Chiến Thần Bất Bại

Chương 444: Chương 444: Chòm Sài Lang đại di dân




Bên ngoài bàn luận sôi nổi, đám ng Đường Thiên lại chẳng có thời gian để ý tới, mọi người ai cũng bận tới tối tăm mặt mũi.

Tinh lực chòm Đại Hùng đã lên tới 13%, nồng độ tinh lực nồng đậm như vậy khiến chòm Đại Hùng tuy bị thương nặng nhưng vẫn bừng bừng sinh cơ.

Võ giả chòm Đại Hùng thời Yến Vĩnh Liệt hầu như dốc toàn bộ lực lượng. Đám thế gia quý tộc cũng dồn dập dấn thân vào chòm Lăng Húc, còn lại đại đa số là các võ giả sinh hoạt sức chiến đấu không cao. Bọn họ tuy cảnh giới không thấp nhưng võ kỹ tu luyện không phải để chiến đấu mà là vì sản xuất.

Bọn họ am hiểu làm sao xử lý nguyên liệu nấu ăn, làm sao nấu nướng, làm sao phối rượu, sức chiến đấu trên chiến trường hầu như là số không.

Chiến đấu trước giờ luân cần chuyên nghiệp, hơn nữa phải mài giũa lĩnh ngộ một thời gian dài.

Những người này rất không thích việc Đường Thiên lên làm chủ, thể hiện thái độ bài xích.

Hạc nhanh chóng phát hiện, hắn chẳng có ai để dùng.

Đối mặt với tình huống như vậy, Hạc kiến nghị Đường Thiên di chuyển võ giả từ chòm Sài Lang tới đây. Đường Thiên nghĩ lại cũng thấy đúng, những võ giả bản thổ chòm Đại Hùng không thích gã thì cứ để họ không thích đi. Không có người? Chòm Sài Lang thiếu người hay sao?

Nồng độ năng lượng 13%, đây là nồng độ năng lượng mà chòm Sài Lang có mơ cũng không tưởng được, võ giả chòm Sài Lang xé rách da đầu cũng muốn tới đây.

Không nói hai lời, Đường Thiên lập tức đáp ứng, đương nhiên chuyện này cũng ném qua cho Hạc.

Hạc lập tức truyền lệnh này tới Hỏa Mã Nhĩ, suy nghĩ tới khả năng chịu đựng của chòm Đại Hùng, hắn đưa ra tiêu chuẩn một triệu người.

Khi đám người Hỏa Mã Nhĩ nhận được mệnhl ệnh này, con mắt sáng rực lên, nồng độ năng lượng 13%, hơn nữa còn đang gia tăng! Tinh lực chòm Sài Lang có nồng độ bao nhiêu? 1%!

Toàn bộ chòm Sài Lang sôi trào.

Lang Vương bệ hạ thật quá lợi hại, vừa ra tay đã có vùng đất phì nhiêu dồi dào như vậy, hơn nữa cũng không quên những người đói khổ chán nản bọn họ.

Nồng độ năng lượng 13% vậy chẳng khác nào bọn họ ngâm mình trong tinh lực, vùng đất như vậy bọn họ có mơ cũng không dám tưởng tượng. Cho dù võ giả từng lang bạt bên ngoài như Hỏa Mã Nhĩ cũng không khỏi chấn động.

Chòm sao như Đại Hùng có điều kiện định cư cực kỳ hà khắc. Ngoại trừ võ giả bản địa, võ giả các nơi khác muốn ở lại mỗi tháng phải giao nộp một khoản phí "sử dụng tinh lực" kếch xù. Khoản phí này với võ giả Sài Lang chẳng khác nào một con số trên trời.

Giờ bọn họ đột nhiên nhận được tin mình có thể tiến vào định cư tại chòm Đại Hùng, chẳng khác nào bị một cái bánh lớn đập cho hôn mê.

