Chiến Thần Bất Bại

Chương 448: Chương 448: Mong đợi của Long Thủ Tĩnh




Đường Thiên cảm nhận rõ rệt mọi đau đớn.

Đây mới là điểm tàn khốc nhất của Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, nó không những không khiến võ giả hôn mê mà ngược lại theo ánh kiếm không ngừng rèn luyện võ hồn, giác quan thứ sáu của võ giả càng thêm mẫn cảm, cảm giác đau đớn từ tận sâu trong linh hồn càng thêm không gì sánh nổi.

Càng đòi mạng hơn nữa là ngay âm thanh xung quanh cũng xuyên qua lớp lốc kiếm dày đặc chui vào lỗ tay gã.

"Nghe thấy chưa! Nghe thấy chưa! Tiếng kêu rên dũng cảm cỡ nào…"

Tiếng hô hào của Lưu Trung Quang khiến Đường Thiên hận không thể đạp thẳng vào mặt hắn, nghe cái con mẹ nhà ngươi, dũng cảm cái con mẹ nhà ngươi, ta không muốn, đổi người vào đây dũng cảm đi…

Đây còn chưa phải đau đầu nhất.

Binh đại thúc miệng ngậm điếu thuốc đứng cách lốc kiếm của Đường Thiên không xa, phun một ngụm khói, chép miệng: "Quả là âm thanh thiên nhiên!"

"Hắn chắc chắn rất sảng khoái!" Lăng Húc nghiêm túc nói, lộ rõ vẻ ước ao.

"Có muốn sảng khoái chút không?" Binh liếc sang Lăng Húc hỏi.

Lăng Húc chính nghĩa lẫm liệt đáp: "Không được cướp đoạt của huynh đệ!"

Lại nghe bên tai vang lên tiếng sàn xạt.

Hai người quay sang, chỉ thấy Hạc lặng lẽ dùng kiếm viết một chữ "tán" lên sàn nhà.

"Quả không hổ đệ tử thế gia." Binh đại thúc thở dài: "Lúc này đúng là nên lưu lại chút gì đó."

Binh đại thúc cũng ngồi xổm xuống, gỡ điếu thuốc trong miệng ra, viết một tràng lưu loát lên sàn: "Ngươi trải trăm ngàn lần, ngươi cao vút tầng không, ngươi kéo dài không dứt, ngươi khí tức dồi dào, ngươi là ai? Ngươi là điện ngươi là quang! Ngươi là gã thần kinh duy nhất!"

Hạc gãi đầu, mọi người đều viết, mình không viết có vẻ thấp hơn mọi người, hắn mất tự nhiên nhấc thương bạc viết xuống một dòng: "Dũng sĩ chân chính, có can đảm hét thảm vào nhân sinh."

"Thật đáng tiếc." Binh đại thúc đứng dậy, đưa điếu thuốc trên tay lên miệng: "Nếu có thể thu vé vào cửa chúng ta sẽ lời to."

"Đi thôi." Hạc bay dọc theo dây thừng, trên tay hắn đang có rất nhiều việc, bận tới sứt đầu mẻ trán, thế nhưng ngồi nghe Đường Thiên hét thảm nửa tiếng, cuộc sống hắn bỗng tràn ngập hy vọng.

Quả nhiên hạnh phúc thật gần!

Thân hình Hạc tiêu sái xuất trần.

Mỗi ngày nghe Đường Thiên gào thét trở thành cách giải tỏa tâm trạng tốt nhất của mọi người.

Đường Thiên rốt cuộc hiểu rõ tâm lý dìm hàng của đám người kia. Chết tiệt, đám khốn kiếp kia, các ngươi chờ đó cho ta! Đường Thiên vừa kêu thảm vừa không ngừng nguyền rủa.

Mầm Mầm không biết chui từ đâu ra, gian xảo chạy tới cách Đường Thiên không xa, nghe tiếng hét thảm của Đường Thiên nó hưng phấn, giơ tay đám ngực, ngửa đầu kêu a a a.

Thế nhưng tiếng kêu của nó chìm trong tiếng kêu gào thê thảm đầy trung khí của Đường Thiên, hoàn toàn không nghe ra nổi.

Mầm Mầm dừng lại, vèo một cái biến mất không còn tăm hơi, một lát sau nó mang theo dê đồng, rùa đồng và sóc đồng lén lút lại đây. Dê đồng mang theo bốn cái trống to nhỏ bất đồng, trên lưng rùa đen là một mặt trống giẫm, sóc ngốc cầm hai cái tay nhỏ, mỗi tay giơ một cái.

Một giàn trống hoàn chỉnh!

Mầm Mầm không biết lấy đâu ra hai cái xương đùi, sắc mặt nóng lòng muốn thử.

"A a a. . . A a a. . ." Đường Thiên kêu thảm thiết.

"Thùng thùng… thùng thùng…" Mầm Mầm chân ngắn tay ngắn nhảy lên vung chày gỗ trong tay.

"A a a a a a a!"

"Tùng tùng tùng tùng thùng thùng !"

