Quất Tử, đừng đau khổ nữa, chúng ta giờ cũng tốt mà. Làm Thiên Long Vương thì khó chứ làm con rối thì dễ thôi."
"Nhưng mà…" Tiểu Quất Tử vội la lên.
"Chúng ta thất bại." Long Thủ Tĩnh nhìn Tiểu Quất Tử, thần sắc bình tĩnh: "Bên thất bại phải trả giá, đánh đổi như vậy đã là rất nhẹ rồi."
Hắn ngồi xổm xuống, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai Tiểu Quất Tử: "Hơn nữa sẽ trở lại cuộc sống trước kia thôi mà, bình lặng như vậy cũng tốt."
Hắn đứng thẳng người, đi lên phía trước: "Đi thôi, để chúng ta gặp vị Thiếu Niên Như Thần trong truyền thuyết nào."
Vương cung Đại Hùng.
Đường Thiên sứt đầu mẻ trán.
"Sứ giả Tiên Võ xin cầu kiến chủ thượng."
"Sứ giả chòm Thiên Ưng đưa thiệp mời…"
"Chủ thượng, giá lương thực chòm Đại Hùng tăng lên, rất nhiều thương gia đóng cửa."
"Chủ thượng, cửa sao các nơi xuất hiện rất nhiều người không rõ lai lịch."
. . .
Đường Thiên cảm giác da đầu mình muốn nổ tung tới nơi, tất cả thuôc hạ đều nhìn hắn. Những thuộc hạ này đều là võ giả Sài Lang nhóm đầu tiên tới, bọn họ gánh vách các sự vụ xung quanh Đường Thiên.
Sau đó các sự vụ đó như trăm sông đổ về biển, dồn hết tới trước mặt Đường Thiên.
Đường Thiên há hốc mồm, Thiếu Niên Như Thần trước giờ đâu biết mấy cái này…
Hạc đi còn chưa về, Binh đóng quân tại chòm Thiên Long, ngay cả Hỏa Mã Nhĩ cũng ở chòm Sài Lang, Đường Thiên ngạc nhiên phát hiện bên cạnh mình không còn một ai, a, còn một.
"Tiểu Húc Húc, có cách gì không?" Đường Thiên vẻ mặt mong chờ hỏi.
Lăng Húc quay sang, đáp rất chắc chắn: "Rất đơn giản mà."
Đường Thiên vui mừng khôn xiết: "Làm sao bây giờ?"
Lăng Húc vẻ mặt đương nhiên, nâng thương bạc trong tay lên: "Tất cả một thương đâm chết!"
Đường Thiên: ". . ."
Quả nhiên mình vẫn thông minh hơn Tiểu Húc Húc một chút, Đường Thiên lặng lẽ khóc thầm trong lòng.
"Chủ thượng, sứ đoàn chòm Thiên Long cầu kiến."
Chòm Thiên Long… Trong đầu Đường Thiên hiện lên tờ danh sách của Binh.
Ba trăm tỷ tinh tệ, mười con Hám Sơn Tích cấp tám, hai bí bảo hoàng kim, mười tấm thẻ vô song, bốn trăm tấn quặng Hồn Tâm Long Tinh.
Nhà giàu!
Nhà giàu như vậy sao có thể đợi được? A, mình phải nghĩ cách cướp thêm chút chứ…
"Mau mời mau mời!" Đường Thiên lập tức mỉm cười, những phiền não kia đều bị hắn vứt sang một bên.
"Long Thủ Tĩnh chòm Thiên Long ra mắt bệ hạ!"
Long Thủ Tĩnh cung kính hành lễ.
"""Cứ gọi ta là Đường Thiên thôi."" Đường Thiên cực kỳ không ưa cách gọi bệ hạ, hắn quan sát Long Thủ Tĩnh. Chẳng trách gọi là khăn mặt, nhìn là biết gió thổi cái bay luôn… A, khí chất tên khăn mặt này đúng là giống Tiểu Hạc Tử… À mà người trông như vậy hình như đều rất thông minh...
(Khăn mặt: thủ cân)"
Long Thủ Tĩnh cũng âm thầm đánh giá Đường Thiên.
Danh tiếng Thiếu Niên Như Thần giờ đang như mặt trời giữa trưa. Trên người Đường Thiên có quá nhiều kỳ tích, hắn như một bí ẩn luôn tạo ra kỳ tích.
Phản ứng đầu tiên của Long Thủ Tĩnh là trẻ quá! Có thể xưng "thiếu niên" chứng tỏ tuổi tác không lớn, thế nhưng tận mắt thấy Đường Thiên trước mặt chỉ mới mười bảy mười tám, như một học sinh bình thường, tỏng lòng hắn cực kỳ chấn động.
Tính cách hắn đạm bạc không thích tranh quyền đoạt lợi nhưng trong lòng vẫn luôn kiêu hãnh về tài hoa bản thân. Nhưng nhìn thấy Đường Thiên trẻ tuổi đã tự gây dựng được cơ nghiệp, tinh thần hắn cũng phải xao động.