Toàn bộ chòm Sài Lang, các bộ lạc lớn lớn nhỏ nhỏ tụ tập tới nơi của Hỏa Mã Nhĩ. Đám người này ai nấy thần sắc kích động, nước miếng văng tung tóe, hận không thể đạp cửa xông vào.

Hỏa Mã Nhĩ cũng không ngờ cục diện lại tới mức này, sau đó không biết ai hô luận võ, theo thành tích phân chia tiêu chuẩn.

Một trận tỷ võ oanh oanh liệt liệt của chòm Sài Lang cứ thế mở màn.

Kỳ hạn rất ngắn, Hỏa Mã Nhĩ bận tới tối tăm mặt mũi, nhưng nụ cười trên gương mặt không lúc nào tắt. Khi trận luận võ mở màn, ứng cử viên cũng được quyết định.

Nhìn đám người mênh mông cuồn cuộn trước mắt, Hỏa Mã Nhĩ sống mũi cay cay, khóe mắt ửng đỏ.

Đã bao năm rồi, chòm Sài Lang luôn là chòm sao nghèo khó nhất trên Thiên Lộ, nằm tại vị trí cằn cỗi nhất, võ giả nơi đây chưa bao giờ có cuộc sống hạnh phúc, tính mạng của họ ngắn ngủi tới kinh người. Gương mặt họ luôn luôn tàn khốc lạnh lùng, bọn họ chỉ là một bầy sói đói, không chỉ phải đấu tranh với thiên địa còn phải chém giết với đồng loại của mình.

Bọn họ là bia đỡ đạn cấp thấp nhất trên Thiên Lộ, giá cho cái chết của họ chỉ vẻn vẹn vài trăm tinh tệ.

Nhìn từng gương mặt đầy mong chờ vào tương lai trước mặt, ánh sáng trong những đôi mắt đó gọi là hy vọng.

Gương mặt nàng cũng nở một nụ cười từ tận đáy lòng, đột nhiên nàng nghĩ tới lần đầu tiên gặp gỡ các thiếu niên kia, nhớ tới vận mệnh chòm Sài Lang thay đổi toàn diện vì lần gặp gỡ đó, mình thật may mắn.

Các bộ lạc đang tiến hành động viên lần cuối trước khi xuất phát, các trưởng lão đức cao vọng trọng lúc này ai nấy gào rất cổ họng, nước miếng phun phèo phèo vào mặt tộc nhân của mình.

Đại trưởng lão bộ lạc Băng Lang hiền từ lịch sự nói đầy thâm ý: "Chòm Sài Lang chưa từng có kỳ ngộ như vậy! Mỗi người các ngươi đều là người may mắn nhất! Thế nhưng ta hy vọng các ngươi đừng quên sứ mệnh của mình. Biểu hiện tại chòm Đại Hùng của các ngươi sẽ liên quan trực tiếp tới hưng suy của bộ lạc sau này, liên quan trực tiếp tới đánh giá của Lang Vương đại nhân với bộ tộc Sài Lang chúng ta..."

. . .

Trưởng lão bộ lạc Viêm Lang tính tình nóng nảy gào thét: "Tất cả đứng thẳng cho ta, ông đây nói tục một chút, các ngươi tới chòm Đại Hùng không phải hưởng phúc mà là chịu khổ! Các ngươi phải dốc sức hơn lúc ở đây! Cơ hội như vậy ai biết sau còn hay không? Ai gây trở ngại ta đánh gãy chân hắn..."

. . .

Đại trưởng lão bộ lạc Hắc Lang nham hiểu giả dối, lão lặng lẽ nói: "Đám người Đại Hùng ngốc nghếch quả nhiên ngu không để đâu cho hết. Lúc này còn dám không nể mặt chủ thượng, ha ha,d dây là cơ hội tốt cho chúng ta."