Mầm Mầm lúc này đang cực kỳ phấn khởi, nó như con bọ chết nhảy tới nhảy lui trên trống, dùi trống gõ như mưa, tần suất cực nhanh. Mỗi lần gõ trống đều dùng hết sức lực, hai má phình to.

Lưu Trung Quang choáng váng, A Tú choáng váng, Adrian choáng váng, tất cả võ giả Sài Lang đều choáng váng.

Nhịp điệu hai bên hòa hợp với nhau…

Thế giới này thật khiến người ta tuyệt vọng!

Đường Thiên khuất nhục phát hiện mình bất giác kêu theo tiếng trống của Mầm Mầm…

"Đúng là vẻ đẹp đầy nghệ thuật!"

Long Thủ Tĩnh lắng nghe tiếng kêu gào trong Trứng Gấu,không khỏi cảm khái, đã lâu không nghe được tiếng trống đầu sức bộc phát như vậy, tuy kỹ xảo còn kém chút, nhưng cuồng bạo như dã thú, sảng khoái như cuồng phong vũ bão, phối hợp cùng tiếng thét thảm thiết tan nát cõi lòng. Thật hoàn mỹ!

Võ giả Thiên Long bên cạnh hắn gật đầu lia lịa. Thủ Tĩnh điện hạ am hiểu nghệ thuật, có thể được điện hạ đánh giá như vậy chứng tỏ trình độ đối phương cực kỳ cao siêu.

Xung quanh Hùng Vương bệ hạ quả nhiên tàng long ngọa hổ, còn người hiểu âm luật nữa, chắc hẳn vị này định dùng cách này giảm nỗi đau của bệ hạ.

Âm nhạc quả khiến người ta buông lỏng.

Mọi người không khỏi nghiêm nghị.

Thái độ của mọi người với Đường Thiên ban đầu là mâu thuẫn, dần dần là bái phục. Người có dũng khí thử nghiệm Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp là dũng sĩ chân chính, huống hồ thân là vua của một chòm sao vẫn dứt khoát kiên quyết tàn nhẫn như vậy, muốn không kính nể cũng khó.

Nếu nói trước đó mọi người còn có suy nghĩ khác, vậy giờ đây tất cả đều đã tâm phục khẩu phục.

Bọn họ tuy ra vào cung đình, mưa dầm thấm đất, tinh thông âm mưu quỷ kế, thế nhưng dẫu sao vẫn là võ giả. Võ giả luôn luôn bái phục cường giả.

Theo một chủ nhân như vậy, tiền đồ tươi sáng!

Càng khiến bọn họ vui vẻ hơn là Thủ Tĩnh điện hạ vừa thấy bệ hạ lập tức được trọng dùng. Điều này khiến lòng nghi ngờ của bọn họ lập tức biến mất.

Hơn nữa khu vực chủ chốt trong Trứng Gấu vẫn có đủ danh ngạch cho chòm Thiên Long. Với các gia tộc của chòm Thiên Long, đây là một mê hoặc khó lòng chống cự.

Nồng độ tinh lực 40%!

Các gia tộc đã phái ra những thiếu niên thiên phú kiệt xuất nhất tới chòm Đại Hùng, trong đó có con cháu bọn họ. Toàn bộ chòm Thiên Long đã bắt đầu tiếp nhận việc xác nhập vào chòm Đại Hùng.

Thủ Tĩnh điện hạ có thể tiến vào trung tâm quyền lực của Đường Thiên, đây là điểm quan trọng nhất với bọn họ. Dưới sự kích thích đó, mọi người đều dốc hết tâm huyết.

"Điều tra xong chưa?" Long Thủ Tĩnh ôn nhu hỏi.

Một võ giả Thiên Long trầm giọng nói: "Thông qua khoảng cách cảm ứng chúng ta đã phán đoán ra thực lực của bọn họ, hẳn là cấp thánh. Tuy bọn họ có ngụy trang nhưng trang phục vẫn lưu lại manh mối. Sau khi điều tra, chúng ta đã tìm được đối tượng đại khái. Ba người đều là thánh giả chòm Kình Ngư, nam tử đầu trọc là Quyền Thánh Đậu Dũng, văn sĩ trung niên là Kiếm Thánh Hà Du Minh còn cô gái mặc áo trắng là Cầm Thánh Bạch Tư Tư."

"Chòm Kình Ngư…" Long Thủ Tĩnh trầm ngâm suy tư: "Ta biết rồi."

Một lát sau Long Thủ Tĩnh vẫn không đáp lại, vài Võ giả Thiên Long hai mặt nhìn nhau, bọn họ hao hết khí lực điều tra lai lịch ba người này chính là mang ý muốn lập công, giờ điện hạ lại chỉ nói một câu "ta biết rồi" không có đoạn sau, làm đám người bỗng không biết làm sao.

"Điện hạ, những người này muốn gây bất lợi cho bệ hạ, nếu bỏ mặc chỉ e…" Một võ giả Thiên Long thử khuyên nhủ.

Ánh mắt Long Thủ Tĩnh chuyển sang đám người, hỏi thẳng: "Các ngươi chắc chắn chống được họ?"