Hắn có tự phụ đến đâu đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể sáng lập cơ nghiệp to lớn như vậy vào tuổi của Đường Thiên!
Khi đó mình còn đang trong góc nào của học viện chơi trò phong hoa tuyết nguyệt…
Chịu chấn động không chỉ riêng Long Thủ Tĩnh, Lương Phong đồng hành cũng hắn ánh mắt nhìn Đường Thiên cũng như gặp quỷ. Thân là thánh giả, địa vị của Lương Phong tại chòm Thiên Long cực kỳ cao siêu, vô số thiên tài trẻ tuổi nghĩ rách da đầu muốn vào kiếm viên của hắn. Hắn gặp qua vô số thiên tài, thế nhưng không thiên tài nào sánh được với kẻ biến thái trước mắt hắn.
Hắn thân là thánh giả, ánh mắt lão luyện sắc bén tới mức nào, trong mắt hắn hiện lên một hình ảnh đáng sợ.
Toàn bộ tinh lực chòm Đại Hùng tràn vào thân thể Đường Thiên, lại từ thân thể hắn tuôn ra, tràn vào thiên địa.
Đường Thiên là trung tâm tinh lực của chòm Đại Hùng.
Bất cứ thánh giả nào chứng kiến cảnh tượng này đều phải sợ hãi. Tinh lực lưu động không nhanh, ngược lại cực kỳ chậm rãi, võ giả bình thường sợ rằng không cách nào phát hiện. Thế nhưng số lượng của nó thật quá kinh người, cho dù lưu động rất chậm ãi, cảnh tượng vẫn cực kỳ kinh người.
Ảo giác khi mình bước vào vương cung không phải ảo giác!
Trong tay áo hắn giấu một khay bạc lớn cỡ đồng tiền xu, một lúc sau, hắn cúi đầu liếc mắt, ánh mắt sáng lên.
27%!
Nồng độ tinh lực trong vương cung lên tới mức kinh người, 27%!
Con số này đã đạt tới tiêu chuẩn Xích Đạo Thập Điện!
Tại Cực Địa Ngũ Vực chưa từng có nơi nào nồng độ tinh lực lên tới 27%, chưa bao giờ có. Hơn nữa Lương Phong còn nhạy bén cảm giác được nồng độ này còn đang gia tăng.
Đương nhiên điều này cũng không thật khiến hắn kinh ngạc, với thực lực cấp thánh của hắn, cho dù mạnh như Mười Hai Cung Hoàng Đạo cũng sẽ đối đãi với hắn như thực khách. Chỉ có điều với hắn hiện giờ nồng độ năng lượng cao cũng không mấy hữu ích.
Khiến hắn khó lòng tin nổi là trước nay chưa từng nghe nói có Thánh Bảo này khiến người nắm giữ nó trở nên như vậy.
Thủy Hùng Hoang Cốt. . .
Nó rốt cuộc mong chờ ở Đường Thiên tới mức nào.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, thân thể không khỏi chấn động.
CHẳng lẽ… Truyền thừa thất truyền của chòm Đại Hùng bên trong Thủy Hùng Hoang Cốt?
Nhưng đúng lúc này tiếng cười như kẹo dẻo của Đường Thiên vang lên.
"Khăn mặt, nếu giá lương thực tăng, nhiều cửa hàng đóng cửa phải làm sao?"
Lăng Húc bên cạnh như con mèo nhận ra nguy hiểm xù lông lên, mắt trợn lên, dưới chân loạt xoạt nhanh chóng dịch ra xa. Mỗi khi Đường thần kinh biểu lộ như vậy đều sẽ có chuyện, có người xui xẻ rồi.
Long Thủ Tĩnh ngơ ngác thất thần đáp theo bản năng: "Có người trữ hàng không bán, cần chấn nhiếp đám trộm cướp, lại từng bước thành lập hoàn thiện thị trường."
Quả nhiên là… khăn mặt thông minh!
Gương mặt Đường Thiên mỉm cười như đóa hoa, thân thiết nói: "Khăn mặt, giúp ta một chuyện nhé?"
Long Thủ Tĩnh tỉnh lại, trong lòng dâng lên linh cảm không lành, thế nhưng chỉ đành nhắm mắt nói: "Bệ hạ mời nói, chỉ sợ năng lực Thủ Tĩnh…"
"Ta biết khăn mặt là cái khăn mặt hào sảng mà!" Đường Thiên không hề do dự ngắt lời Long Thủ Tĩnh, quay sang đám võ giả Sài Lang đang vây tròn lấy nói: "Uầy, các ngươi có vấn đề gì cứ hỏi hắn!"
Long Thủ Tĩnh sắc mặt mờ mịt bị đám võ giả như thủy triều vây tròn lấy.
Ngoài cửa đại điện rõ ràng là bóng lưng chạy bán sống bán chết của Đường Thiên.