"Cơ hội gì ạ? Trưởng lão!" Phía dưới có người hỏi

"Cơ hội đá đít bọn họ đi." Đại trưởng lão Hắc Lang thản nhiên nói: "Các ngươi nghĩ mà xem, đám ngu ngốc đó một góc thờ ơ lạnh nhạt, các ngươi thì sao, biểu hiện rất tốt, nỗ lực chăm chỉ, không sợ chết, Lang Vương nhìn lại, ai da, vẫn là tộc Sài Lang đáng tin cậy hơn! Sau đó thì sao? Lang Vương bệ hạ nghĩ lại, chọn người như thế không đủ! Đến lúc đó các anh chị em của ngươi đều có cơ hội rồi!"

Rất nhiều người con mắt sáng lên, chòm Sài Lang đại thể đều là gia đình lớn, ai không có anh chị em? Hơn nữa theo thức ăn không ngừng được Thương Minh của chòm Tiên Nữ vận tải tới đây, giá cả giảm xuóng nhiều, cuộc sống của mọi người được cải thiện không ít. Năng lực sinh sản của ng Sài Lang lập tức thể hiện ra, rất nhiều người trong hai năm qua có thêm nhiều em trai em gái.

"Biết nên làm thế nào không?" Đại trưởng lão chòm Sài Lang lạnh lùng nói: "Muốn dùng sự hăng hái, khả năng tiến bộ của chúng ta làm nổi lên chuyện ngu ngốc vô năng lười biếng của đám người kia!"

"Vâng!" Các thiếu niên sĩ khí đâng trào.

. . .

"Xuất phát!"

Đội ngũ khổng lồ như dòng lũ lớn ầm ầm chảy theo hướng của hy vọng.

Adrian thần sắc phức tạp nhìn nhà tù trước mắt.

Đường Thiên lại để hắn đi thẩm vấn tù bình…

Adrian cảm giác mình cũng coi như người có hiểu biết xã hội, cơ trí từng trải, thế nhưng hắn lại phát hiện mình không theo kịp dòng suy nghĩ và nhịp điệu của Đường Thiên. Giả vờ tới bên cạnh Đường Thiên xin giúp đỡ lại bị bắt làm tù binh, làm tù binh thì cũng thôi, giờ lại bắt hắn đi thẩm vấn tù binh mới...

Trong đầu gã này rốt cuộc có gì?

Chơi thế không phải âm mưu được không? Ngươi muốn thu phục ta đáng ra phải dùng lễ tương giao, hay ít ra cũng mở lời cởi trói cho tiên sinh! Ta là tù binh cơ mà, sao ngươi lại thẳng thừng bảo ta đi thẩm vấn tù binh?

Adrian hoàn toàn không biết nên mô tả tâm trạng của mình ra sao.

Hắn ngửa đầu lên nhìn trời tới xuất thần, một lát sau mới cúi đầu bước khỏi nhà tù.

Một lúc sau, hắn đi khỏi phòng giam.

Vương cung chòm Đại Hùng đã tàn tạ không thể tả, đám người Đường Thiên quay sang nghiên cứu mấy hồn tướng của Tộc Minh. Trong sân Lăng Húc một mình đối mặt bốn hồn tướng, thần sắc nóng nảy.

"Thú vị!" Đường Thiên như thấy trò hay, hai mắt bừng sáng: "Sức chiến đấu rất mạnh, hoàn toàn không ngây ngốc như hồn tướng bình thường, rất linh hoạt, có sát khí."

"Hừ, xét theo sức chiến đấu mà nói, rất mạnh. Chúng nó có phản ứng bản năng với chiến đấu, lệ khí rất nặng." Gương mặt Hạc không hề che dấu vẻ căm ghét.

"Đến phiên ta thử rồi!" Đường Thiên nóng lòng muốn thử.

"Thợ Săn tiên sinh tới." Hạc nhìn thoáng qua bóng người, nhắc nhở Đường Thiên.

"Hả, hắn tới làm gì?" Sắc mặt Đường Thiên cực kỳ kinh ngạc.