"Không chắc…" Võ giả Thiên Long do dự một chút: "Nếu thánh giả Lương Phong có thể ra tay, chúng ta không hẳn không có cơ hội."

"Không hẳn không có cơ hội là bao nhiêu cơ hội?" Long Thủ Tĩnh tuy giọng điệu bình thản nhưng không khỏi lộ ra chút uy thế.

"Bốn phần mười…" Võ giả Thiên Long ngập ngừng đáp.

Long Thủ Tĩnh trực tiếp lắc đầu: "Vậy các ngươi cũng phải trả giá thương vong sáu phần mười trở lên. Chòm Thiên Long còn bao nhiêu võ giả hoàng kim? Sáu người mà thôi. Võ giả chuẩn hoàng kim? Cũng chỉ hơn ba mươi người, đây là sức mạnh cuối cùng của chòm Thiên lOng."

Mọi người im lặng không lên tiếng.

"Ta biết suy nghĩ của các ngươi. Nhưng vì sao đã nhiều ngày như vậy bọn họ vẫn không động tĩnh? Rất đơn giản, lốc kiếm quá dầy, bọn họ không có cơ hội hạ thủ." Long Thủ Tĩnh ôn nhu nói: "Nơi đây là chòm Đại Hùng, chúng ta có lợi thế sân nhà, chấp chưởng Thánh Bảo, một khi bệ hạ rèn luyện xong, bọn họ làm gì còn cơ hội?"

"Nhưng …"

Long Thủ Tĩnh thở dài một tiếng, hắn tính cách đạm bạc, không thích tranh quyền đoạt lợi, nếu không phải không đành lòng thấy chòm Thiên Long diệt vong, hắn sao lại hạ mình làm những việc này? Vốn dĩ hắn định sau khi tiến vào chòm Đại Hùng an phận làm một con rối, dẫu sao làm một con rối với hắn cũng chẳng có gì khác biệt.

Không ngờ Đường Thiên lại chẳng cho hắn cơ hội bứt ra, ném thẳng cho hắn một đống việc lớn. Tới nay ánh mắt chòm Thiên Long đều dõi theo hắn, hắn trở thành đại biểu của chòm Thiên Long, địa vị của hắn liên quan trực tiếp tới địa vị của chòm Thiên Long trong hệ thống này.

Hoàn toàn không có đường lui.

Những người này vội vàng muốn lập công chính là để nhân cơ hội củng cố địa vị chòm Thiên Long, Long Thủ Tĩnh có thể hiểu cảm giác nguy hiểm này.

"Các ngươi đừng quá sốt ruột." Long Thủ Tĩnh động viên đám người, ôn nhu nói: "Thời gian này đối phương sẽ không có cơ hội. Việc các ngươi cần làm chính là cố gắng đề cao trình độ. Lương Phong là thánh giả địa vị cao cả nhưng không thuộc về chòm Thiên Long, nếu các ngươi muốn chỉ có hai con đường. Một là trở thành thánh giả, một là tập trung bồi dưỡng thế hệ sau. Trận chiến này chắc chắn sẽ không kết thúc trong vài năm."

Đám người lộ vẻ lo lắng.

Long Thủ Tĩnh không nhịn được lại thửo dài, làm thì cũng làm rồi, vậy làm tốt một chút đi, hắn tràm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Nhân tài nội chính của chòm Đại Hùng được bảo tồn hoàn chỉnh, thế nhưng bọn họ có mâu thuẫn với bệ hạ, mà bản thân chòm Sài Lang không có nhiều nhân tài phương diện này, chòm Tiên Nữ còn chưa khôi phục nguyên khí. Đây là cơ hội hiếm có cho chúng ta. Bảo các gia tộc phái một số nhân thủ nội chính không tệ tới đây, đừng dùng người thường cho đủ số, sau này hối hận đừng oán người khác."

Đám người mừng to, quả không hổ danh điện hạ, ánh mắt sắc bén.

Chỉ cần những người này không ngừng tiến tới, như vậy địa vị của chòm Thiên Long trong tương lai đương nhiên không thấp.

"Điện hạ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ đưa những nhân tài nội chính tốt nhất chòm Thiên Long tới."

Đám người thấy Long Thủ Tĩnh lộ vẻ mệt mỏi vội vã cáo lui.

Chờ đám người đi khỏi, gian phòng lại khôi phục thanh tĩnh, gương mặt Long Thủ Tĩnh lộ vẻ cười khổ. Muốn làm một người nhàn rỗi không phận sự cũng chẳng phải dễ.

Có điều hắn cũng không phải nghĩ loạn, chòm Thiên Long thời gian vừa qua vẫn duy trì trật tự chính là bởi khả năng nội chính của họ tương đối xuất sắc. Không như chòm Tiên Nữ có thương mại, chòm Đại Hùng thiện chiến, chòm Thiên Long thật ra không có bao nhiêu tài nguyên ưu thế, có thể có địa vị như ngày hôm nay là bởi bọn họ có nhiều nhân tài nội chính trung kiên và cơ chế bồi dưỡng hoàn thiện.

Chòm Đại Hùng trong tương lai sẽ ra sao đây?

Long Thủ Tĩnh bỗng thấy mong chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.