Hạc thấy Adrian nghe câu này bước chân hơi cứng lại, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Chẳng phải ngươi bảo hắn đi thẩm vấn Vương Dạ à?"

"À à à, nhớ ra rồi!" Đường Thiên vỗ đầu, đương đương đắc ý: "Ta cảm thấy hắn tuy không thông minh bằng ta nhưng cũng đủ đối phó với Vương Dạ!"

Hạc: ". . ."

Hắn chú ý tới bước chân Adrian lại cứng lại, trong lòng tràn ngập cảm giác đồng tình.

Adrian mặt không cảm xúc bước tới.

Hạc lương thiện chủ động nói: "Chẳng hay Thợ Săn tiên sinh có thu hoạch gì?"

Adrian mặt không đổi sắc nói: "Người chủ đạo trong hành động nhắm vào chòm Đại Hùng lần này tên là Tư Mã Tiếu. Tư Mã Tiếu là trưởng lão thực quyền trẻ tuổi nhất trong Tộc Minh, phong cách hành sự quỷ dị khó lường, có sức ảnh hưởng rất lớn trong Tộc Minh. Những hồn tướng này được gọi là minh tướng. Minh tướng đã xuất hiện từ lâu thế nhưng Tộc Minh không mấy để ý tới, mãi tới khi Tư Mã Tiếu âm thầm thôi động bọn họ mới nghiên cứu ra phương pháp thôn phệ. Thực lực minh tướng nhờ đó gia tăng rất nhiều."

Hạc hơi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ Tộc Minh có ý đồ với chòm Đại Hùng?"

Adrian mặt không đổi sắc nói: "Hình như không phải. Mệnh lệnh Vương Dạ nhận được có khá nhiều nội dung là nhắm vào các ngươi. Ví dụ như thu thập tình báo của các ngươi, quan sát thực lực binh đoàn. Một nhiệm vụ khác của Vương Dạ là xâm nhập vào chòm Thiên Long. Thế nhưng từ tình hình trước mắt có thể thấy bọn họ cũng không có ý đồ chiếm đoạt chòm Thiên Long, kể cả chòm Đại Hùng cũng vậy. Điểm này rất kỳ lạ, Tộc MInh trước giờ đều do các gia tộc nhỏ tạo thành. Hoàn cảnh sinh tồn cua rhọ không được tốt, một chòm sao cấp cao có ý nghĩa rất lớn với bọn họ."

"Chẳng lẽ bọn họ có mục tiêu mới?" Hạc hơi đổi sắc.

"Tạm thời không biết." Adrian nói: "Những minh tướng này không phải minh tướng mạnh mẽ nhất của Tộc Minh!"

Đột nhiên Giác Âm trên cổ tay Hạc rung rung, Giác Âm do rất nhiều hình tam giác tạo thành, là một bí bảo thông thường của chòm Tam Giác, dùng để liên lạc đường dài.

Bọn Hỏa Mã Nhĩ chuẩn bị lên đường, mình phải chuẩn bị một chút, nhiều người như vậy muốn thu xếp cũng khá phức tạp.

Hạc đứng dậy quay về phía Adrian ra hiệu: "Tại hạ có việc, xin phép đi trước."

Nói xong bay lên trời, như một con Hạc đen tiêu sái biến mất không còn tăm hơi.

Đường Thiên đã sớm kiềm chế không nổi gầm lên một tiếng nhào vào trong sân, cướp hai minh tướng từ tay Lăng Húc, bắt đầu chém giết.

Gió lạnh cuốn một phiến lá cây thổi qua cái mồm há hốc của Adrian.

Trước mặt hắn trống rỗng không một bóng người.

Khôg ai áp giải hắn tới nhà tù, cũng chẳng có ai có phản ứng gì với kết quả thẩm vấn của hắn, không ai nói tiếp đó hắn sẽ sống hay chết hay phải làm cái gì nữa.

Hắn lại bị lãng quên.

Không ai để ý đến hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.